Tu Tiên 5 Năm, Xuống Núi Liền Vô Địch

Chương 12: Thế anh đã chết chưa




Liễu Y Y sửng sốt, sau đó cô ấy rất là tự nhiên nhét nó vào ngực giấu kỹ, hình như là cảm thấy không việc gì phải giấu, cô ấy lại rất là tự nhiên rút nó ra.
Cô ấy giải thích: "Diệp Phong anh đừng hiểu lầm, tôi tuyệt đối không có ý định nếu vào phòng anh mà bị phi lễ thì sẽ thiến anh rồi phân xác đâu. Huống hồ con dao cùn này cũng không phân được xác, dao chặt xương trong vali tôi mới làm được."
"...."
Diệp Phong bắt đầu hoài nghĩ liệu có phải mục. đích của Liễu Y Y tối nay là tới xiên chết người anh rể đều cáng là anh không.
Hình như nhìn thấu suy nghĩ của Diệp Phong, Y Y túm lấy góc váy ngủ, hai mắt dâng lên nước mắt, điềm đạm đáng thương.
"Người ta là cô gái yếu ớt tay trói gà không chặt, đâu có hung dữ bạo lực như anh nghĩ đâu."
"Lừa tôi thì được, đừng lừa luôn cả chính mình. Anh bị em lừa cũng không sao.
"Diệp Phong ~"
Liễu Y Y đột nhiên õng ẹo làm nũng, giọng nói nũng nịu đến mức làm cho Diệp Phong cứng người
Mỹ nhân kế?
Nhưng vô dụng với tôi!
Diệp Phong nghiêm mặt nói: "Liễu Y Y, giờ không còn sớm nữa, em mau về phòng ngủ
"Khò”
Liễu Y Y ngã xuống giường, khò khò ngủ say.
Váy ngủ của cô ấy tốc lên, lộ ra hai chân vừa dài vừa trắng, có thể loáng thoáng thấy được nội y màu trắng, dọc theo cái bụng bằng phẳng, bộ ng ực cao ngất ẩn dưới áo ngủ phập phồng theo hô hấp, làm cho người ta dâng lên d*c vọng.
Diệp Phong biết Liễu Y Y đang cố tình hành hạ anh, có khi cô ấy còn đang dùng sắc đẹp để câu cá.
rong lòng mặc niệm Tĩnh Tâm quyết, Diệp Phong lập tức không còn bất kỳ d*c vọng thế tục nào nữa, anh đóng cửa đi ra phòng khách.
Ở trong trận pháp, hấp thu ở chỗ nào cũng vậy.
Mặt trời lên cao.

Cơn mưa suốt đêm qua cuối cùng đã ngừng lại
Cả thành phố rực rỡ hắn lên, trong không khí tràn ngập mùi hương tươi mát.
Hôm nay là thứ bảy, nhà trẻ không mở cửa, công ty cũng không làm việc.
Diệp Phong và Liễu Thanh Thanh ở nhà chơi với tiểu Diệp Tử, khung cảnh vui vẻ ấm áp.
Chỉ có điều bầu không khí tốt đẹp này đã dừng lại khi Liễu Y Y đầu bù tóc rối đi ra từ phòng Diệp Phong.
"Chào buổi sáng"
Liễu Y Y uể oải duỗi lưng một cái, ánh nắng sau giờ trưa chiếu lên người cô ấy, cực kỳ chói mắt.
Hiện giờ tâm trạng của Liễu Y Y rất phức tạp.
Một đại mỹ nữ cực phẩm trước lồi sau vểnh, còn là em gái song sinh của bạn gái cấp ba, người phụ nữ có thân phận tràn ngập cảm giác vi phạm đạo đức như này nắm trên giường một cách không phòng bị gì, chắc chắn bất cứ người đàn ông nào cũng không nhịn được.
Nhưng cố tình.
Diệp Phong cả đêm không về phòng!
Thân là một người phụ nữ, Liễu Y Y không hề hoài nghỉ về sức quyến rũ của minh.
Cô đang suy nghĩ nguyên nhân, có khả năng chỗ đó của Diệp Phong không được, hoặc là con dao trước đó đã làm anh sợ?
Ừm, đều có khả năng.
"Dì nhỏ, bây giờ là buổi chiều rồi, dì lại ngủ nướng nữa rồi” Diệp Tử nói với giọng non mềm.
"Hì hì, cho dì thơm một cái nào."
"Không muốn không muốn, đì nhỏ chưa đánh răng..."
Diệp Tử đứng lên liền chạy, Liễu Y Y ở đẳng sau. điên cuồng không tha, ngôi biệt thự ồn ào náo nhiệt.
" Y Y ngủ phòng anh cả đêm à?”

Liễu Thanh Thanh nhìn Diệp Phong một cái, thảo nào buổi sáng lúc cô dậy nấu cơm, cô thấy Diệp Phong ngồi thừ người trên sô pha phòng khách.
Diệp Phong đau đầu nói: "Ừ, nhưng bọn anh không làm gì hết, Thanh Thanh em phải tin anh."
Liễu Thanh Thanh chợt hỏi: "Tối qua con bé chưa. căm dao chém anh chứ”
Diệp Phong cạn lời.
Đúng là không ai hiểu em bằng chị.
Liễu Thanh Thanh vén lọn tóc ra sau tai, xin lỗi: "Tính Y Y thế đấy, Diệp Phong anh khoan dung một chút, lát tôi sẽ nói con bé”
Diệp Phong nằm lấy tay Liễu Thanh Thanh, chân thành nói: "Vợ, chúng ta là người một nhà, em đừng khách sáo với anh như vậy, thế có vẻ anh giống người ngoài.
"???"
Mặt Liễu Thanh Thanh nóng bừng.
Cô lắp bắp nói:" Ăn ăn nói linh tỉnh, ai là vợ anh."
"Đương nhiên là em”
Diệp Phong trịnh trọng nói: "Nghiêm túc mà nói, hai chúng ta vẫn chưa chia tay, em còn là mẹ của con gái anh, anh gọi em là vợ có vấn đề sao?"
Liễu Thanh Thanh sửng sốt.
Hình như đúng là đạo lý này...
Không đúng, suýt thì bị thao túng tâm lý.
Liễu Thanh Thanh trừng anh: "Đúng, hai chúng ta chưa chia tay, nhưng tôi vẫn tưởng tôi là góa phụ, chẳng lẽ tôi lại đi đề cập chuyện chia tay với người chết?"
"Thế anh đã chết chưa?"
"Chưa."

"Thế đã bao giờ em nói với bên ngoài rằng chúng ta đã kết thúc không?”
Diệp Phong thấy Liễu Thanh Thanh chuẩn bị lên tiếng, anh nghiêm mặt nói:" Là người làm cha làm mẹ thì phải làm tấm gương tốt cho con cái, không được nói dối.”
Liễu Thanh Thanh suy nghĩ một lúc, lắc đầu.
Cô chỉ từng kể cho em gái và Diệp Tử nghe về sự tồn tại của Diệp Phong, chưa bao giờ cô nói với người khác bố của đứa bé là Diệp Phong, dù là bố mẹ cô.
"Vậy là được rồi!"
Diệp Phong kích động vỗ đùi.
Liễu Thanh Thanh đen mặt, cô nhấc cái tay của Diệp Phong đang để trên đùi cô ra, tiện thể cầm gối che trước người để phòng móng heo.
Diệp Phong mừng rỡ nói: "Thế thì em vẫn là bạn gái anh”
"Diệp Phong, sao anh vô lại thế.”
"Thanh Thanh, anh làm vậy không phải chơi xấu Em nghĩ xem, bố mẹ con nhà người khác đều gọi nhau ông xã bà xã, Diệp Tử thì sao?"
Diệp Phong dẫn dắt từng bước: “Con gái chúng ta sẽ nghĩ, ay ya, sao bố mẹ chỉ gọi tên nhau vậy, hay là tình cảm giữa họ không tốt, sắp ly hôn rồi nhỉ?"
Liễu Thanh Thanh rơi vào trầm tư.
Cô nghĩ con gái sẽ không nghĩ như vậy, nhưng lo lắng của Diệp Phong cũng đúng.
Diệp Phong thừa cơ ôm vai Liễu Thanh Thanh, nói nhỏ bên tai cô: "Anh cũng vì nghĩ cho con gái chúng ta thôi, cho nên vợ à, em gọi một tiếng chồng anh nghe xem nào, coi như chúng ta luyện tập trước"
Liễu Y Y đang đứng ở lan can tầng hai suýt thì cân nát răng nanh.
Thật đáng giận!
Thăng cha Diệp Phong này đúng là lão heo mẹ đeo bra, ngụy biện hết cái này đến cái khác.
Tuy tối qua đã tỏ thái độ, nói là vì chị và cháu gái cô ấy sẽ cố gắng kìm chế, nhưng nhìn thấy Diệp Phong dụ dỗ Liễu Thanh Thanh, trong lòng Liễu Y Y phải gọi là khó chịu.
Bà chị ngốc nghếch.
Đừng có mà mù quáng vì tình yêu như vậy được không hả.
Lẽ nào chị không nhận ra Diệp Phong đang CPU chị à?
Anh ta đang CPU chị đấy!

Liễu Y Y tức giận đứng ở tăng trên hét to: "Chị, tiểu Diệp Tử bảo con bé muốn ăn khoai tây chiên."
"À, chị đi mua."
Liễu Thanh Thanh lúng túng đẩy Diệp Phong ra.
Cơn gió mùa hạ ấm áp xuyên qua cửa sổ thổi vào mặt, Liễu Thanh Thanh như tỉnh khỏi giấc mộng, cô. giẫm chân Diệp Phong một cái.
"Suýt thì tôi bị anh lừa, tiểu Diệp Tử còn lâu mới suy nghĩ linh tinh. Còn về quan hệ của hai chúng ta... ha, tôi độc thân!"
"...."
Diệp Phong thầm thở dài.
Vẫn phải tìm cơ hội làm dịu quan hệ với Liễu Y Y, thời khắc mấu chốt thì cô ấy làm chướng ngại vật, cái này ai mà chịu nổi.
Anh nói: "Ngoài trời nẵng lầm, để anh đi mua khoai tây chiên cho."
Liễu Y Y đứng trên tầng hai cười tủm tỉm nói: "Tiện thế mua cho tôi ít coca, nhất định phải chọn Pepsi đấy, vất vả cho anh rồi”
Người phụ nữ này.
Lắm tật xấu thật đấy!
Diệp Phong lái xe đến siêu thị gần đây, vừa đỗ xe xong, anh liền cảm nhận được một cỗ linh khí rất mơ hồ dao động ở gần đây, là bùa hộ mệnh mà anh luyện chế.
Em gái Diệp Lâm cũng ở đây!
Anh đi theo linh khí đến tầng hai siêu thị, Diệp Phong nhanh chóng tìm được Diệp Lâm trong đám đông.
Cô ấy mặc chiếc váy liền áo màu tím nhạt, hồn nhiên đáng yêu, trong siêu thị có không ít khách hàng nam đều lén quan sát cô ấy.
Có thể thấy Diệp Lâm đang rất vui, cô ấy ngân nga bài hát đi dạo siêu thị, nhưng trong giỏ xe thì chưa có bất kỳ sản phẩm nào.
"Sao chỉ dạo không mua"
Bên cạnh truyền tới một giọng nam.
Diệp Lâm đang định nói liên quan gì đến an, đột nhiên cô ý thức được giọng nói này rất quen, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy anh trai Diệp Phong.
Cô ấy mừng rỡ nói: "Anh, sao anh lại ở đây”
Nói xong, cô ấy rất là thân thiết ôm chặt cánh tay Diệp Phong, cảnh này rơi vào mắt các kháng hàng nam xung quanh, đó phải gọi là hâm mộ ghen tị.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.