Tử Thần Gõ Cửa Diêm Vương

Chương 86: Làm Việc






Lucifinil ngẩn ngơ nhìn Thiên Thần sa ngã trước mắt.
Bọn họ có dung nhan giống nhau, trên người tản ra hơi thở linh hồn như nhau.
Điều này chứng tỏ người này không nói dối.
Anh không phải yêu tinh bên ngoài chiếm đoạt thân thể cậu, mà là...!một nhân cách khác của cậu.
Sự nghiêm khắc quá mức của cậu về hoàn mỹ làm cho linh hồn chia thành hai nửa, một nửa mang tất cả khiếm khuyết tiêu cực, có thể để cho nửa còn lại hoàn mỹ không tỳ vết.
Sừng của ác quỷ, đôi mắt đỏ của máu, lông vũ đen nhánh.
Cùng một linh hồn nhưng mang số phận khác nhau.
Lucifinil cúi đầu che mặt, nước mắt trong suốt từ kẽ ngón tay rơi xuống mặt đất.
Cậu nghĩ cậu dũng cảm không sợ hãi, đánh đâu thắng đó, nhưng không.
Lucifer đeo nỗi đau khổ tối tăm của Lucifinil trên lưng nên Lucifinil mới có thể vĩnh viễn hạnh phúc trong ánh sáng.
"Rất xin lỗi." Thiên Thần tốt bụng mở miệng với một tiếng nức nở.
"......!Rất xin lỗi."
"Không cần xin lỗi, Lucifinil, em là anh, anh là em, em không có lỗi với ai cả." Lucifer biết nội tâm Lucifinil bị đả kích rất lớn.
Dù sao mấy vạn năm qua, trưởng Luyến Thần đều cho rằng mình thật sự hoàn mỹ không khuyết điểm, chợt biết trong nội tâm có bóng tối đã lớn mạnh của nửa linh hồn khác, quả thật rất dễ đổ nát tâm tính.
Huống chi Lucifinil vừa mới trải qua sụp đổ tín ngưỡng, đảo mắt đã phải nhận thức bản thân phải trải qua những thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Quả thật có chút đáng thương.
Lucifer tràn ngập thương tiếc với Lucifinil.
Luyến Thần Lucifinil kiêu ngạo, cậu không cho phép và không cần sự thương hại của bất kỳ sinh vật nào.
Với sự ác nghiệt của Ma Vương Lucifer, cũng sẽ không sinh ra đồng tình với bất kỳ sinh vật nào.
Nhưng anh có thể đau lòng chính mình.
Lucifer vỗ về ôm Thiên Thần đang khóc vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, đôi mắt đỏ rũ xuống, giọng điệu dịu dàng: "Không có việc gì, Lucifinil, anh sẽ chăm sóc em, bảo vệ em."
"Khóc sảng khoái một trận, sau này không được đau lòng vì Jehovah nữa, làm sao hắn xứng đáng để em rơi nước mắt vì hắn chứ.

Em tin tưởng hắn như vậy, hắn lại vì một người phàm mà làm nhục em, em chỉ có thể tin tưởng chính em." Ngón tay Lucifer đặt vào mái tóc vàng của Thiên Thần, để Lucifinil tùy ý khóc nức nở trong ngực anh, giọng điệu trầm thấp, "Anh vĩnh viễn yêu em, sẽ không tổn thương em, phản bội em, em có thể dựa vào anh."
"Em chỉ có thể dựa vào anh."
Lucifinil ở trong ngực Lucifer phát tiết một trận, nước mắt dần dần dừng lại, vẻ mặt một lần nữa trở nên tỉnh táo.
Cậu không yếu đuối.
Đối đầu trực tiếp với Thượng Đế trên Thiên Đàng là cậu, dẫn dắt một phần ba Thiên Thần trải qua ba ngày ba đêm chiến đấu chính là cậu, rơi xuống từ hỗn độn chạng vạng cũng là cậu.
Lòng cậu cứng cỏi, ngông nghênh không gãy, chưa bao giờ thất thố trước mặt các Thiên Thần khác, ngay cả bị Thượng Đế sỉ nhục bắt quỳ xuống trước mặt mọi người cũng chưa từng rơi lệ.
Duy chỉ có ở trước mặt mình bị đánh cho tơi bời, khóc đến không thể kiềm chế.
Lucifer nói đúng.
Chỉ có mình hiểu rõ mình nhất, không cần bất kỳ phòng bị ngụy trang nào.
Cũng sẽ không cắm kiếm ở trước ngực cậu, sau lưng đâm đao.
"Cảm ơn." Lucifinil đứng lên từ trong ngực Lucifer, lại trở thành trưởng Luyến Thần xinh đẹp tao nhã kia.
Cậu lịch sự hỏi: "Em có thể ra ngoài không?"
Ở trong bóng tối, thật nhàm chán.
"Em muốn khống chế thân thể?" Lucifer nhướn mày, "Đương nhiên có thể.
Nhưng linh hồn của em bị đánh bởi Jehovah nên cần phải nghỉ ngơi trong biển tri thức.
Sau khi em khỏi vết thương, anh sẽ trả lại quyền kiểm soát cơ thể cho em."
Bọn họ là cả thể tương đồng, nửa tinh thần nào lớn mạnh hơn thì ý thức đó sẽ điều khiển thân thể.
Trong quá khứ vẫn là ánh sáng khống chế bóng tối, cho nên Lucifinil điều khiển thân thể.
Hiện tại là bóng tối khống chế ánh sáng, linh hồn Lucifinil vì chiến đấu với Thượng Đế bị tổn thương, tinh thần thể Lucifer vững vàng chiếm thế thượng phong.
Đương nhiên, dưới tình huống Lucifer tự nguyện giao ra quyền khống chế thân thể, Lucifinil cũng có thể xuất hiện.
Nhưng trước mắt linh hồn Lucifinil bị hao tổn, hoàn cảnh địa ngục cũng không thích hợp cho Thiên Thần sinh tồn, vì cân nhắc an toàn, Lucifer cũng không thả cậu ra.
Lucifinil nói: "Chấn thương của em đã dưỡng tốt rồi."
Cũng không phải là ngày đầu tiên cậu đến địa ngục, cậu đã tĩnh dưỡng vài ngày ở biển tri thức.

"Sau khi ra ngoài, em định đi đâu?" Lucifer hỏi, "Trở về bên cạnh Jehovah? Anh phải nhắc nhở em, Thiên Đàng đang hạ lệnh truy nã em, một khi đặt chân lên mặt đất sẽ bị truy kích, tạm thời em chỉ có thể hoạt động ở địa ngục."
Lucifinil: "...!Được rồi."
Đột nhiên cậu lại không vội vã đi ra ngoài nữa.
Dù sao địa ngục cũng tối tăm như nhau.
Trốn trong thân thể, xuyên thấu qua ánh mắt Lucifer nhìn anh hưởng thụ cuộc sống ở địa ngục như thế nào, hình như cũng rất thú vị.
Đó là cuộc sống mà cậu chưa bao giờ có.
Tuy Lucifinil cảm thấy có chút phô trương lãng phí...!
Lucifinil lặng lẽ nói, "Em sẽ không trở về phục vụ Thượng Đế."
Rốt cuộc cậu không có phản nghịch và kiêu ngạo như Lucifer trực tiếp gọi thẳng tên Jehovah, nhưng cậu không chịu gọi là Chủ Thần nữa, chỉ gọi Thượng Đế một cách xa lạ.
Cậu lại không hèn hạ, trải qua ba ngày chiến đấu, chín ngày sau sa ngã mà còn vội vàng trở về làm trâu làm ngựa cho Thượng Đế.
Đúng là cậu từng tín ngưỡng sâu sắc Chủ Thần của mình, nhưng điều này không có nghĩa là sau khi bị thương còn có thể tiếp tục sùng bái mà không có khúc mắc.
Lucifinil kiêu ngạo, ngay từ đầu cậu đã không khuất phục, cũng sẽ không cúi đầu chịu thua sau khi kết thúc.
"Quyết định sáng suốt."
Lucifer nhếch môi: "Vậy thì ở địa ngục xưng vương với anh."
Lucifinil tiếp nhận thân phận mới của mình, vứt bỏ ánh sáng bình minh, ở địa ngục thông đồng làm bậy với Lucifer.
Cậu giấu mình trong biển tri thức, tuy không thể khống chế thân thể, nhưng cùng chia sẻ năm giác quan với Lucifer, có thể nhìn thấy hết thảy mọi việc xảy ra bên ngoài, còn có thể trao đổi trong đầu với Lucifer.
Trước kia chịu ảnh hưởng của Thượng Đế, Lucifinil cảm thấy ánh sáng và bóng tối không đội trời chung, ác ma đều là tồn tại phải bị tiêu diệt.
Nhưng hiện tại một nhân cách khác của mình trở thành đầu sỏ ác ma lớn nhất địa ngục, Lucifinil tự nhận mình không thể tự sát, vì thế quyết định thay đổi thành kiến, tiếp nhận ác ma.
Cậu sẽ không bao giờ gây khó khăn cho chính mình.
Lại nói thì dễ làm thì khó, cậu tiêu diệt không ít ác ma chạy ra khỏi mặt đất vì phòng ngừa tai họa cho trần gian, thành kiến ăn sâu bén rễ khó có thể nhất thời xoay chuyển.
Nhưng khi Lucifer đi thị sát công viên giải trí vừa hạ lệnh xây dựng không lâu, nhóm ác ma nhỏ ngây thơ vây quanh anh ở giữa hoan hô nhảy nhót, còn đưa kẹo trong tay cho Lucifer để cảm ơn, Lucifinil xuyên thấu qua ánh mắt Lucifer thấy được tất cả.
Không có chủng tộc nào được sinh ra là ác.
Chỉ có những cá nhân ác, không có quần thể ác.

Lucifinil cảm thấy mình có thể hòa giải với ma quỷ một chút.
Khi cậu nhìn thấy trên người đám ác ma nhỏ mặc quần áo rách nát, càng nhịn không được nhíu mày.
Nền kinh tế địa ngục rất cần phát triển.
Lucifinil nóng lòng muốn thử phát triển địa ngục.
Vương quốc Thiên Đàng có thể nói là do một tay cậu chế tạo ra, ngoại trừ mở chín tầng trời thì cái gì Thượng Đế cũng không phải làm, giáo dục kiến trúc thương nghiệp y tế các loại trên Thiên Đàng đều do Lucifinil sáng tạo ra.
Nhưng làm việc cho Thượng Đế làm gì có thể tự do và thoải mái xây dựng vương quốc của riêng mình.
Cậu có rất nhiều kinh nghiệm về cách cai trị, lúc làm phó Vua cũng thuận buồm xuôi gió, ở địa ngục cũng có thể một ngày trăm công nghìn việc.
Lucifinil đã không thể chờ đợi muốn mở kế hoạch lớn.
Sau đó, cậu phát hiện lý tưởng thì rất đầy đủ nhưng thực tế rất còi.
Căn bản Lucifer không làm việc, mỗi ngày chỉ cần hưởng thụ.
Lúc trước cung điện chưa xây xong thì Lucifinil có thể lý giải Lucifer không có chỗ làm việc.
Nhưng bây giờ, anh có một tòa cung điện xa hoa như vậy, lại không dùng để làm việc, ngược lại chất đầy vàng bạc châu báu, rượu ngon thịt ngọt, mỗi ngày dùng đàn làm củi, đốt hạc để ăn.
Trước kia trong Thánh Điện của Lucifinil đều chất đầy công văn như núi, đừng nói là giải trí, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có.
Chủ nhật các Thiên Thần khác nghỉ ngơi thì Lucifinil vẫn đang làm thêm giờ.
Ở cung điện lộng lẫy, Lucifinil ngồi trong biển tri thức nhàn rỗi đến phát khùng, nhịn không được nói chuyện với Lucifer: "Anh không có việc gì phải làm sao?"
"Có chứ." Lucifer tựa vào giường mềm mại, ăn nho đã bóc xong, "Không phải là đang ăn đây à?"
Lucifinil: "Ý em là việc chính."
Lucifer: "Việc chính là ăn."
"Em nói không phải..."
"Ngọt không?" Lucifer hỏi.
"......!Ngọt." Mở ra chia sẻ vị giác, Lucifinil cũng có thể thưởng thức được hương vị ngọt ngào của thịt nho.
Lucifer cười nhét một quả nho vào miệng: "Vậy ăn thêm một quả nữa."
"......"
Trên Thiên Đàng ăn quá nhiều là không được phép, Thiên Thần cũng không cần lấy năng lượng từ thức ăn, bình thường ăn vụng một món ăn nhẹ cũng đã run sợ.
Lucifinil là một hình mẫu của bảy đức tính tốt, ngoại trừ thưởng thức một số trái cây trong tiệc lớn thì không bao giờ ăn thức ăn.
Mấy ngày nay, ngược lại cậu đi theo Lucifer được nếm thử rất nhiều thức ăn ngon, cảm nhận thấy trước kia bỏ lỡ quá nhiều.
Quá mức hoàn mỹ, cũng quá mức nhàm chán.
Lucifinil nhớ lại vị ngọt thanh của nho, một lần nữa cắt lại chủ đề chính: "Em hỏi anh, anh không cần phải xử lý công việc ư?"
Lucifer khiếp sợ nói: "Tại sao phải xử lý công việc? Siêng năng là ở trên Thiên Đàng, anh đã ngã xuống, em còn muốn anh làm việc hả?"

Lucifinil cũng bị giọng điệu của anh làm hoảng sợ, như thể bắt anh làm việc là chuyện gì không thể tha thứ: "...!Có thể để em phê duyệt."
Lucifinil nói thêm: "Em chán, muốn tìm một cái gì đó để làm."
Làm việc ngày đêm không ngừng nghỉ mấy vạn năm, đột nhiên nghỉ nhiều ngày như vậy, có chút không yên tâm.
"Chán thì dựa vào công việc giết thời gian hả? Không phải chán thì nên ăn uống vui vẻ sao?" Lucifer rất không hiểu, "Em thích làm việc?"
Lucifinil suy nghĩ một chút: "Không biết, có lẽ không thể nói là thích.
Chỉ là...!Đã quen với điều đó."
"Nhất định em không thích." Lucifer chắc chắn, "Nếu em thích thật lòng, anh sẽ không có trái ngược ghét công việc."
Lucifinil: "..." Nói cũng có đạo lý.
Lucifinil là hình mẫu hoàn mỹ của bảy đức tính tốt, đối lập là Lucifer đều dính vào bảy tội lỗi, chỉ là kiêu ngạo rất nổi bật chứ không có nghĩa anh không lười biếng.
Trong bảy tội lỗi, trước mắt chỉ có một hạng mục "dục vọng" là Lucifer vẫn chưa phạm vào, những thứ khác đều ít nhiều biểu hiện ra trong mấy ngày này.
"Nhưng chúng ta không thể không làm gì cả." Lucifinil sử dụng đòn sát thủ, "Anh muốn địa ngục vĩnh viễn bị Thiên Đàng so sánh hả?"
Điều này chạm vào công tắc của Lucifer, anh là một vị Vua địa ngục, Và Jehovah là Thượng Đế của vương quốc Thiên Đàng, anh không thể chịu đựng được việc bị Jehovah dẫm đạp dưới chân.
Vì vậy, mười phút sau, một đống tài liệu được đặt trên bàn của Lucifer.
Vốn Lucifinil muốn chỉ đạo ở trong đầu, nhưng cậu phát hiện không cần cậu mở miệng thì Lucifer đã viết ra nội dung giống hệt trong đầu cậu.
Ngay cả chữ viết tay cũng giống nhau như đúc.
Họ cùng một linh hồn, và suy nghĩ cũng được chia sẻ.
Lucifinil nhìn bộ dáng thành thạo của anh, đột nhiên nảy sinh lòng nghi ngờ: "Trước kia có phải anh đã từng ra ngoài không?"
"Ừ?"
Lucifinil chần chờ: "Trước kia khi em ở Thiên Đàng xử lý công văn, có vài lần ngủ thiếp đi, nhưng tỉnh lại phát hiện tất cả công văn đều đã xử lý xong..."
Lúc ấy cậu không tìm được nguyên nhân, chỉ cho rằng mình quá mệt mỏi, trí nhớ rối loạn, nhưng bây giờ ngẫm lại...!
"Là anh làm." Lucifer thừa nhận điều đó.
Anh vừa múa bút thành văn, vừa lười biếng nói: "Lúc đó áp lực công việc của em quá lớn, bị mệt mỏi không ra hình dạng, tinh thần rất suy yếu nhưng vẫn còn cố gắng chống đỡ.
Anh thừa dịp đó đi ra khống chế thân thể, mạnh mẽ cho em ngủ say.
Biết em bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế nên chỗ sai chính tả anh đều viết lại cho em, giúp em hoàn thành công việc rồi quay lại.
Anh đã đi ra nhiều lần rồi, em làm việc quá sức quá nhiều lần nên tinh thần của anh mới có thể chiếm ưu thế."
Nói xong lời cuối cùng, mơ hồ có chút trách cứ.
Lucifinil ngẩn ra: "Nhưng mà.
Không phải anh ghét làm việc sao?"
"Rất ghét." Lucifer chậc chậc một tiếng, "Nhưng càng ghét bộ dáng mệt mỏi còn cậy mạnh của em, anh không đi ra, em cũng không biết nghỉ ngơi."
Lucifer rũ mắt: "Anh không hy vọng có thể áp chế em, anh chỉ hy vọng em sống đơn giản dễ dàng, không buồn không lo, cả đời anh không ra ngoài cũng được."
"Nếu có sầu lo thì để anh ra ngoài, anh thay em giải quyết.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.