Tú Sắc - Thất Tú

Chương 59: Chiến trường




Diệp Lâm chưa từng gặp qua chiến tranh của thế giới này, vì thế khi đứng trên tường thành nhìn băng nguyên lấp lánh trắng xóa như tuyết cùng đám voi ma mút dùng vạn để tính ở bên ngoài tường thành kia, y bị rung động thật sâu.
Tuy rằng nơi này lạnh đến sắp đông lạnh cả máu lại, nhưng cảnh tượng bao la hùng vĩ như vậy quả thật làm người nhiệt huyết sôi trào.
“Các thú nhân vẫn luôn luôn sinh sống ở nơi sâu trong băng nguyên, bọn họ phải chống lại không chỉ là thức ăn rất ít ỏi, còn có thời tiết khắc nghiệt.” Xavier thản nhiên nói, “So với bọn họ, tinh linh may mắn hơn một chút, chỉ cần có cây, bọn họ là có thể xây dựng nên một tòa thành thị mới thích hợp cho tinh linh sinh tồn, hơn nữa tinh linh phần lớn ăn chay, thú nhân lại cần ăn thịt để sinh tồn, nghe nói lúc ban đầu bọn họ hoàn toàn là nhờ chinh chiến lẫn nhau để thỏa mãn nhu cầu thức ăn, vì thế tộc đàn thú nhân nhỏ yếu đã diệt vong gần như không còn…”
Diệp Lâm rùng mình một cái, y hiểu ý Xavier, sau này trong hậu cung của Ngạo Thiên cũng có một miêu nữ tộc đàn bị diệt, tộc nhân của nàng gần như đều chết trong tay những thú nhân còn lại, trừ bị dùng làm nô lệ ra, còn lại đều thành đồ ăn của những thú nhân kia, thế giới thú nhân chính là càng thêm tàn khốc máu tanh hơn so với thế giới nhân loại. Nhưng mà sau đó, dưới sự giúp đỡ của Ngạo Thiên, vị miêu nữ kia trở thành thú vương cái gì, quả thật hoàn toàn là bàn tay vàng chạy đến nổ được không…
“Thật ra rất lâu trước trận chiến tranh kia, không có người dự đoán được nhân loại sẽ thắng lợi.” Xavier bỗng nhiên nói.
Diệp Lâm nhìn đám voi ma mút khổng lồ mỗi khi chạy đều làm mặt đất chấn động mạnh kia, thật sâu tỏ vẻ lý giải, thú nhân nhìn qua thật sự rất hung hãn.
“Chúng ta thật sự phải xâm nhập vào trong băng nguyên?” Auckland nhíu mày nói.
Casimir nghiêm túc nói: “Ít nhất cũng phải đánh xong hai trận đầu ổn định lại tình hình rồi mới đi.”
“Ta từng đến thư viện hoàng gia tra tư liệu, tuy rằng số liệu có thể biểu hiện rất ít, nhưng mà vẫn phát hiện dấu vết để lại ở trong một quyển du ký,” Xavier tập trung tinh thần nhìn chằm chằm về hướng chính bắc, “Thời đại kia, là có chín tòa tháp ma pháp, mà không phải bảy tòa, lại càng không phải sáu tòa!”
Diệp Lâm híp mắt, chỉ là bây giờ còn lại ở trước mặt mọi người cũng chỉ còn sáu tòa này.
“Tháp màu trắng nổi danh nhất đã hủy diệt trong trận chiến tranh thế kỷ kia,” Auckland chậm rãi nói, “Cho nên, hẳn là còn lại tám tòa.”
“Không sai.” Xavier mỉm cười, “Ta từng tra tư liệu lịch sử thật, năm đó khi nơi cực bắc này còn chưa biến thành băng nguyên, là có hai tòa tháp ma pháp tốt nhất, nơi này mới là nơi tất cả các ma pháp sư mơ ước, mà hai tòa tháp ma pháp kia xa cùng hô ứng, khoảng cách ở giữa không quá một trăm dặm Anh.”
Diệp Lâm nhìn nhìn bản đồ, “Cũng chính là nói, một tòa tháp ma pháp khác nếu vẫn còn, như vậy nhất định là ở sâu trong băng nguyên.”
“Đúng.”
Garfield cũng đi lên tường thành, đưa tấm da dê lớn chừng ngón tay cái qua, “Cắt được thư của Rodliff.”
Xavier nhíu mày, Diệp Lâm tiếp nhận tấm da dê, “Thư tín còn đầy đủ chứ?”
“Yên tâm, dùng chính là bí pháp, keo dán miệng đều rất đầy đủ, cam đoan không nhìn ra một chút dấu vết.” Garfield nói.
“Được rồi, đưa đi cho đại giáo chủ các hạ của chúng ta đi.”
Diệp Lâm mỉm cười nói, “Coi như là Rodliff thông minh, muốn ra tay còn cần ít ngày, hắn phỏng chừng là muốn chờ, nếu như Asel biểu hiện không tốt, liên tục mất đất, như vậy cho dù chết, cũng có thể được một thanh danh chết trận, nếu chiến sự thuận lợi, như vậy Asel cho dù có được thanh danh tốt tới đâu cao tới đâu, chỉ cần vừa chết, những thanh danh này đều là lầu các trên không trung, căn bản không có tác dụng gì, ngược lại là huynh trưởng trên danh nghĩa của Asel —— bản thân hắn được lợi nhiều nhất.”
Auckland nhìn sương mù máu trắng bọn họ thở ra dần dần tản ra trong không khí, “Chiến tranh, sắp bắt đầu.”
Không sai, chiến tranh sắp bắt đầu.
Tiếng kèn ô ô truyền khắp băng nguyên, voi ma mút khổng lồ lao nhanh mà đến trong tuyết lớn, mặt đất run rẩy kịch liệt, bên này tầng tầng binh lính giơ tấm chắn thật lớn hô khẩu hiệu đồng loạt tiến lên, các kỵ sĩ cưỡi ngựa cầm trong tay trường thương sắc bén, bọn họ là đội thang thứ hai, Casimir mặc áo giáp nặng nề dữ tợn, đứng ở trước đội ngũ bọn họ, phía sau là ma pháp sư, các ma pháp sư trung cấp cùng cao cấp đều đứng trên chiến xa có gai gỗ sắc bén ở phía trước, đại ma pháp sư đã có thể sử dụng được thuật phù không(1), vì thế đại ma pháp sư cùng vài ma đạo sư ít ỏi dùng thuật phù không lơ lửng ở giữa không trung, các ma pháp sư đều mặc trường bào ma pháp đen bí ẩn, trên tay là pháp trượng lóe sáng lấp lánh, bọn họ vừa phải dùng phép thuật quần thể thêm trạng thái thuận lợi cho binh lính bên ta, vừa phải tấn công trận doanh đối phương, bởi vì mục sư cùng kỵ sĩ thánh của giáo hội đến giờ còn chưa tới, chỉ có thể do pháp sư tạm thời đảm nhận vai trò này, nhưng đội ngũ nhân loại không có mục sư, hiển nhiên thương vong sẽ vô cùng thảm thiết, đó cũng là nguyên nhân giáo hội quang minh không có lo sợ.
Diệp Lâm đứng ở bên cạnh Aselstine, y chỉ mặc khinh giáp, làm cận vệ của tổng thống lĩnh Aselstine, đứng trên chiến xa cao nhất, ngưng mắt nhìn chiến trường ầm ầm sóng dậy.
Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy thú nhân.
Trong liên quân thú nhân, lấy tộc sói, tộc hổ cùng tộc báo số lượng nhiều nhất, quả nhiên là sài lang hổ báo hung tàn nhất, nhưng ở phía trước nhất phần lớn đều là một số thú nhân nô lệ, bọn họ thậm chí không thể được phân đến vật cưỡi hung ác như voi ma mút khổng lồ vậy, chỉ là cầm vũ khí đơn sơ nghiêng ngả lảo đảo mà đi về phía trước, bọn họ, hơn phân nửa là một số thú nhân cỡ trung tộc cáo, tộc mèo, tộc chó, mèo rừng, tộc hươu nai vân vân, không đến mức hoàn toàn không có sức tấn công, nhưng gặp phải nhân loại vũ trang đầy đủ, hoàn hoàn toàn toàn chính là vật hy sinh, nói trắng ra chính là đến tiêu hao lực lượng của nhân loại, phía sau, mới là chiến sĩ thú nhân cưỡi voi ma mút khổng lồ, bọn họ mặc hộ giáp da thú, trong tay cầm vũ khí to lớn, kích cỡ cao lớn hơn nhân loại rất nhiều, một đám đều hung hãn vô cùng, mang trên mặt tàn nhẫn thích huyết ngoan lệ.
Aselstine giơ thanh kiếm lớn trong tay lên, hét lớn: “Vì đế quốc!” Thanh âm của hắn truyền ra xa xa, tất cả binh lính cùng kỵ sĩ đều phát ra một tiếng gào to: “Vì đế quốc!”
Mặt đất bởi vì tiếng gầm kiên định dũng mãnh này mà chấn động, một quả cầu lửa thật lớn nổ tung trong bầy thú nhân, chiến tranh khai hỏa!
Đánh giáp lá cà vĩnh viễn là tàn khốc nhất, máu tươi nhuộm đỏ mảng bình nguyên trắng như tuyết này, tuyết lớn bay tán loạn, những binh sĩ chết trận trực tiếp bị đông lạnh thành một bức tượng khắc băng.
Băng nguyên rét căm căm, thú nhân nổi tiếng hung tàn, bọn họ thậm chí là cười lớn xông về phía nhân loại, có chút chiến sĩ thú nhân còn dứt khoát dứt bỏ vũ khí, dùng tay không đem binh lính nhân loại xé thành mảnh nhỏ!
Rầm rầm rầm!
Oanh tạc bằng ma pháp hệ hỏa, hệ lôi cùng hệ quang cho tới bây giờ đều là cực kỳ đồ sộ, chiếu sáng nửa không trung âm trầm trong trời tuyết, oanh đến đại quân thú nhân tán loạn một trận, lửa địa ngục thiêu đốt hừng hực trên băng nguyên, ánh chớp màu tím đỏ lóe ra, vòng sáng giống như cực quang khuếch tán ra trên băng nguyên.
Một vách tường dựng thẳng lên trên mặt tuyết, trên gai băng sắc nhọn treo từng mảng lớn thi thể thú nhân, máu tươi trực tiếp bị đông lạnh thành một dòng sông băng màu máu.
Tầng băng trên bình nguyên bắt đầu nứt vỡ, ma pháp sư hệ thổ dùng một tầng lại một tầng lá chắn bằng đất ngăn cản bước chân đại quân thú nhân, ngay sau đó, từng mảng lớn cây cối bắt đầu nhanh chóng sinh trưởng ra từ trên mặt đất văng tung tóe, sâm lâm chi ca! Rừng rậm tràn ra, nếu lúc này có người từ trên không trung nhìn xuống phía dưới, sẽ phát hiện mảng băng nguyên này bắt đầu biến thành rừng cây xanh um tươi tốt.
Thú nhân cho tới bây giờ đều càng am hiểu chiến đấu trên bình nguyên, các pháp sư các hệ khác tạo thời gian cho ma pháp sư hệ mộc, sâm lâm chi ca rộng lớn như vậy trực tiếp làm cho những con voi ma mút khổng lồ kia không thể lại bước được nửa bước chân về phía trước.
Aselstine vứt bỏ chiến xa, không để ý những hộ vệ khác khuyên can, tự mình xông vào trong rừng, Diệp Lâm gắt gao đi theo bên cạnh hắn, y đã sớm cắt tâm pháp trị liệu, trong trận chiến tranh này không thiếu một sức chiến đấu của y, y muốn, là bảo đảm những đồng bạn của mình của Asel an toàn.
Kiếm lớn trong tay Aselstine hung hăng chém một thú nhân đang chạy vọt tới thành hai nửa, bỗng nhiên, báo động trong lòng Diệp Lâm chợt hiện lên!
“Cẩn thận!” Diệp Lâm đẩy mạnh Aselstine một cái, một mũi tên sắc nhọn xẹt qua cánh tay y, đâm vào đại thụ bên cạnh.
Một tên, lại tiếp một tên!
Tài bắn cung như vậy! Diệp Lâm kinh ngạc!
“Tinh linh!” Một kiếm sĩ hung tợn nói.
Chỉ có tinh linh mới có tài nghệ bắn cung tinh chuẩn mà mạnh mẽ như vậy.
Diệp Lâm nhịn không được nhìn vào trong rừng cây u ám, sâm lâm chi ca cũng không thể duy trì liên tục rất lâu, nhưng không thể nghi ngờ bộ tộc tinh linh mới là vua của rừng cây, trừ Xavier ra, Diệp Lâm cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tinh linh chân chính.
Đó là một tinh linh cao lớn tóc vàng mắt xanh, làn da trắng như tuyết khuôn mặt tinh xảo, quả thật so với nhân loại mà nói, bề ngoài của tinh linh càng giống như con cưng của trời cao, trong tay hắn cầm một cây cung xanh biếc, tư thái giương cung cực kỳ ưu nhã, lộ ra sức mạnh cùng vẻ đẹp không gì sánh được.
Thật ngại ngùng, mặc dù y là một kiếm sĩ, nhưng y cũng là viễn trình, cho dù là trong nội công trị liệu.
Khi nhóm Xavier trưởng thành, Diệp Lâm cũng đồng dạng trưởng thành, nếu dựa theo phương thức phân chia của thế giới này, y đã một kiếm sĩ cấp chín, cho dù là nội công trị liệu, một giang hải ngưng quang y đánh ra, thương tổn vẫn cứ vô cùng khả quan.
Lợi hại hơn chính là, trong trường hợp cấp bậc xấp xỉ, kỹ năng của y không thể đem so sánh với những kiếm sĩ khác, gần như không có khả năng né tránh được.
Tinh linh kia trúng một kích, sắc mặt trắng nhợt, lập tức chạy như bay rời đi, rất nhanh đã biến mất trong rừng cây.
“Chết tiệt, không đuổi kịp! Đám tinh linh này ở trong rừng cây thì giống như chuột ấy, bắt cũng không bắt được!” Kiếm sĩ bên cạnh Aselstine nhíu mày nói.
Aselstine chỉ là bị mũi tên thứ ba cắt thương vai, cũng không vướng bận, Diệp Lâm tùy tay ném một kỹ năng trị liệu qua, chờ đến lúc kiếm sĩ hộ vệ muốn băng bó cho Aselstine mới ngạc nhiên phát hiện vết thương của hắn đã kết vảy, “A, nơi này cũng có mục sư sao?”
“Ta vừa mới uống nước thuốc trị liệu.” Aselstine thản nhiên nói, trực tiếp che giấu đi, ánh mắt lại nhìn về phía Diệp Lâm.
Diệp Lâm chớp chớp đôi mắt.
Loại thời điểm này y đã không sợ bại lộ năng lực của mình, y cùng Xavier cũng không còn là lúc cần phải che giấu năng lực trước kia, đừng nói nơi này là tiền tuyến, dùng thực lực hiện tại của bọn họ, ai dám động bọn họ, đều phải suy xét một chút xem mình có dám thương gân động cốt hay không, năng lực đặc biệt nho nhỏ như vậy của Diệp Lâm cũng liền không đáng kinh ngạc, dù sao thế giới này còn có mục sư bản lĩnh mạnh mẽ đồng thời cũng có năng lực chữa trị không phải sao?
Sâm lâm chi ca biến mất, để lại chính là một mảng lớn thi thể thú nhân, mà lúc này, các tinh linh cưỡi bạch kỳ mã xinh đẹp mới xuất hiện ở trong tầm mắt.
Trong đại quân thú nhân mấy vạn người, tinh linh chỉ có ít ỏi mấy trăm, lại cực kỳ thấy được, bọn họ đều mặc thuần một sắc khinh giáp màu xanh nhạt, đeo cung lớn xanh biếc cùng một túi đựng tên lớn, bọn họ bảo vệ quanh một nữ tinh linh mặc váy trắng, trên tay nàng nắm một cây quyền trượng rất dài, tinh linh nắm giữ sức mạnh của tự nhiên cho dù là tinh thông phép thuật hệ mộc, cũng có rất ít tinh linh dùng trượng, nữ tinh linh kia cùng đầu lĩnh thú nhân —— thú vương đương nhiệm, đứng ở phía sau đại quân, bởi vì quá mức xa xôi nên Diệp Lâm không nhìn rõ khuôn mặt nàng, nhưng có thể cảm nhận được loại khí chất không giống người thường trên người nàng.
Diệp Lâm nhìn về phía Xavier, chỉ thấy khuôn mặt hắn đã ngưng kết thành một mảnh băng sương, lạnh lẽo cứng rắn giống như băng nguyên mờ mịt này.
Kia hẳn là mẫu thân của hắn, Diệp Lâm nghĩ thầm, nữ vương tinh linh vứt bỏ Xavier trọng thương ở bên cạnh rừng cây mặc hắn tự sinh tự diệt kia.
Thật không ngờ được, trận chiến tranh này lại có nữ vương tinh linh tự mình ra trận ——
Chờ một chút, trái tim Diệp Lâm trầm xuống, y nhớ rõ trong tiểu thuyết sau này Xavier đó là phản xã hội hung tàn đến mức độ nhất định, cho dù không có mình, hắn lăn lộn vài năm ở thế giới nhân loại như vậy, tư tưởng không đến mức trở nên cực đoan điên cuồng như vậy mới đúng! Diệp Lâm ngưng mắt nhìn nữ vương tinh linh ở ngoài xa, có loại dự cảm rất không tốt.
Nếu, vốn Xavier có tham gia trận chiến tranh này, nếu, hắn cũng thấy được vị nữ vương tinh linh này ở tiền tuyến.
Diệp Lâm rất nghi ngờ đây là một bước ngoặt làm Xavier tiếp tục xấu xa.
Nếu vị phụ thân vô liêm sỉ nghiện ngược đãi kia của hắn cũng xuất hiện mà nói, vậy càng không xong…
Giống như cảm nhận được ánh mắt lo lắng của Diệp Lâm, Xavier ở giữa không trung bỗng nhiên quay đầu, hai người cứ như vậy xa xa nhìn nhau, Xavier bỗng nhiên mỉm cười, ánh mắt ôn nhu.
“Xavier…” Diệp Lâm nhẹ nhàng gọi tên hắn.
Xavier ở giữa không trung từng chữ từng chữ nói cho Diệp Lâm nhìn: không cần lo lắng.
Diệp Lâm lắc đầu, rất muốn nắm chặt tay Xavier ở những thời điểm thế này.
Xavier mỉm cười, không cần lo lắng, ta không sao.
Bất kể như thế nào, ta còn có ngươi, Lâm.
Kết quả, trận đánh này thú nhân tạm thời rút binh, nhân loại cũng lui về trong tường thành, Aselstine trầm mặc đi qua ngã tư đường, rất nhiều binh lính bị thương nằm ngay tại chỗ ở hai bên, thời tiết rét căm căm như vậy, cho dù miệng vết thương đã được băng bó lại, bọn họ vẫn rất có thể bởi vì mất máu mà bị khí hậu như vậy lấy đi mạng sống.
Ở cái thế giới căn bản không có bác sĩ này, binh lính chỉ biết băng bó đơn giản mà thôi, không có mục sư, chờ đợi bọn họ chỉ có tử vong.
Cho dù có anh dũng giết địch, còn sống sót trên chiến trường, bởi vì những vết thương thật sâu đó, chờ đợi bọn họ vẫn là chỉ có tử vong.
Các ma pháp sư hệ hỏa đốt lên một đống lửa trại, trong không khí đều tràn ngập mùi máu tanh.
Diệp Lâm không nói lời nào, theo ở bên cạnh Aselstine, bên phải là Xavier yên lặng không nói lời nào.
“Ngươi có thể cứu bọn họ mà nói thì cứu đi, nếu tương lai bởi vì loại năng lực này của ngươi mà gặp tai họa, ta sẽ kiên định đứng về phía ngươi.” Aselstine nghiêm túc nhìn Diệp Lâm nói.
Diệp Lâm nhìn hắn, “Bất luận là tai họa gì sao?”
“Đúng.” Aselstine kiên định nói, “Đây là lời hứa của ta!”
Diệp Lâm mỉm cười, “Được.”
Vì thế, Diệp Lâm khởi vũ ở giữa những binh lính bị cùng kỵ sĩ bị thương kia, đại đa số binh lính cùng kỵ sĩ đều chưa từng nhìn thấy vũ đạo nhẹ nhàng xinh đẹp như vậy, chỉ là bọn họ cảm nhận được ấm áp, loại ấm áp này an ủi nhân tâm, rõ ràng không có âm nhạc, bọn họ lại có thể cảm giác được loại nhịp điệu cực kỳ ưu mỹ này.
Ấm áp, nhu hòa, xinh đẹp, sau đó miệng vết thương của bọn họ dần dần khép lại.
Không giống với ánh sáng thánh khiết của mục sư, vũ đạo của y mang theo từng đóa từng đóa nhiều loại hoa nghiên lệ nở rộ, mang theo từng cánh hoa màu hồng nhạt bay lả tả xuống, cùng với ánh sáng màu hồng nhạt xinh đẹp.
Ai cũng không thể nào hình dung kinh dị trong lòng bọn họ, đây là rung động hầu tước Lindberg cho bọn họ!
Dần dần binh lính cùng kỵ sĩ đều vây tụ lại đây, cho dù là những người không bị thương, từng cùng đẫm máu chiến đấu trong cùng một trận chiến, ai trong bọn ọ cũng không hy vọng chiến hữu của mình sẽ mất đi mạng sống.
Giáo hội không tuân thủ hứa hẹn, đến bây giờ còn chưa đuổi tới, bọn họ vừa là phẫn nộ lại vừa thất vọng, rất nhiều tín đồ của giáo hội quang minh bắt đầu nghi ngờ tín ngưỡng của mình, bọn họ bi thương rơi nước mắt, bị máu tươi của chiến hữu bên cạnh nhuộm đỏ đôi mắt.
“Lấy mạng sống quý giá của ta cùng các chiến hữu thề, ta sẽ vĩnh viễn không tiết lộ bí mật của hầu tước Lind! Cảm tạ hy vọng sống lại hắn mang đến cho chúng ta!” Aselstine lớn tiếng nói.
Sau đó, dần dần hình thành tiếng gầm, những binh lính này vây Diệp Lâm vào giữa, lớn tiếng nói lên lời hứa của bọn họ, trong mắt bọn họ, là nhiệt lệ chớp động, là vui quá mà khóc vì lấy lại được mạng sống, là vui sướng cảm kích vì mất mà có lại.
Diệp Lâm cảm thấy áp lực rất lớn.
Hơn nữa y chỉ có một mình —— y đem tất cả kỹ năng khôi phục ma lực đều sử dụng ra, may mà thân là một Thất Tú, sức bền lớn nhất không thể nghi ngờ, nhưng dù sao y không phải NPC không bị thao tác, mà là một người sống rõ ràng, hai giờ qua đi, tay chân y bắt đầu lên men, cho dù Thất Tú là vũ giả chuyên nghiệp, nhưng vũ giả có chuyên nghiệp cỡ nào mà ngươi cứ duy trì khiêu vũ liên tục một ngày thử xem!
Từ hoàng hôn đến đêm khuya, từ hoan hô đến yên tĩnh, một mình y trị liệu tuyệt đại bộ phận người bị thương trong số những người còn sống sót, sau khi bầu trời tối đen, khí hậu nơi này càng thêm làm người khó có thể chịu đựng, nhưng mà binh lính đều chen cùng một chỗ, cũng không cảm thấy rét lạnh, chiến hữu của bọn họ không chảy máu nữa, bọn họ lại một lần đứng lên, bọn họ ôm lấy chiến hữu bên cạnh, trên mặt đều tràn đầy tươi cười.
Lần đầu tiên, bọn họ phát hiện mục sư thật ra cũng không phải tất yếu như vậy, giáo hội quang minh? Đã sớm bị bọn họ ném qua sau đầu.
Có lẽ về sau các mục sư vẫn cứ là không thể thiếu đối với chiến tranh, nhưng ở trong lòng bọn họ, lại dần dần đi xuống khỏi thần đàn, đặc biệt là sau khi bọn họ vắng mặt khỏi trận chiến thảm thiết nhất đầu tiên.
Diệp Lâm mệt chết rồi, ở trong hoàn cảnh rét lạnh này, y mệt đến một thân mồ hôi, dựa vào Xavier, y thấp giọng nói: “Lần sau không bao giờ làm nữa, đây là tiết tấu muốn mệt chết mà!”
Xavier ôm y, vứt một ánh mắt ra hiệu cho Garfield ở trong đám người, Garfield gật gật đầu, lặng yên không một tiếng động ẩn vào đám đông.
Hắn là một đạo tặc xuất sắc, kẻ ám sát.
Ở tòa thành này, những người khác sẽ không cũng không dám bán đứng Diệp Lâm, có hoàng quyền cam đoan, cho dù có mật báo với giáo hội, đa số cũng không dám đứng trên đài làm chứng, bởi vì những binh lính, kỵ sĩ cùng quý tộc này sẽ phẫn nộ mà đem hắn cùng người nhà hắn xé thành mảnh nhỏ, bình dân thế giới này, hơn phân nửa vẫn là sợ hãi quyền uy của quý tộc, vì phòng ngừa sau này giáo hội coi Diệp Lâm là dị đoan tìm bọn họ phiền toái, giết toàn bộ nhân viên giáo hội trong thành mới là thực hiện đảm bảo nhất, mục sư tiên sinh duy nhất trong thành thị rét căm căm này cáo ốm không ra, đã sớm chọc giận tất cả binh lính cùng nhân dân, lúc này hắn chết, chắc chắn không có ai sẽ cảm thấy bi thương vì hắn.
Xavier ôm Diệp Lâm đi ra ngoài, tiếng hoan hô thật lớn một sóng tiếp một sóng, Diệp Lâm cảm thấy ——
Nếu y là nhân vật chính cái gì, đại khái sẽ rất chí đắc ý mãn vì cảnh tượng vạn người sùng kính này, nhưng mà y hiện tại chỉ cảm thấy da gà cả người đều muốn nổi lên rụng đầy đất… T^T
Vì thế, đại khái y chỉ là rối rắm chuyện nhiều người như vậy nhìn thấy dáng vẻ xoay vòng khiêu vũ  nương pháo của y.
Một chút cũng không có vẻ anh hùng, thật sự…=_=
(1) Thuật phù không: Phép thuật giúp người dùng lơ lửng trên không trung

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.