Tử Thần Đại Nhân Ra Mắt Vị Trí Center Rồi

Chương 15: Bí Mật Không Còn Là Bí Mật





(đáng nhẽ hôm qua đăng rồi nhưng đi coi phim về đau mắt qué:V phim tên Cuộc chiến xuyên không nha, về kỹ xảo thì khỏi phải bàn, khum thấy tiếc tiền khi xem, ai muốn coi tình cảm sâu deep thì hơi thất vọng nhá, còn về trai gái đẹp thì ahihi đẹp nhắm đẹp nhắm, Kim Woo Bin oppa của tuiiiiiii)
"Có quỷ, thật sự có quỷ..." Vừa rồi Hứa Hạo Minh bị dọa không nhẹ, sợ đến mức xem Lục Húc như vị cứu tinh, đầu óc chưa tỉnh táo mà cơ thể đã vội hành động.
Lục Húc không quen tiếp xúc cơ thể thân mật với người khác, bất giác lùi về sau hai bước: "Có chuyện gì thì từ từ nói, leo xuống người tôi cái đã."
Có lẽ ngữ khí của Lục Húc thật sự quá lạnh nhạt, Hứa Hạo Minh vốn còn rất bối rối không khỏi bị ảnh hưởng.
Xung quanh không có quỷ đánh tường, ánh sáng rực rỡ cùng với thanh âm rõ ràng ở ngay trước mắt, làm cho người ta không khỏi hoài nghi tất cả vừa rồi có phải đều là đang nằm mơ hay không.
Hứa Hạo Minh phục hồi tinh thần, mới phát hiện mình vậy mà đang ôm Lục Húc không buông tay.
Sau khi sợ hãi biến mất, tự tôn quay trở lại, vội vàng nhảy xuống trên người Lục Húc, mặt hơi nóng lên: "Tôi không phải cố ý..."
Nói thế nào thì BTT cũng là nhóm có danh tiếng, hơn nữa hôm nay, xếp hạng toàn thành viên cũng là 5A, người quen Hứa Hạo Minh có không ít.
Vốn dĩ mọi người bị mất điện, mất nước đã rất sốt ruột rồi, hiện giờ đang đứng ở hành lang chờ tắm rửa, đột nhiên thấy được cảnh Hứa Hạo Minh treo cả người lên mình Lục Húc, cho rằng hắn nhát cáy sợ tối, không khỏi phá lên cười ầm -
"Tôi tưởng tôi đã sợ tối lắm rồi chứ, nào ngờ có người còn sợ hơn cả tôi nữa."
"Ha ha ha, trước đây tôi còn cho rằng các thành viên của BTT ai nấy đều lạnh lùng hết trơn, ai mà có dè gặp mặt ngoài đời lại đáng yêu vậy chứ."
"Ê ê ê, Hạo Minh ca xích qua, nhường cho tui ôm Húc ca chung với!"
...!
Ngoài miệng trêu chọc là thế nhưng không ai có ác ý gì, Hứa Hạo Minh lại cảm thấy mình vẫn còn đang trên mây.
Lục Húc cười cười với mọi người, giọng điệu tự nhiên: "Mọi người mau tắm rửa ngủ đi, ngày mai còn ghi hình nữa.
"
Chỉ có đi ngủ đủ giấc thì mới đảm bảo có đủ năng lượng, chương trình lại ghi hình suốt một ngày, nghĩ đến đã thấy quả đúng là một cuộc chiến cam go.
Mọi người đến tham gia tuyển tú vì muốn tranh thủ cho mình vé ra mắt, biểu hiện xuất sắc mới có thể có nhiều cảnh quay hơn.
Nghĩ thông điều ấy, mọi người lập tức vội vội vàng vàng, ai lo chuyện người nấy, chẳng ai còn tâm tư quan tâm bên chỗ của Lục Húc đang xảy ra chuyện gì.
Giờ Hứa Hạo Minh rất ư là xấu hổ, kèm theo đó là sợ hãi.

Vừa rồi gặp chuyện quỷ dị đến thế, vẫn còn nhớ như in, không thể không đi thay đổi lại thế giới quan của mình.
"Lục Húc, cậu có thể nhìn thấy "tụi nó" đúng không?" Ngay cả Hứa Hạo Minh cũng không biết vì sao mình lại hỏi câu này.
Thế nhưng mà, khi nghĩ đến lời tiên tri trước đó của Lục Húc, Hứa Hạo Minh không khỏi tự hỏi, Lục Húc có nhìn thấy những thứ đó hay không.
Mà Lục Húc nghe lời này của hắn xong, biểu tình có chút mờ mịt, thậm chí nhíu mày, hỏi hắn: "Cái gì mà tụi nó? "
- Chính là quỷ á! Lúc Hứa Hạo Minh trả lời còn nhịn không được mà ngó nghiêng xung quanh, sợ chúng nó vẫn còn ở đây.
"Quỷ gì mà quỷ, cậu mệt mỏi quá độ rồi đúng không?"
Lục Húc nhún vai, giả vờ như không nhìn thấy được bốn con quỷ đang ngồi xổm ở góc tường, chờ phán quyết.
"Có lẽ là vậy." Hứa Hạo Minh không biết nên giải thích "trải nghiệm" vừa rồi của mình như thế nào cho Lục Húc nghe, hắn thấy Lục Húc có vẻ như cũng không biết (ban nãy có gì).
Thay vì thừa nhận mình gặp quỷ, chi bằng phát huy "tinh thần đà điểu"(rụt cổ trốn tránh sự thật), vờ như không có gì xảy ra hết.
Lúc chiều hắn còn thề son thề sắt, trào phúng Từ Nhạc Nhạc mê tín dị đoan, nhưng chưa hết ngày nữa mà đã bị vả mặt cho đau đớn gục ngã.
Thấy sắc mặt Hứa Hạo Minh lúc đỏ lúc trắng, Lục Húc đoán rằng thế giới quan của hắn đang sụp đổ và đang được xây dựng lại từ đầu.
"Cậu vẫn nên đi tắm rửa rồi ngủ sớm xíu đi, cả người đầy bọt kia kìa."
Dưới sự nhắc nhở thân thiện của Lục Húc, Hứa Hạo Minh giờ mới phát hiện cả người mình đầy cả sữa tắm, chỉ quấn mỗi cái khăn mà ra bước ra ngoài hành lang.
Hắn nhìn về phía Lục Húc, tâm tình có chút phức tạp, cứng nhắc đáp một tiếng rồi quay lại phòng trước.
"Đại nhân Lục Húc..." Đợi Hứa Hạo Minh quay về phòng xong, Hạ Tinh Hoa mới thử gọi Lục Húc, "Chúng em thật sự không muốn hại người..."
Hai con quỷ còn lại cũng đã biết được thân phận của Lục Húc (được bạn quỷ kể lại cho nghe), nghĩ đến mình đi dọa người mà bị ngài ấy bắt tại trận thế này, không sợ quéo càng là không được.
Trong hành lang cũng có camera giám sát, Lục Húc không muốn bị chú ý đến, chỉ ném lại một câu: "Chờ đến tối mai khi tôi đã quay xong chương trình thì nói sau."
"Dạ, dạ, dạ, chúng em đều nghe theo đại nhân."
Đào Anh Bác dù gì cũng sống trên dương gian nhiều hơn so với ba em trai khác, thấy Lục Húc không muốn gây khó dễ bọn họ, gan cũng lớn hơn: "Đại nhân Lục Húc, sao ngài lại đi tham gia show tuyển tú này vậy ạ?"

Hơn nữa, nghe thấy mấy câu mà Lục Húc nói với Hứa Hạo Minh, rõ ràng không muốn bại lộ thân phận của ngài ấy.
Nghĩ đến Quý Tu Niên, Lục Húc không khỏi dâng lên ý cười trên khuôn mặt: "Liên quan đến công việc." Câu này xem như là trả lời, về phần công việc gì thì kông cần phải báo cáo với bọn họ.
Lục Húc không nói thì bọn quỷ Đào Anh Bác cũng không dám hỏi, chỉ cung kính tiễn đưa Lục Húc trở về phòng kí túc.
"An toàn rồi, đúng không? Hạ Tinh Hoa thở phào nhẹ nhõm, không quên cảm khái: "Lúc trước em đã nói thực tập sinh kia là đại nhân Lục Húc mà, ai cũng không tin em hết."
Ba quỷ còn lại chưa thể bình tĩnh lại, không khỏi lấy làm tủi thân "Không phải do bạn quỷ của em nói Tử Thần chỉ có thể xuất hiện ở nhà xác, không thể đi tuyển tú còn gì?"
"Hình như mấy anh nói cũng đúng." Hạ Tinh Hoa gãi đấu, cố gắng động não: "Mấy anh nói coi, công việc gì mà một Tử thần phải đi tham gia tuyển tú mới làm được?"
Trước khi gặp Lục Húc, bọn họ cũng đã từng gặp Tử thần của phân khu Tây Nam.
Nếu không phải do bọn họ có chấp niệm quá sâu, hẳn sẽ được nhóm Tử thần đó đưa về đường Hoàng tuyền.
Trong ấn tượng của bọn họ, Tử thần liên quan đến sự sống và cái chết, là vị thần có nhiệm vụ câu lấy linh hồn.
"Tuyển tú" và "Tử thần", không có tí xíu liên quan gì hết trơn.
Lục Húc không nói, đám bọn họ có suy nghĩ nát óc cũng không đoán ra, cuối cùng vẫn lựa chọn khó quá bỏ qua.
Lăn qua lăn lại lâu như vậy, người mệt mỏi, quỷ cũng phải nghỉ ngơi.
Hạ Tinh Hoa và ba con quỷ khác tách nhau ra, nghĩ đi nghĩ lại, không nhịn được lại gửi tin nhắn cho Tiểu Bạch tỷ tỷ của hắn -
【Tiểu Bạch tỷ tỷ, nói cho tỷ biết một bí mật lớn, nhưng tỷ phải cam đoan ngàn vạn lần không được nói cho người khác biết! 】
Bên kia trả lời lại sau một giây -
[Bí mật gì mau nói, tỷ cam đoan không tùy tiện nói cho người khác biết.

Hạ Tinh Hoa lập tức chỉnh sửa tin nhắn, nhấn gửi ——
【Không phải vừa rồi em đã nói có một thực tập sinh giống Lục Húc đại nhân sao? Đoán xem, đúng là ngài ấy! 】
【??? 】
【!!! 】
Bên kia spam một đống dấu chấm than, có thể thấy được là khiếp sợ đến nhường nào.
[Sao vậy được? Em có nhầm gì không?]
[Bọn em gặp mặt rồi chào hỏi ngài ấy rồi đó, tóm lại thật sự là tham gia show tuyển tú nhưng ngài ấy có nhiệm vụ bí mật gì đó.
Em chỉ nói cho chị biết thôi đó, không được nói với ai hết nha.]
[OK con dê, chị chắc chắn sẽ giữ bí mật.]
Sau khi nhắn xong, nữ quỷ vẫn còn khiếp sợ, nghĩ thế nào cũng không tưởng tượng nổi -
Đại nhân Lục Húc vậy mà đi tham gia show tuyển tú của nhân giới?
Cô cũng không nghi ngờ lời Hạ Tinh Hoa, dù sao đẹp trai như Lục Húc, trên đời không tìm ra được người thứ hai.
Một Tử thần có diện mạo xuất chúng ngời ngời như vậy, chạy đi tham gia tuyển tú, chẳng nhẽ Bộ Tử thần định chuyển qua làm đại sứ hình tượng, mục đích đề cao nhân số tử vong, tránh bị giảm xuống?
Nữ quỷ càng nghĩ càng thấy có lý, lập tức nhắn tin cho hội chị em tốt của cô -
[Tui nói cho bà nghe một bí mật nha, tuyệt đối không cho người khác biết.
Đại nhân Lục Húc nhà tui - với tư cách là đại sứ hình tượng của Bộ Tử thần - đi tham gia tuyển tú, nhớ là pick nam thần chung với tui đó nha?]
....!
Chỉ một đêm, toàn bộ Quỷ giới (được hợp pháp ở lại dương gian) đều nghe được một bí mật không hề bí mật -
Đại nhân Lục Húc cống hiến cho Bộ Tử thần đến nỗi phải đi tham gia tuyển tú.
Cùng lúc đó, mọi người có chung một mục tiêu nhỏ, đó là cùng chung tay góp sức đưa Lục Húc ra mắt -
#Lục Húc đại nhân tốt nhất thế giới, xứng đáng được toàn bộ quỷ giới bảo vệ#
- -------
Lúc Lục Húc quay về phòng, Hứa Hạo Minh vừa tắm xong đi ra.
Hai người vừa đối mặt, thấy Hứa Hạo Minh lại sững sờ nhìn mình, Lục Húc khách sáo nói: "Có thể nhường tôi vào trong trước không?"
Tống Triết đã quen với tính tình của Hứa Hạo Minh, tưởng đâu anh chàng này lại đang cố ý làm khó dễ Lục Húc, vừa định nói câu hòa giải bầu không khí, không ngờ Hứa Hạo Minh lại lùi về sau một bước dài, lễ phép khác xa thường khi: "Được."
Lục Húc nhếch môi cười cười với hắn, sau đó đến tủ lấy đồ vệ sinh cá nhân của mình ra, quay đầu lại hỏi để xác nhận: "Các cậu có chắc đã tắm xong hết chưa?"
Không để cho Tống Triết và Hàn Thiên Vũ lên tiếng trả lời, Hứa Hạo Minh đã giành trước: "Chúng tôi tắm xong hết rồi, cậu đi tắm đi."
Rõ ràng không lâu trước còn đi kiếm chuyện khắp nơi với Lục Húc, vậy mà chưa được bao lâu, cậu chàng tựa như đã thay một gương mặt khác (lật mặt như bánh tráng nướng).
Dù là Tống Triết hay Hàn Thiên Vũ đều sửng sốt không thôi, nói đùa: "Xem ra quan hệ không tệ nha, ban đầu tôi còn tưởng hai người không hợp nhau chứ."
Hứa Hạo Minh lập tức nâng cằm lên, nói: "Làm gì có vụ không hợp?" Nói ra mà chính hắn cũng chột dạ, vì thế bèn đi lấy khăn mặt ra lau tóc, không nhìn bọn họ, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Lục Húc còn nhỏ, tôi quan tâm chăm sóc em ấy không được à?"
Tống Triết và Hàn Thiên Vũ hai mặt nhìn nhau, đều biết tỏng tính tình của hắn, không để lời này trong lòng.

Chỉ là khi ngẫm lại, vẫn thấy Lục Húc không đơn giản, là người đầu tiên trong thời gian ngắn khiến Hứa Hạo Minh không còn giở cái nết thối ùm kia nữa.
Một đêm không trò chuyện.
Sáng hôm sau, mọi người thức dậy giữa tiếng phát thanh kêu gọi tập thể.
"Bây giờ là 6h sáng, mọi người có nửa tiếng để rửa mặt, 6h30 tập hợp ở nhà hàng cùng ăn cơm.."
Buổi ghi hình hôm qua đã phải lăn lộn rất lâu, thời gian ngủ tối hôm qua cũng rất ngắn.
"Buồn ngủ quá đi à." Hứa Hạo Minh ngáp, ráng mở hai con mắt ra đầy miễn cưỡng.
Tống Triết và Hàn Thiên Vũ dù không lên tiếng than thở nhưng cũng không thấy khá hơn là bao.
Vừa mới tỉnh giấc, vẫn còn say ke, tóc thì rối như ổ quạ, rất mất hình tượng.
Hàn Thiên Vũ xuống giường, thấy Lục Húc đã ăn mặc gọn gàng đâu vào đấy, mài tóc mềm mại xõa xuống tự nhiên (không dùng keo xịt tóc) nên trông khuôn mặt lại càng nhỏ hơn.
Phòng đã kéo rèm, ánh sáng không quá chói lóa nhưng làn da của Lục Húc lại rất bừng sáng, làn da vừa sáng bóng lại rất mịn màng.
"Cậu dậy sớm để trang điểm hay sao vậy?" Hàn Thiên Vũ tự thấy mình có gánh nặng thần tượng cũng đâu có nhẹ, không ngờ Lục Húc còn chú ý (hình tượng) hơn cả mình.
"Trang điểm sao?" ấy mà Lục Húc lại lắc đầu, đôi mắt trong veo chớp chớp: "Tôi chưa bao giờ trang điểm."
Thôi đi.
Mặt trắng như vậy mà không trang điểm, quỷ cũng không tin nữa là.
(Cùng lúc đó, một bé quỷ - fan -cứng - nhan - sắc của đại nhân Lục Húc ắt xì một cái rõ to: tui tin nha anh trai, đừng có vu oan tui.) -> editor có lời muốn nói.
Hàn Thiên Vũ nghĩ vậy, chợt đưa tay lên chà chà mặt Lục Húc: "Đây là phấn nền của thương hiệu gì vậy, đề cử cái coi, thấy hiệu quả rất tốt đó.
Ủa?"
Chưa nói hết câu, Hàn Thiên Vũ nhìn chằm chằm lên ngón tay của mình, trợn tròn mắt - đầu ngón tay rất sạch, không hề dính chút phấn nào.
Có lộn không vậy, thật - sự -là - mặt - mộc?!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.