Tử Thần Chi Tiễn

Chương 192: Tầng hai! Hắc Tước!




Sa mạc chỗ Dương An đang đứng là một khu vực thuộc tầng một Thần Chi Thí Luyện Tràng. Quang Minh cùng Hắc Ám hai phe có đến triệu người tiến vào, số lượng người chơi bị phân đến cùng một khu vực không nhiều nhưng cũng không ít.
Tầng thứ nhất có nguy hiểm ít nhất, tuy người của hai phe Quang Minh và Hắc Ám cùng nhau tiến vào Thần Chi Thí LuyệnTràng nhưng ở ba tầng dưới, người của hai phe sẽ không gặp nhau, nhằm giảm thiểu nguy hiểm cho người cấp thấp. Mà tầng dưới này cấp bậc của quái vật cấp cũng không cao, thường là tiểu Boss 3x, một số người có cấp bậc không cao cũng có thể tìm được bảo vật không tệ.
Tất nhiên là ở tầng một cũng có vài quái vật cường đại, nếu có thể phát hiện quái vật này, người chơi có thực lực cùng một chút trí tuệ là có thể lấy đến bảo vật trân quý chân chính, bởi vì quái vật càng mạnh mẽ thì đồ vật nó bảo hộ tất nhiên cũng không thể tầm thường.
Dương An một đường đi đến cửa vào phía Tây, trên đường gặp không ít người chơi, những người này có cấp bậc cao thấp khác nhau, vì không muốn chọc tới những phiền phức vô nghĩa, lãng phí thời gian, mỗi khi thấy người chơi khác, hắn đều đi đường vòng mà qua.
Trên đường, Dương An cũng phát hiện một cái bảo rương có hai con tiểu boss 3x bảo vệ, hơn nữa bên cạnh không có người chơi khác, hắn cũng bỏ chút thời gian giải quyết hai tiểu boss này mở bảo rương để thỏa mãn tính tò mò, nhưng chỉ nhận được một trang bị Hoàng kim 3x mà thôi. Đối với người chơi bình thường mà nói, một kiện trang bị hoàng kim này có thể là cực phẩm, nhưng đối với Dương An thì cũng chỉ kiếm thêm được ít vàng.
Từ đó, Dương An cũng không tiếp tục phí thời gian ở tầng một, cho dù trên đường phát hiện ra bảo rương cũng không thèm để ý đến, điều này là cho người cấp thấp thêm một cơ hội tìm ra bảo vật.
Hơn một tiếng sau, Dương An rốt cục thấy được cửa vào tầng hai. Đây là một cái ốc đảo giữa sa mạc, cửa vào nằm ở trung tâm ốc đảo, mà quái vật thủ hộ cửa truyền tống trận cũng đã bị giết chết.
Lúc này đã có không ít người chơi đi đến cửa vào, mà những người chơi này đều một bộ dáng cẩn thận, giương cung bạt kiếm. Mặc dù đang ở Thần Chi Thí Luyện Tràng nếu bị người cùng phe giết chết sẽ không bị tụt cấp, nhưng cũng không ai muốn bảo vật mình vất vả đoạt được lại rơi ra, hơn nữa, muốn tiến vào tiếp lại mất thêm một thẻ thông hành trân quý.
Dương An tất nhiên cũng không tùy tiện xông vào, việc cướp của giết người ở trên đời này không chỗ nào mà không diễn ra. Ở ngoài ốc đảo ẩn thân, Dương An mới chậm rãi đi vào, sau đó thừa dịp người khác không chú ý, nhảy vào cửa truyền tống trận.
Đi ra từ truyền tống trận, Dương An vẫn duy trì trạng thái ẩn thân, hệ thống cũng đã thông báo là hắn đã tiến vào Thần Chi Thí Luyện Tràng tầng thứ hai.
Dương An nhận ra nơi này là một khu rừng nhỏ, phía trước không xa có thể thấy người chơi Liên minh Quang Minh đi ra từ truyền tống trận.
Vừa mới xuất hiện, Dương An liền cảm thấy sự khác nhau giữa hai tầng, từng trận gió thanh lương mang một chút vị mặn thổi qua, so với khu vực sa mạc vừa rồi thoải mái hơn nhiều. Nghe được từng đợt sóng biển, Dương An đã đoán ra đây là một khu vực duyên hải.
Tránh khỏi mấy người chơi đã đến trước, Dương An xuyên qua khu rừng nhỏ liền nhìn thấy vô tận một màu xanh của biển, hai hướng Nam Bắc kéo dài là bờ biển uốn lượn. Theo bản đồ hệ thống, Dương An thấy vùng duyên hải này cũng có bốn lối đi lên tầng trên, hai cái ở hai bên bờ biển, hai cái ở trong lòng biển.
Không biết mảnh vô tận biển sâu kia có bao nhiêu nguy hiểm, hơn nữa Cung tiễn thủ ở dưới nước cũng bị hạn chế thực lực, Dương An tất nhiên sẽ không mạo hiểm, ý nghĩ cùng người chơi bình thường không khác nhau lắm, vì an toàn, hắn lựa chọn dọc theo bờ biển mà đi đến.
Dương An chọn là cửa truyền tống phía Nam, khá gần vị trí hiện tại của hắn, tất nhiên sẽ không ngốc mà chọn cửa Bắc ở xa hơn.
Nhưng Dương An không nghĩ đến lựa chọn của hắn lại rước lấy một phiền toái không nhỏ.
Tâm lí của người chơi tiến vào khu vực này giống nhau, đều lựa chọn cửa vào ở ven biển. Mà bờ cát lại tương đối dễ đi, lại không có quái vật, cho nên dù ở bãi biển tỉ lệ gặp bảo rương này nọ rất thấp nhưng nhiều người vẫn lựa chọn con đường này mà đi. Vì vậy, Dương An dọc theo đường đi gặp không ít người chơi tụ tập cùng nhau, bọn họ hoặc là quen biết từ trước, hoặc là mới quen mà tổ đội vào. Nhưng ai cũng vì tranh thủ cho mình lợi ích lớn nhất mà thôi.
Lúc đi về cửa vào phía Nam, có không ít đội ngũ người chơi đều mời Dương An gia nhập, mà Dương An đáp lại chính là không nói gì, tăng tốc đi về phía trước.
Nhưng mà khi Dương An sắp đi đến gần cửa vào Truyền tống trận, hắn không thể không nhanh chóng dừng lại, một "người quen", hay chính xác hơn là "cừu nhân" đang ở phía trước. Người này không ai khác chính là người mà bị Dương An "chơi" đến chết ở phụ cận di tích Ngả Nhĩ Đốn tầng hai- Thiết Đầu.
Chẳng biết tại sao, lúc này Thiết Đầu cùng mấy người Hắc Ám Thị Huyết đội ngũ không phải đi về phía Nam mà lại đi ngược lại.
Vì không muốn người chú ý, lúc tiến vào tầng hai, Dương An đem Hổ Vương Diện Giáp tháo xuống, lúc này, nếu gặp Thiết Đầu nhất định sẽ nhận ra hắn. Dương An cũng không sợ Thiết Đầu báo thù, lúc trước hắn mới 3x Thiết Đầu đã không phải là đối thủ thì bây giờ lên đến 4x hắn càng không sợ. Nhưng mà hắn lại sợ phiền toái kéo đến.
Dương An vội vàng đội mũ chum đầu liền áo choàng lên, chuẩn bị chui vào rừng rậm bên cạnh, đợi đám người Thiết Đầu đi qua sẽ tiếp tục đi tiếp. Nhưng lúc Dương An xoay người thì đã muộn rồi, Thiết Đầu đã nhận ra hắn.
- Tiểu tử, đứng lại!
Thiết Đầu hướng về phía Dương An hết lớn, mang theo chín thành viên Thị Huyết chiến minh cùng nhau lao đến.
Ngày trước bị 3x thái điểu cung tiễn thủ xử lý, Thiết Đầu cực kỳ buồn bực, luôn muốn tìm lại danh dự, nhưng Dương An mỗi lần xuất hiện đều đi theo Lam Nhị cùng Thiên Hành, mà Lam Nhị ở Lam Sắc Quan Đao Chiến minh có địa vị đặc thù, tuy rằng cùng với cao tầng Hắc Ám Thị Huyết chiến minh có một chút quan hệ, nhưng hắn chỉ là một thành viên hạng hai, chiến minh sẽ không vì hắn mà xuất động lực lượng chân chính.
Hôm nay, Thiết Đầu rốt cục tìm được cơ hôi, cung tiễn thủ kia có thời gian đi lẻ, mà bên cạnh mình lại có chín cao thủ cấp 4x, kiểu gì cũng đem hắn đè chết. Thiết Đầu tiểu nhân này sẽ không đường đường chính chính một đánh một, báo thù là chuyện chỉ cần đem ngươi giết chết là được, bất kể dùng phương pháp gì.
- Ngu ngốc!
Dương An thấp giọng mắng một tiếng, không để ý bọn Thiết Đầu lao đến, lập tức mở ra "Tật Phong Gia Tốc" muốn chạy đến khu rừng nhỏ.
Nhưng Dương An còn chưa chạy được hai bước, cảm giác được ở một phương hướng khác có một lực lượng mạnh mẽ va chạm đến.
- Lại có người đánh lén!
Dương An biến sắc, cỗ lực lượng va chạm này cực kì mạnh mẽ, hơn nữa lại cực kì nhanh, ngay cả hắn sau khi mở Tật Phong Gia Tốc cũng không thể tránh được.
Nguyệt Ảnh Chi Vũ!
Dương An không kịp xoay người nhìn lại, thời điểm ngàn cân treo sợi tóc mở ra Nguyệt Ảnh Chi Vũ.
"Oành" một tiếng va chạm nặng nề vang lên, sau đó "oành" một tiếng một thanh hỏa kiếm mãnh liệt chém xuống. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Hai lần đánh đến, nhưng Nguyệt Ảnh Chi Vũ có hai giây vô địch, Dương An chỉ bị hai lực lượng mạnh mẽ này đánh bay ra ngoài.
- Hắc Tước đại ca!
- Hắc Tước lão đại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.