Tự Thú Của Một Tín Đồ Shopping

Chương 12:




Chiều đó về tới nhà, tôi cảm thấy mệt ngoài và khổ sở. Đột ngột, một công việc ở ngân hàng hạng A, và đến Harrods cùng Luke Brandon như thể đã quá xa xôi. Cuộc sống thực đâu phải là lượn lờ quanh Knightsbridge trên taxi, hay là chọn những chiếc vali đáng giá £1.000, phải không? Đây mới là cuộc sống thực. Trở về với một căn hộ bé tí đầy mùi cà ri, một chồng thư cáu kỉnh từ ngân hàng, và chẳng biết phải làm gì với chúng.
Tôi tra chìa vào ổ, và mở cửa ra tôi đã nghe tiếng Suze thút thít, “Bex, là cậu phải không?”
“Ừ!” tôi nói, cố nói giọng vui vẻ. “Cậu ở đâu thế?”
“Ở đây này” cô ấy nói, ló ra từ cánh cửa phòng tôi. Khuôn mặt cô ấy hồng hào, và như có một tia sáng phát ra từ đôi mắt. “Đoán xem! Tớ có một bất ngờ cho cậu đấy!”
“Gì thế?” tôi đặt chiếc cặp xuống. Nói thật là, tôi chẳng có tâm trạng nào với cái bất ngờ của Suze cả. Có thể là Suze lại kéo giường tôi ra một chỗ khác, hay cái gì tương tự. Mà tất cả những gì tôi muốn bây giờ chỉ là được ngồi xuống, uống một tách trà, và một cái gì đó ăn được. Tôi đã ăn gì lúc trưa đâu.
“Vào xem đi. Không, không, trước hết phải nhắm mắt lại. Tớ sẽ dẫn cậu đi.”
“Ừ” tôi miễn cưỡng nói. Tôi nhắm mắt lại và để Suze kéo tay đi. Chúng tôi bắt đầu đi dọc hành lang, và tất nhiên, khi tới gần cửa phòng mình, tôi bắt đầu cảm thấy nôn nao đề phòng. Tôi vẫn hay bị như thế.
“Ta-đaaa! Giờ thì cậu mở mắt ra được rồi.”
Tôi mở mắt và sửng sốt nhìn quanh phòng, tự hỏi không biết Suze đã làm chuyện điên rồ gì đây. Ít nhất là không phải sơn lại tường hay sờ mó vào rèm cửa, và máy tính của tôi thì vẫn đang tắt. vậy cô ấy đã làm cái quái gì nhỉ?
Và rồi tôi đã thấy chúng. Trên giường tôi. Từng chồng từng chồng khung ảnh đã giựng xong. Tất cả đều hoàn hảo, không một góc lung lay, mép viền được dán chặt đúng chỗ. Tôi không thể tin vào mắt mình. Chỗ này ít nhất phải...
“Tớ đã làm được 100 cái”, Suze nói từ sau lưng tôi. “Và tớ sẽ làm phần còn lại vào ngày mai. Tuyệt quá phải không?”
Tôi quay lại và ngờ vực nhìn Suze. “Cậu... cậu đã làm tất cả những cái này.”
“Phải” cô ấy nói đầy tự hào. “Dễ lắm. một khi đã vào nhịp của nó. Tớ làm nó khi xem chương trình Morning Coffee đấy. Trời ạ, giá mà cậu được xem. Họ có một cái giống như hộp thư truyền hình, về một anh chàng mặc đồ phụ nữ! Emma thì tỏ ra hết sức thông cảm, còn Rory thì trông như thể anh ta muốn...”
“Đợi đã” tôi nói, cố rời tâm trí ra khỏi câu chuyện đó. “Đợi đã, Suze, tớ không hiểu. Cái đống này phải làm mất cả thế kỉ ấy chứ!” Rồi mắt tôi đầy nghi hoặc lướt qua đống khung lần nữa. “Làm... làm thế quái nào mà cậu...”
“Chà, có vẻ như cậu không làm được nhiều đúng không?” Suze nói. “Tớ chỉ nghĩ là mình có thể giúp cậu chút ít thôi.”
“Giúp đỡ chút ít” tôi yếu ớt nhắc lại.
“Tớ sẽ làm phần còn lại vào ngày mai, và rồi sẽ gọi người nhận hàng.” Suze nói. “Cậu biết không, đấy là một hệ thống rất hay. Cậu không cần phải đem gửi hay gì cả, người ta sẽ đến và mang chúng đi! Và rồi sau đó người ta gửi cho cậu séc. Sẽ được khoảng £284. Tốt quá, nhỉ?”
“Đợi đã.” Tôi quay lại. “Ý cậu là sao, họ sẽ gửi cho tớ một tấm séc?” Suze nhìn tôi như thể tôi là một con ngốc.
“Này, Bex, đây là những cái khung ảnh của cậu.”
“Nhưng cậu đã làm chúng cơ mà! Suze, cậu phải nhận chỗ tiền ấy!”
“Nhưng tớ làm cho cậu cơ mà!” Suze nói, và nhìn tôi chằm chằm. “Tớ làm thế là để cậu có được 300 bảng đấy.”
Tôi lặng lẽ nhìn cô ấy, cảm thấy một nỗi buồn nặng trịch nơi cổ họng. Suze đã làm những cái khung này cho tôi. Chầm chậm, tôi ngồi xuống giường, cầm một chiếc khung lên, và đưa tay lướt dọc đường viền. Nó thực sự hoàn hảo, đến mức có thể đem bày bán ở Liberty.
“Suze, đấy là tiền của cậu. không phải của tớ.” cuối cùng tôi cũng nói được. “Giờ nó là công việc của cậu.”
“Chà, đấy là điểm cậu nhầm lẫn” Suze nói, và một cái nhìn mãn nguyện nở trên mặt cô. “Tớ đã có kế hoạch riêng rồi.”
Cô ấy ra cạng giường, tìm kiếm dưới đống khung ảnh, và lôi ra một thứ gì đấy. Đó là một cái khung ảnh, nhưng không hề giống của hãng Khung Đẹp. Nó có khung da màu bạc, một dòng chữ thêu THIÊN THẦN màu hồng đính trên đỉnh, và nhiều hạt nhỏ màu bạc lấp lánh ở các góc. Đó là cái khung tuyệt nhất mà tôi từng thấy.
“Cậu có thích nó không?” cô ấy hỏi với một chút hồi hộp.
“Cực thích!” Tôi nói, vồ lấy cái khung trong tay Suze nhìn kỹ càng hơn. “Cậu mua nó ở đâu vậy?”
“Tớ chẳng mua ở đâu cả” cô ấy nói. “Tớ làm nó đấy.”
“Gì cơ?” tôi chằm chằm nhìn Suze. “Cậu... đã làm nó?”
“Ừ. Trong lúc xem chương trình Neighbours. Buồn cười cực kỳ, thật đấy. Beth đã biết mọi chuyện về Joey và Skye.”
Tôi hoàn toàn sửng sốt. Sao bỗng nhiên Suze lại quá tài tình thế nhỉ?
“Cậu thấy thế nào?” cô ấy hỏi, cầm lấy cái khung và lật qua lật lại. “Liệu tớ có thể bàn chúng được không nhỉ?”
Cô ấy có thể bán được những cái khung này không ư?
“Suze” tôi nói thật sự nghiêm túc. “Cậu sắp trở thành một triệu phú đấy!”
Và chúng tôi có cả tối cực kỳ vui vẻ, cùng ăn kem như thường lệ, mỗi khi có gì thật hay hoặc thật tệ xảy ra với một trong 2 đứa. Chúng tôi vạch ra sự nghiệp của Suze như một nữ doanh nhân thành đạt, và rồi phát cuồng khi quyết định xem cô ấy nên mặc đồ Channel hay Prada để diện kiến nữ hoàng. Và rồi cuộc bàn bạc kết thúc bằng việc chúng tôi thử những bộ quần áo xịn nhất của nhau (Suze thực sự tuyệt vời trong cái váy mới mua ở Hobbs của tôi, tuyệt hơn tôi rất nhiều). Tới khi lên giường tôi đã hoàn toàn quên hẳn về Luke Brandon, Ngân hàng Helsinki, và cả phần còn lại của một ngày kinh hoàng.
Sáng hôm sau, mọi thứ quay trở lại như trong một bộ phim kinh dị. Tôi thức giấc trong một cảm giác mệt mỏi, run rẩy, và tuyệt vọng nghĩ giá như mình có thể ốm một trận. tôi không muốn đi làm. Tôi chỉ muốn ở nhà trùm chăn lông ngỗng, xem tivi, và trở thành một doanh nhân triệu phú củng Suze.
Nhưng đây là tuần bận nhất trong tháng, và Philip sẽ chẳng bao giờ tin tôi bị ốm.
Vì vậy, bằng cách nào đó, tôi đã lết được ra khỏi giường, chui vào một bộ đò rồi lên tàu điện. Tôi mua cho mình một cốc cappuccino to tướng, một bánh xốp nướng, và một sôcôla hạnh nhân. Mặc kệ nếu tôi trở nên béo phì. Tôi chỉ cần đường, cafein và sôcôla, càng nhiều càng tốt.
May mà công việc quá bận, không ai nói nhiều, vậy nên tôi chẳng cần kể gì về ngày nghỉ của mình. Clare đang gõ gõ gì đó và một đống giấy tờ trên mặt bàn chờ tôi chỉnh lý. Sauk khi kiểm tra email - chẳng có cái nào – tôi chán nản lún sâu vào chiếc ghế, nhặt tờ giấy đầu tiên lên, rồi bắt đầu lướt đọc.
“Các thị trường hiệu quả yêu cầu rủi ro lớn phải đồng hành cùng lợi nhuận lớn. Những người quản lý quỹ hiểu rằng bảng cân đối kế toán và động lực thị trường điều khiển khả năng thanh khoản của các chứng khoán.”
Chúa ơi, thật nhàm chán.
“Do đó các chuyên gia này giảm thiểu rủi ro bằng một cách mà nhà đầu tư tầm trung không thể có. Với các nhà đầu tư ngắn hạn...”
“Rebecca?” Tôi nhìn lên thì thấy Philip đang tiến về phía tôi, cầm theo một mảnh giấy. Trông ông ta chẳng có vẻ gì là đang hài lòng, và trong một khoảnh khắc kinh hoàng, tôi nghĩ chắc ông ta đã trao đổi với Jill Foxton ở William Green, đã khám phá mọi chuyện, và đang chuẩn bị tống cổ tôi. Nhưng khi ông ta tới gần, tôi thấy đó chỉ là một bản thông cáo báo chí dớ dẩn nào đó.
“Tôi muốn cô đến chỗ này thay tôi” ông ta nói. “Vào thứ 6. Đáng nhẽ tôi phải đi, nhưng lại mắc với vụ Merketing ở đây.”
“Ô” tôi nói với vẻ vô cảm, tay đỡ lấy mảnh giấy. “Vâng, cái gì đây ạ?”
“Hội chợ tài chính cà nhân ở Olympia” ông ta nói. “Lúc nào chúng tôi chẳng phải kiêm việc này.”
Ngáp. Ngáp, ngáp và ngáp...
“Barclays sẽ tổ chức một bữa tiệc sâm panh buổi trưa.” Ông ta thêm vào.
“Vâng được!” Tôi nói hứng thú hơn một chút. “CHà, được. Nghe cũng khá hay đấy. CHính xác thì nó...?”
Tôi liếc xuống tờ giấy, và tim tôi như ngừng đập khi nhìn thấy logo của hãng Truyền thông Brandon trên đầu trang giấy.
“Đây thực ra là một hội chợ lớn đấy” Philip nói. “Tất cả các lĩnh vực tài chính cá nhân. Trao đổi, quan điểm, sự kiện. Chỉ cần nắm bắt cái gì nghe thú vị thôi. Tôi giao nó cho cô đấy.”
“Vâng” tôi nói sau một khoảng lặng. “Sẽ ổn thôi.”
Ý tôi là, tôi phải làm gì nếu Luke Brandon ở đó? Tôi sẽ chỉ phớt lờ hắn. Tôi sẽ dành cho hắn ngần ấy tôn trọng mà hắn dành cho tôi. Còn nếu hắn cố gắng nói chuyện với tôi, tôi sẽ cương quyết hất cằm lên trời, quay gót bỏ đi, và...
“Thế mấy trang này đến đâu rồi?” Philip hỏi.
“Ôi, tốt lắm” tôi nói, tay nhấc tờ đầu tiên lên. “Sẽ xong sớm thôi” Sếp khẽ gật đầu một cái rồi đi luôn, và tôi bắt đầu đọc tiếp.
“...Đối với nhà đầu tư ngắn hạn, các rủi ro gắn liền với chứng khoán có thể gây ảnh hưởng lớn đến tiềm năng của lợi nhuận.”
Chúa ơi, thật nhàm chán. Tôi thậm chí không thể bắt mình tập trung để hiểu ý nghĩa mấy từ này.
“Do vậy, ngày càng nhiều nhà đầu tư cố gắng gắn liền biểu hiện của thị trường chứng khoán với trình độ đảm bảo an toàn cao. Một hướng lựa chọn là đầu tư vào một quỹ đầu tư chỉ số, nơi này bất cứ lúc nào cũng tự động ‘theo dõi’ một00 công ty tốt nhất...”
HỪm, phải rồi. Điều này đưa đến cho tôi một ý tưởng. Tôi với lấy cái điện thoại, quay số trực tiếp mới của Elly ở Wetherby.
“Eleanor Granger,” giọng Elly cất lên nghe hơi xa và vang. Chắc hẳn tại cái đường dây chết tiệt.
“Chào Elly, Becky đây,” tôi nói. “Nghe này, chuyện quái gì đang xảy ra với kẹo Tracker thế? Chúng có vẻ ngon lắm, đúng không? Mà tớ chưa được ăn một miếng nào...”
Một tiếng gí đó lạo xạo trong điện thoại, và tôi há hốc mồm kinh ngạc nhìn cái ống nghe. Bên kia, tôi chỉ nghe thấy Elly nói. “Tôi xin lỗi, chỉ là một...”
“Becky!” Elly suỵt nhẹ qua điện thoại. “Tớ đang nghe bằng loa ngoài, trưởng phòng bọn tớ vừa ở đây.”
“Chúa ơi!” tôi kinh hãi thốt lên. “Xin lỗi nhé! Ông ta còn ở đó không?”
“Không” Elly nói, và thở dài. “Chúa mới biết giờ ông ấy nghĩ gì về mình.”
“Ôi chà” tôi nói với giọng an ủi. “Ông ta chắc hẳn cũng có khiếu hài hước chứ phải không?”
Elly không đáp lại.
“Ôi chà” tôi lặp lại, ít vững vàng hơn. “Dù sao thì cậu cũng có thời gian đi uống nước hoặc ăn trưa chứ?”
“Thực sự là không” cô ấy nói. “XIn lỗi, Becky, tớ phải đi bây giờ” và cô ấy cúp máy.
Chẳng còn ai yêu quý tôi nữa. Đột nhiên tôi thấy mình nhỏ bé và tủi than, và giờ thì tôi còn lún sâu hơn vào chiếc ghế. Chúa ơi, tôi ghét hôm nay. Tôi ghét mọi thứ. Tôi muốn về nhaaaà.
Ngay khi thứ 6 đến, phải nói rằng tôi đã cảm thấy vui vẻ hơn nhiều. Đơn giản là vì:
Đó là thứ 6.
Tôi có cả một ngày chẳng phải đến văn phòng.
Hôm qua Elly gọi để xin lỗi vì đã quá thô lỗ, chỉ bởi có ai đó khác đã vào phòng khi chúng tôi nói chuyện. Và rằng cô ấy sẽ đến Hội chợ Tài chính Cá nhân.
Hơn nữa:
Tôi đã hoàn toàn vứt vụ rắc rối với Luke Brandon ra khỏi đầu. AI thàm quan tâm tới hắn cơ chứ?
Thế là khi đã chuẩn bị sẵn sàng để đi, tôi cảm thấy khá phấn chấn và hăng hái. Tôi mặc một chiếc áo len ghi mới ra ngoài chiếc sơmi đen ngắn, đi đôi bốt Hobbs mới – da lộn màu ghi đậm – và phải nói rằng, trông tôi cực kỳ tuyệt trong bộ này. Chúa ơi, tôi mê quần áo mới. Nếu ái đấy ngày nào cũng được mặc quần áo mới, tôi tin chắc phiền muộn chẳng bao giờ tồn tại nữa.
Khi tôi chuẩn bị đi, có một chồng thư được gửi tới cho tôi. Một vài trong số đó giống như các tờ hoá đơn, còn một là bức thư khác từ Ngân hàng Endwich. Nhưng tôi đã có một giải pháp thong minh mới cho tất cả đống thư đáng ghét này. Tôi chỉ cần vứt chúng vào ngăn kéo bàn trang điểm và đóng lại. Đấy là cách duy nhất để tránh phát khùng với chuyện này. Và thực sự đã là như vậy. Ngay khi đóng sập ngăn kéo rồi đi thẳng ra cửa chính, tôi đã hoàn toàn quên sạch về chúng.
Buổi họp báo bắt đầu ngay khi tôi tới nơi. Tôi ghi tên ở quầy lễ tân và nhận được một cái túi lịch sự, sáng bóng, to đùng có in logo của HSBC. Bên trong là một gói ấn phẩm khổng lồ, kèm với một bức hình toàn bộ ban tổ chức họp báo đang nâng sâm panh chúc tụng, một tấm biên lai cho 2 đồ uống tại quầy rượu hãng Sun Alliance một vé xổ số có giải £1.000 (đầu tư vào hạng mục tôi đã từng chọn), một thanh kẹo to đùng có hình quảng cáo hãng bảo hiểm Eastgate, và tấm biển đề tên tôi với chữ NHÀ BÁO trên đỉnh. Còn có cả một phong bì trắng với vé dự tiệc sâm panh của Barclays bên trong, và tôi cất kỹ vào túi xách của mình. Tôi đính chặt bảng tên thật nổi bật trên ve áo, rồi bắt đầu đi loanh quanh khu họp.
Bình thường thì, tất nhiên, quy tắc là vứt ngay cái bảng tên của mình đi. Nhưng điểm thú vị khi đeo bảng NHÀ BÁO tại một sự kiện kiểu này là mọi người đều nghiêng mình mời mọc bạn đủ thứ miễn phí. Rất nhiều trong số đó là những tờ rơi chán ngắt cũ mèm về kế hoạch tiết kiệm, nhưng cũng có một vài món quà miễn phí, thậm chí cả bim bim nữa. Sau khoảng một tiếng, tôi đã thu thập được 2 cái bút mực, một con dao rọc giấy, và một hộp sôcôla Ferrero Rocher nhỏ, một quả bong bay in hình hãng Save & Prosper, và một chiếc áo phông có hình hoạt hoạ phía trước, được một công ty điện thoại di động phát cho. Tôi vừa được uống 2 cốc cappuccino miễn phí, một mẩu bánh sôcôla, một chút rượu táo (của hãng Somerset Savings), một gói kẹo nhỏ, và một ly gin từ hãng Sun Alliance. (Tôi vẫn chưa ghi được chữ nào vào sổ tay, và cũng chưa hỏi được câu nào – nhưng chẳng vấn đề gì cả.)
Tôi vừa thấy vài người đang ôm khư khư những chiếc đồng hồ để bàn nhỏ màu bạc, và tôi không quan tâm, vậy nên tôi đi ngang qua thôi, cố tìm xem chúng ở đâu ra, thì có tiếng gọi. “Becky!”
Tôi nhìn lên – và đó là Elly! Cô ấy đang đứng tại quay trưng bày Wetherby với 2 người đàn ông mặc vest, vẫy vẫy tôi lại gần.
“Chào cậu” tôi vui vẻ nói. “Khoẻ chứ hả?”
“Vẫn khoẻ” cô ấy tươi cười. “Thật sự rất ổn.” Nhìn cô ấy thì biết, tôi phải thừa nhận thế. Elly hôm nay mặc một bộ vest màu đỏ tươi (Hiệu Karen Millen, chắc hẳn thế), đi đôi giày mũi vuông tuyệt đẹp, và buộc tóc đằng sau. Thứ duy nhất tôi không thích là đôi khuyên tai. Sao tự dưng cô ấy lại đeo khuyên tai ngọc trai nhỉ? Có thể chỉ là để cho hợp với mấy thứ kia.
“Chúa ơi, tớ không thể ngờ cậu thực sự là một trong số đó!” tôi nói, khẽ hạ giọng. “Tớ sẽ là người tiếp theo phỏng vấn cậu!” tôi nghiêng đầu ra vẻ nghiêm trang, giống như Martin Bashir trên chương trình Panorama. “Cô Granger, cô có thể cho tôi biết mục đích và nguyên tắc của quỹ đầu tư Wetherby?”
Elly cười khe khẽ, rồi lục tìm trong cái hộp bên cạnh.
“Tớ sẽ đưa cậu cái này” cô ấy nói, và đưa tôi một quyển thông tin.
“Ồ, cảm ơn.” Tôi nói mỉa mai, rồi đút nó vào túi xách. Tôi đoán cô ấy phải ra vẻ nghiêm túc trước mặt đồng nghiệp.
“Thực sự là ở Wetherby rất tuyệt vời,” Elly tiếp tục câu chuyện. “Cậu có biết bọn tớ sẽ khai trương một loạt quỹ hoàn toàn mới vào tháng sau không? Có 5 loại tất cả. tăng trưởng Anh quốc, Tương lai Anh quốc, Tăng trưởng Châu u, Tương lai châu Âu, và...”
Chính xác thì, tại sao cô ấy nói chuyện này với tôi?
“Elly...”
“Và Tăng trưởng Hoa Kỳ nữa!” cô ấy kết thúc một cách hoan hỷ. Không có mảy may hài hước nào trong mắt cô ấy. Đột nhiên tôi nhớ lới Luke đã nói rằng hắn chẳng ngạc nhiên gì khi Elly đến Wetherby.
“Phải rồi” tôi nói sau một thoáng im lặng. “Chà, nghe có vẻ... quá tuyệt.”
“Tớ có thể sắp xếp để một nhân viên PR gọi cho cậu, nếu cậu muốn.” cô ấy nói. “Để đưa cậu thêm thông tin.”
Gì cơ?
“thôi” tôi nói vội vã. “Thôi. Thế là được rồi. Vậy thì, à... sau đây cậu sẽ làm gì? Có muốn đi uống cùng mình không?”
“Không được rồi.” cô ấy nói vẻ hối lỗi. “Tớ phải đi xem một căn hộ.”
“Cậu chuyển nhà à?” tôi ngạc nhiên hỏi. Elly sống trong một căn hộ tuyệt nhất khu Camden, cùng 2 gã nhạc công và họ mời cô ấy đến hàng đống buổi biểu diễn nhạc cùng đồ ăn miễn phí. Tôi không thể nghĩ là cô ấy muốn chuyển đi.
“Thực ra, tớ đang tìm mua nhà,” cô ấy nói. “Tớ đang tìm trong khu Streatham, Tooting... Tớ chỉ mới có thể đặt bước chân đầu tiên lên cái bậc thang bất động sản thôi.”
“Phải” tôi nói yếu ớt. “Cậu nghĩ thế là phải đấy.”
“Cậu phải tự làm ra thôi, cậu biết đấy, Becky” cô ấy nói. “Cậu không thể ở mãi trong một căn hộ sinh viên. Một lúc nào đó, cuộc sống đích thực sẽ phải bắt đầu!” Cô ấy lướt mắt sang một trong những người đàn ông mặc vest đứng bên cạnh, và anh ta cười khẽ.
Nó không phải một căn hộ sinh viên, tôi nghĩ đầy căm phẫn. Vả chăng, ai định nghĩa được “cuộc sống đích thực” kia chứ? Ai bảo “cuộc sống đích thực” là những nấc thang bất động sản và những cái khuyên tai ngọc trai dị hơm kia chứ? “Cuộc sống buồn tẻ nhạt nhẽo rác rưởi” thì có.
“Cậu sẽ đến tiệc sâm panh của Barclays bây giờ chứ?” Tôi nói như một sự vớt vát cuối cùng, vẫn nghĩ hẳn chúng tôi có thể tới đó và vui vẻ cùng nhau một chút. Nhưng cô ấy hơi nhăn mặt và lắc đầu.
“Tớ có thể biến tới đó,” cô ấy nói, “Nhưng rồi tớ sẽ mắc kẹt ở đây.”
“OK” tôi nói. “Ừm, tớ sẽ... tớ sẽ gặp cậu sau nhé.”
Tôi rời khỏi quầy hàng và chậm chạp đi sang góc có tiệc sâm panh sắp tổ chức, cảm thấy hơi chán nản. Dù không muốn thế, một phần trong tôi cũng bắt đầu băn khoăn rằng có khi Elly đúng còn tôi sai. Có khi tôi cũng nên nói chuyện về những nấc thang bất động sản và sự phát triển các loại quỹ. Chúa ơi, tôi đã mất cái gen khiến khi lớn lên mua được một căn hộ ở Streatham và bắt đầu thăm thú Homebase mỗi cuối tuần. Mọi người, trừ tôi, đều đang vận động, tiến vào một thế giới mà tôi không hiểu nổi.
Nhưng khi tôi tiến gần tới lối vào khu tiệc sâm panh, tôi lại thấy tinh thần phấn chấn hơn. Có tinh thần nào lại không phấn chấn khi nghĩ tới sâm panh miễm phí cơ chứ? Tất cả được tổ chức trong một cái trại khổng lồ, có một chiếc barner to đùng, một ban nhạc đang chơi, một cô gái đeo dải băng chéo đứng ở cửa, đang tặng khách những móc chìa khoá của Barclays. Khi nhìn thấy bảng tên của tôi, cô gái cười toét miệng, đưa tôi một gói quà màu trắng bong, và nói “làm ơn đợi tôi một chút.” Rồi cô ta đi vào một nhóm nhỏ người đang đứng, thầm thì với một người đàn ông mặc vest, rồi quay lại. “Có người sẽ đến gặp cô ngay,” cô ta nói. “Trong lúc đợi chờ, để tôi lấy cho cô một ly sâm panh.”
Bạn đã thấy ý nghĩa của một NHÀ BÁO thế nào chưa? Bất kể tới đâu, bạn cũng được hưởng một sự đối đãi đặc biệt. Tôi nhận ly sâm panh, cất gói quà vào túi xách, ròi nhấp một ngụm. Ồ, ngon quá! lạnh buốt, mạnh và đầy bọt. Có lẽ tôi sẽ ở đây lâu thật lâu, tôi nghĩ, phải uống sâm panh cho đến khi chẳng còn ly nào nữa. Họ sẽ không dám mời tôi ra đâu, tôi là NHÀ BÁO mà. Thực ra, có thể, tôi sẽ...
“Rebecca. Rất vui vì cô có thể đến đây.”
Tôi nhìn lên và thấy toàn thân đông cứng. Người mặc vest đó là Luke Brandon. Luke Brandon đang đứng ngay trước mặt tôi, với một dáng vẻ mà tôi không thể hiểu. Và đột nhiên tôi thấy khó ở. Mọi chuyện tôi vừa lên kế hoạch để thưởng thức cái mát lạnh sảng khoái sẽ không còn được nữa - bởi chỉ vừa nhìn thấy mặt hắn, tất cả đã trở về, tôi lại nóng bừng một cảm giác bẽ bang.
“Chào” tôi lẩm bẩm, mắt nhìn xuống đất. Sao tôi lại còn nói được câu chào với hắn.
“Tôi đã rất mong cô sẽ đến,” Hắn nói với một giọng trầm trầm nghiêm túc. “Tôi đã rất muốn...”
“Vâng” tôi cắt ngang. “Chà, tôi... tôi không nói chuyện được, tôi phải vào trong đó. Tôi đến đây vì công việc, anh biết đấy.”
Tôi cố gắng nói thật bình tĩnh, nhưng giọng vẫn run run, và tôi cảm thấy 2 má đỏ ửng lên khi hắn cứ chăm chú nhìn tôi. Thế là tôi quay lưng ngay trước khi hắn có thể nói gì thêm, rồi đi thẳng sang mé bên kia trại. Tôi thật sự không biết mình đang hướng về đâu, chỉ biết là phải đi đến khi tìm được ai đó để nói chuyện.
Khốn nỗi, tôi không tìm thấy người quen nào cả. Ở đó toàn là những hội làm ngân hàng đang cười hô hố với nhau và nói chuyện về chơi gôn. Họ dường như đều rất cao, vai rộng, nên tôi thậm chí còn không thể chạm mắt một ai. Chúa ơi, thật xấu hổ quá. Tôi thấy mình như đứa bé 6 tuổi lạc vào bữa tiệc của người lớn. Ở một góc tôi nhận ra Moira Channing ở tở Daily Herald, và cô ta cũng thoáng nhận ra tôi – nhưng tất nhiên tôi sẽ không bắt chuyện với cô ta. Thôi nào, cứ đi tiếp, tôi tự nhủ. Giả vờ như trên đường đến đâu đó. Đừng hoảng hốt.
Rồi tôi thấy Luke Brandon ở mé trại bên kia. Hắn quay ngoắt lại khi nhìn thấy tôi, rồi bắt đầu tiến về phía tôi. Chúa ơi, nhanh lên. Nhanh lên, tôi phải tìm được ai đấy để nói chuyện.
À phải, cái đôi đang đứng kia thì sao nhỉ? Người đàn ông cỡ trung niên, và người phụ nữ có vẻ trẻ hơn nhiều, cả 2 dường như đều không mấy quảng giao ở đây. Ơn Chúa. Dù họ là ai, tôi cũng sẽ hỏi họ cảm thấy Hội chợ tài chính Cá nhân thế nào, họ có thấy hữu ích gì không, và giả vờ như tôi đang ghi chép cho một bài báo.. Và khi Luke Brandon tới, tôi sẽ quá bận rộn với việc phỏng vấn để bận tâm tới hắn nữa. Được rồi, đi thôi.
Tôi uống một ngụm sâm panh, bước tới cạnh người đàn ông và cười vui vẻ.
“Xin chào” tôi nói. “Rebecca Bloomwood, từ tạp chí Successful Saving.”
“Xin chào” ông ta nói, quay lại phía tôi và dang rộng tay. “Derek Smeath ở ngân hàng Endwich. Và đây là trợ lý của tôi, Erica.”
Ôi Chúa ơi.
Tôi không nói được gì. Tôi không bắt tay nổi. Tôi không thể bỏ chạy. Toàn thân cứng đờ.
“Chào cô!” Erica nói, và cười thân thiện với tôi. “Tôi là Erica Parnell.”
“Vâng” tôi nói, sau một hồi dài im lặng. “Vâng, chào.”
Làm ơn đừng có nhận ra tên tôi. Đừng có nhận ra giọng tôi.
“Cô là nhà báo phải không nhỉ?” Cô ta nhìn vào bảng tên tôi và cau mày. “tên cô nghe quen quá.”
“À, vâng” tôi chống chế. “Vâng, có thể... có thể cô đã đọc một vài bài báo của tôi.”
“Tôi cũng nghĩ vậy,” cô ta nói, và hững hờ nhấp một chút sâm panh. “Chúng tôi có mọi loại tạp chí tài chính trong văn phòng. Khá là tốt, một vài trong số đó.”
Dần dần máu bắt đầu lưu thông lại trong cơ thể tôi. Mọi thứ rồi sẽ ổn, tôi tự nhủ. Họ chẳng biết gì đâu.
“Cánh nhà báo các cô hẳn phải rành mọi thứ lắm, tôi chắc vậy,” Derek nói, bỏ cuộc nỗ lực bắt tay tôi và thay vào đó là nuốt ừng ực sâm panh.
“Vâng, đúng là thế đấy,” tôi đáp lại, và liều cười một cái. “CHúng tôi phải hiểu mọi mặt của tài chính cá nhân - từ ngân hàng đến công ty uỷ thác đầu tư đến các hãng bảo hiểm.”
“Tôi luôn nghĩ” Erica parnell nói. “Rằng họ nên làm một cuốn phim tài liệu đời thường về một ngân hàng.” Cô ta nhìn tôi đầy mong đợi và tôi gật đầu hưởng ứng.
“ý kiến hay đấy!” tôi nói. “Tôi nghĩ rằng điều đó rất tuyệt.”
“Cô phải biết một vài nhân vật mà chúng tôi có cơ! Những người hoàn toàn không có khái niệm gì về tài chính của họ. Phải không Derek?”
“Cô sẽ phải rất kinh ngạc.” Derek nói. “Vô cùng kinh ngạc. Mọi thứ họ làm, chỉ để tránh các khoản thanh toán các khoản thấu chi của họ. Hay thậm chí chỉ là trao đổi với chúng tôi.”
“Thật ư?” tôi nói như thể rất ngạc nhiên.
“Cô không thể tưởng tượng được đâu!” Erica nói. “Đôi khi tôi tự hỏi...”
“Rebecca!” Một giọng nói ập đến từ sau tôi và tôi quay lại trố mắt khi nhìn thấy Philip, tay cầm một ly sâm panh đang tươi cười với tôi. Ông ta làm cái quái gì ở đây?
“Chào” ông ta lên tiếng. “Bên marketing huỷ họp, nên tôi nghĩ tôi nên ghé qua một chút. Mọi thứ đến đâu rồi?”
“Ôi tuyệt!” tôi nói, và uống một ngụm sâm panh.
“Đây là Derek, và Erica... Đây là tổng biên tập của tôi, Philip Page.”
“Ngân hàng Endwich hả?” Philip nói, nhìn xuống bảng tên của Smeath. “Thế chắc hẳn anh biết martin Gollinger.”
“Chúng tôi không làm ở trụ sở chính, thật tiếc.” Derek nói, và nói. “Tôi là giám đốc chi nhánh Fulham.”
“Fulham!” Philip kếu lên. “Fulham sành điệu.”
Đột nhiên một hồi chuông báo động vang lên trong tâm trí tôi. Đoong – đoong – d0oong! Tôi phải làm gí đó. Phải nói gì đó, đề đổi chủ đề. Nhưng quá muộn rồi. Giờ tôi là một du khách đứng ở đỉnh núi, nhìn con tàu trượt xuống thung lũng phía dưới.
“Rebecca sống ở Fulham đấy,” Philip tiếp tục. “Cô dung Ngân hàng nào hả Rebecca? Có khi cô lại là khách hàng của Derek ấy chứ!” rồi cười lớn với trò đùa tự mình dựng lên, và Derek cũng lịch sự cười theo.
Nhưng tôi không thể cười. Tôi cứng đờ tới tận gót chân khi thấy biến chuyển trên khuôn mặt Erica Parnell. Sự nhận ra dần dần hiện rõ. Cô ta bắt gặp ánh mắt tôi, và tôi cảm thấy có gì đó lạnh buốt chạy dọc xương sống.
“Rebecca Bloomwood” cô ta nói với một giọng khác hẳn. “Tôi đã nghĩ tôi biết cái tên này mà. Cô sống ở đường Burney phải không, Rebecca?”
“Thật thông minh!” Philip nói. “Sao cô biết vậy?” ông ta nốc thêm một ngụm sâm panh nữa.
Im đi. Philip. Tôi hoảng hốt nghĩ. Im ngay!
“Vậy là đúng cô?” giọng cô ta dịu dàng nhưng sắc ngọt. Chúa ơi, giờ thì Philip quay sang tôi, đợi câu trả lời.
“Vâng” giọng tôi nghèn nghẹn. tôi siết ly sâm panh chặt đến nỗi tôi nghĩ tôi có thể bóp vỡ nó mất.
“Derek, anh có nhận ra ai đây không?” Erica nhã nhặn. “Đây là Rebecca Bloomwood, một khách hàng của chúng ta. Tôi nghĩ anh đã nói chuyện với cô ấy hôm trước.” Cô ta nghiêm giọng. “Người có con chó vừa chết ấy?”
Im lặng. Tôi không dám nhìn vào mặt Derek Smeath nữa. Tôi không dám nhìn vào cái gì cả ngoại trừ cánh cửa kia.
“Chà, quả là một sự trùng hợp?” Philip nói. “Có ai muốn thêm sâm panh không?”
“Rebecca Bloomwood” Derek Smeath nói. Giọng ông ta đầy khinh miệt. “Không thể tin được.”
“Vâng!” tôi nói, khổ sở nuốt ngụm sâm panh cuối cùng. “ha-ha-ha! Thế giới thật bé nhỏ. Chà, tôi phải đi phỏng vấn vài người khác rồi...”
“Đợi đã!” Erica nói, giọng sắc như dao. “Chúng tôi cũng đã định hẹn gặp cô một lúc, cô Rebecca. Phải không nhỉ, Derek?”
“Đúng là như vậy,” Derek Smeath nói. Tôi bất chợt cảm thấy một cơn hoảng sợ. người đàn ông này không còn giống một ông chú vui tình dễ thương nữa. ông ta giờ như một cỗ máy điều tra đáng sợ, chuyên phát hiên những lời nói dối. “Vậy là” ông ta nghiêm khắc nói thêm, “xem ra đôi chân của cô vẫn còn nguyên vẹn và cô không bị hành hạ bởi cơn đau kinh khủng nào nữa?”
“CHuyện gì vậy?” Philip vẫn vui vẻ.
“Phải, nhân tiện, chân cô sao rồi?” Erica ngọt ngào nói thêm.
“Ổn rồi” tôi lí nhí. “Ổn cả rồi, cám ơn.”
“Tốt” Derek Smeath nói. “Vậy chúng ta sẽ nói chuyện vào 9h30 sáng thứ 2 chứ nhỉ?” Ông ta nhìn sang Philip. “Anh không phiền để Rebecca đến gặp chúng tôi một lúc vào sáng thứ 2 chứ?”
“Tất nhiên là không rồi” Philip nói.
“Và nếu cô ấy không đến” Derek Smeath nói. “Chúng ta sẽ biết phải tìm cô ấy ở đâu, phải không?” Ông ta nhìn tôi sắc lẹm khiến tôi cảm thấy bụng dạ mình đang co rút vì sợ hãi.
“Rebecca sẽ đến!” Philip nói, và tặng tôi một nụ cười hằm hè, nâng ly lên, rồi bước sang chỗ khác. Chúa ơi, tôi nghĩ trong hoảng loạn. Đưng bỏ lại tôi một mình với bọn họ.
“CHà, tôi sẽ mong đợi gặp cô đấy” Derek Smeath nói. Ông ta ngừng lại, rồi nhìn xoáy vào tôi. “Và nếu tôi nhớ chính xác về cuộc điện thoại hôm trước của chúng ta, cô sẽ tới với một vài khoản nào ấy nhỉ.”
Ôi chết tiệt. Tôi cứ nghĩ rằng ông ta đã quên chuyện đó.
“Đúng vậy” tôi nói sau một chút ngập ngừng. “Chắc chắn rồi. Tiền của bác tôi. Ông nhớ thật tài! Bác tôi mới đây đã để lại cho tôi ít tiền” tôi giải thích với Erica Parnell.
Trông Erica chẳng có vẻ gì là ấn tượng.
“Tốt rồi” Derek Smeath nói. “vậy tôi sẽ rất mong cô vào thứ 2 này.”
“Vâng,” tôi nói, và thậm chí còn mỉm cười đầy tự tin với ông ta. “Tôi cũng đang chờ đợi ngày đó!”
OCTAGON > Tài năng... phong cách... tầm nhìn
PHÒNG DỊCH VỤ TÀI CHÍNH
TẦNG 8 TOWER HOUSE
ĐƯỜNG LONDON WINCHESTER S0 44 3DR
Gửi cô Rebecca Bloomwood ____ Số thẻ thanh toán 7854 4567
Căn hộ số 2
Số 4 đường Burney
London SW6 8FD
Gửi cô Bloomwood:
NHẮC NHỞ LẦN CUỐI
Như lá thư ngày 9 tháng 3 của tôi đã thông báo, Thẻ Bạc Octagon của cô vẫn còn một khoản dư nợ £235,76. Nếu trong 7 ngày tới cô không thanh toán, tài khoản này sẽ bị đóng và những biện pháp mạnh hơn sẽ được thực thi.
Tôi rất vui được biết rằng cô đã tìm thấy Chúa và nhận Jesus Christ làm đấng cứu rỗi; Nhưng thật không may, điều này chẳng liên quan gì tới vấn đề của chúng ta.
Tôi mong nhận được khoản thanh toán của cô thật sớm.
Trân trọng,
Grant Ellesmore
Giám đốc Tài chính Khách hàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.