Tú Sắc - Thất Tú

Chương 41: Thu hoạch lóe sáng của Ngạo Thiên




“Meg đâu?” Cả quần đảo đều là của thân vương Brady, vì việc trọng đại lần này, hắn đã thiết trí toàn bộ đại sảnh này thành nhà ăn cao cấp cỡ lớn cung cấp cho khách tới dùng cơm, mà cả tòa nhà lại tiếp đãi một số quý tộc ở lại, Amity cùng Meg đương nhiên cũng vào ở nơi này, hôm nay Amity vừa vặn mời Diệp Lâm cùng đi ăn tối, Diệp Lâm nhớ tới Ngạo Thiên hẳn là sẽ tới ngay trong mấy ngày này, vì thế mới hỏi đến Meg.
Xavier luôn luôn không quá thích nhìn thấy Amity, dứt khoát ngồi cùng với mấy người Auckland ở cách đó không xa, không ngồi chung với bọn họ, miễn cho Amity lại nhìn hắn thế nào cũng không vừa mắt.
Amity nghe được Diệp Lâm chủ động hỏi Meg, không khỏi vui vẻ mỉm cười, “Nàng muốn tự mình ra ngoài chơi một lúc, ta để Lorineda theo nàng rồi.”
Lorineda là nữ hộ vệ của Amity, một chiến sĩ cấp tám thực lực tương đối không kém.
Chân mày Diệp Lâm hơi hơi cau lại, nhìn nhìn ra ngoài cửa.
Amity cho rằng y đang lo lắng Meg, cảm thấy có chút an ủi, “Không sao, Meg không phải đứa bé không hiểu chuyện, sẽ không chạy loạn.”
Diệp Lâm nghe từ ái trong lời nàng nói, gần như không nhịn được thở dài, y thậm chí bắt đầu nghĩ, nếu Meg không gặp Ngạo Thiên từ lúc còn nhỏ như vậy, cũng không để cho nam hài này để lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong lòng nàng như vậy, tương lai của nàng có thể thay đổi hay không? Có thể không coi trọng hắn như vậy hay không?
Bởi vì Diệp Lâm là thật sự có chút thương xót Amity yêu nàng như vậy.
Chỉ là hiện tại y lại chẳng thể nói bất cứ cái gì.
“Chuyện làm ăn còn thuận lợi chứ?”
Nói đến cái này, sắc mặt Amity lập tức có chút không dễ nhìn, nhưng vẫn là gật gật đầu nói: “Coi như thuận lợi đi.”
“Có phải đụng tới phiền toái gì hay không?” Diệp Lâm hỏi.
“Cũng không tính là phiền toái lớn,” giọng điệu của nàng hơi ngừng, “Mấy năm trước coi như không tệ, nhưng vài năm nay, cảng Tonm này —— chính là mấy cửa hàng cổ quái trên lãnh địa mà vị con thứ gia tộc Bonas kia mới mở, hình thức kinh doanh rất kỳ quái, làm cho việc buôn bán trong bốn năm cửa hàng của ta kia bị chèn ép kém đi nhiều mà thôi.”
Hình thức kinh doanh rất kỳ quái?
Sắc mặt Diệp Lâm cũng trở nên kỳ quái, y biết nguyên nhân hình thức kinh doanh kỳ quái, bởi vì đó căn bản là xuất phát từ chủ ý của Ngạo Thiên, có vẻ như người xuyên qua luôn ham thích với việc tạo ra một số phong cách mới, kết quả đương nhiên là kiếm nhiều kiếm đặc biệt nhiều, Diệp Lâm người một nhà biết chuyện nhà mình(1), chỉ là y không có nửa điểm tế bào kinh doanh, cũng không hiểu rõ môn kinh doanh kia, khụ, thậm chí là trong sách Ngạo Thiên rốt cuộc dùng biện pháp gì cũng không nhớ rõ lắm, y chỉ nhớ Ngạo Thiên ngay từ đầu đã kiếm được một số tiền lớn.
Diệp Lâm nhìn Amity, “Loại hình thức kinh doanh này người khác không thể học sao?”
Amity cười mỉa mai: “Nếu không phải vì đây là cửa hàng nhà lĩnh chủ thì làm sao có thể dựa vào mấy cái phương pháp nhìn buồn cười kia mà một ngày thu được đấu vàng(2) chứ? Lại nói cũng chẳng qua là hướng về phía quyền thế này mà thô. Chi gia tộc Bonas ở lại đô thành kia còn đỡ, chi ở nơi này, ta thật không biết hình dung như thế nào, nghe nói đến nay vị con thứ này còn chưa buông tha việc tranh đoạt với vị ở đô thành kia đâu! Rõ ràng không phải dòng chính lại có hy vọng xa vời, bản thân chuyện ấy thôi cũng đủ để người xem nhẹ rồi.”
Diệp Lâm giật mình, thì ra bắt đầu từ lúc này Amity đã chướng mắt một nhà Ngạo Thiên, chẳng trách trong lần đầu tiên Meg mang theo Ngạo Thiên gặp Ngạo Thiên, thái độ của Amity lại kém như vậy.
Y biết mặc dù Amity có tước vị hầu tước, nhưng gia sản vị trượng phu kia của nàng để lại lại không được coi là phong phú, mấy cửa hàng ở cảng Tonm này vốn là một nguồn thu nhập không tính là nhỏ của nàng, cứ như vậy bị Ngạo Thiên chèn ép suy sụp, dù có lòng dạ rộng rãi thế nào đi nữa cũng không thể không có ý kiến gì đúng không?
Sau bữa tối Diệp Lâm cùng Xavier sóng vai đi dạo, bởi vì thi đấu đã chính thức bắt đầu, không ít du khách cũng đến trên đảo du lịch, nhất thời làm cho ngã tư đường vốn thanh tịnh trở nên ồn ào tiếng người, không chỉ có các học sinh tới dự thi, không ít gia đình quý tộc cùng bình dân ở phụ cận cũng thích tham gia hoạt động như vậy, có thể công khai nhìn thấy các pháp sư kiếm sĩ trẻ tuổi thi đấu hoặc là cổ vũ cho con nhà mình, đều là chuyện đáng khoe ra.
Người trên đường rất nhiều, Diệp Lâm lại có chút tâm sự, cho nên cũng không rất chú ý tới ánh mắt dây dưa ở trên người mình, trên thực tế, y đã quá quen chuyện đi đến đâu cũng đều bị người chú ý, không chỉ có vì màu mắt màu tóc của y, còn bởi vì khuôn mặt xinh đẹp dị thường này nữa.
“Này, ngươi nghe thấy ta nói không?” Bé gái khuôn mặt xinh đẹp dậm chân nói.
Bên cạnh nàng đứng một bé trai không quá năm sáu tuổi, mái tóc vàng mềm mại xán lạn xinh đẹp, rõ ràng tuổi còn nhỏ, cố tình lại hiện ra một loại khí chất khác hẳn với người thường, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú đáng yêu tương đối chín chắn, chỉ là mang theo vài phần kiêu căng, từ cách ăn mặc của hắn đến xem thì hẳn là một quý tộc, từ đầu đến chân không có một chỗ nào không phải tốt nhất.
Hắn vừa không chút để ý nói chuyện với bé gái, lại vừa nhìn về ngã tư đường cách đó không xa, khi thân thể cao gầy mảnh khảnh kia ánh vào mi mắt, hắn không nén nổi hít thở không thông trong chớp mắt.
Vị này, đương nhiên chính là Ngạo Thiên.
Vận mệnh không thể thay đổi, trong ngày hôm nay, Meg đã gặp chuyện xấu lớn nhất trong cuộc đời nàng.
Ngạo Thiên gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng kia, trái tim thình thịch đập loạn, hắn biết đây là thế giới ma pháp cùng kiếm, là một thế giới phương tây thuần túy, kể cả diện mạo bản thân hắn hiện tại, đều là dáng vẻ thuộc về người phương tây, mũi cao mắt đẹp, hình dạng rất sâu, sau vài năm sống ở thế giới này, hắn đương nhiên biết chỉ có quý tộc huyết thống thuần khiết nhất mới có thể là tóc đen mắt đen, nhưng loại tóc đen mắt đen này lại cũng không giống người phương đông trong trí nhớ của hắn.
Thế giới này mĩ nữ đông đảo, tỷ như tiểu cô nương bên cạnh này, trưởng thành tuyệt đối là một mỹ nữ hơn người, chỉ là, không có một ai giống như người đang dần dần đi xa kia, có khuôn mặt xinh đẹp nhu hòa như vậy, tuy rằng mang theo một chút anh khí, lại hiển nhiên càng thiên hướng mỹ nhân phương đông trong trí nhớ hắn, cái loại tinh xảo cùng nhẵn nhụi này là mỹ nữ phương tây không thể có.
Ngạo Thiên gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng nàng (hắn!!) cùng mái tóc dài đen nhánh buộc cao lên kia, dùng trực giác thưởng thức mỹ nhân nhiều năm của hắn, thân thể tinh tế xinh đẹp cùng với dáng đi uyển chuyển ưu mỹ như vậy, đây nhất định là một thiếu nữ không sai vào đâu được!
“Ngươi đang nhìn cái gì?” Meg cau mày vỗ hắn một cái.
Ngạo Thiên không kiên nhẫn nói: “Đừng ồn!” Vừa mất tập trung một cái mỹ nhân liền rẽ qua ngã tư đường, hắn nhanh chóng đuổi theo, lại phát hiện không tìm được bóng dáng kia nữa.
Trái tim vẫn cứ đập thình thịch, trong lòng Ngạo Thiên mất mát vô hạn, hắn cảm thấy hắn rốt cuộc tìm được mối tình đầu của mình, chỉ có mỹ nhân xinh đẹp đến không tỳ vết như vậy mới là loại hắn nhớ thương kia a!
Chờ một chút! Nhìn mỹ nhân kia hình như tuổi cũng không lớn, áo choàng khoác trên người cũng giống như đồng phục, chẳng lẽ nàng (là hắn a ngu xuẩn) là thành viên của trường nào đến thi đấu sao?
Ánh mắt Ngạo Thiên tỏa sáng lòe lòe, hắn nhìn về phía bé gái ở bên cạnh:  “Trận đấu ngày mai là mấy giờ?”
Meg đang vì cái câu đừng ồn của hắn lúc trước kia mà tủi thân, nghe được câu hỏi lại vẫn ngoan ngoãn đáp: “Chín giờ bắt đầu.” Sau đó kiêu ngạo nói, “Ca ca ta cũng sẽ tham gia thi đấu nha, hắn đặc biệt lợi hại!”
Ngạo Thiên nhăn lại mi, “Có rất nhiều trận đấu cùng tiến hành một lúc, a a a, nhỡ đâu bỏ lỡ thì phải làm sao…”
“Này, ngày mai ngươi cùng ta đi xem ca ca thi đấu không?” Meg nháy đôi mắt hỏi.
Nhìn tiểu cô nương hai má đỏ bừng cùng với mắt to nhấp nháy, Ngạo Thiên lại mềm lòng, thả chậm giọng điệu đồng ý: “Được.”
Meg mỉm cười, “Vậy cứ hẹn thế!”
“Ừ.”
Lúc này Diệp Lâm còn cái gì cũng không biết, không biết vị kẻ địch mệnh định(3) của mình vừa mới ở ngay tại góc đường cách đó không xa, càng không biết đứa bé kia nhất kiến chung tình với y cũng tự tiện nhìn y thành đại mỹ nữ, chẳng hiểu ra sao y đã trở thành mối tình đầu của vị kia…
Sáng ngày thứ hai đã có trận đấu, Diệp Lâm cảm thấy tối hôm đó Xavier nhất định sẽ không làm cái gì, người này vẫn rất phân rõ chủ yếu và thứ yếu.
Vì thế khi Diệp Lâm vừa đi lên giường định đi ngủ, tên kia lập tức áp sát sang muốn hôn, Diệp Lâm tức giận đỏ mặt, “Xavier!”
Đôi mắt xanh biếc của Xavier biến thành màu lục sâu thẳm nồng đậm, hắn cúi đầu nói bên tai Diệp Lâm: “Chỉ một lần!”
Diệp Lâm thẹn quá thành giận, “Một lần cũng không được! Sáng ngày mai còn có trận đấu kìa!”
“Chỉ một lần.” Trong thanh âm của Xavier đã mang theo tình dục khàn khàn mờ ám, lôi kéo tay Diệp Lâm dò xét xuống bên dưới của hắn.
Vừa đụng tới thứ cứng rắn cực nóng kia, Diệp Lâm cảm thấy tay mình giống như bị bỏng vậy, nhanh chóng rụt trở về, y biết mà! Ăn mặn không dễ cai như vậy! “Ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước!”
“Ta cam đoan, chỉ một lần này.” Xavier nghiêm túc nói, hôn Diệp Lâm một hơi, sau đó để lại một dấu hôn ở trên xương quai xanh của y, vừa lòng nhìn trên thân thể người này giữ lại vết tích thuộc về mình.
Diệp Lâm chỉ cảm thấy xương quai xanh vị hắn gặm một cái, thân thể nhất thời có chút tê dại, thân thể này của bản thân dù sao cũng trẻ tuổi, căn bản là không chịu nổi khiêu khích, lập tức cảm thấy lại càng không được tự nhiên.
Mà lúc này, tay Xavier đã luồn vào trong chăn, chuẩn xác nắm chắc chỗ yếu hại của y.
Nhìn ánh mắt mang theo ý cười mờ ám của Xavier, Diệp Lâm cảm thấy mặt mình hình như sắp cháy rồi.
Lần này, ngay cả say rượu cũng không có cớ mà mượn.
May mà Xavier coi như có uy tín, sau một lần thì trở về giường của mình, trong bóng tối, Diệp Lâm cảm giác lòng bàn tay mình vẫn nóng bỏng đốt người như cũ, nhịn không được cọ cọ lên chăn, lại cảm thấy càng nóng, rõ ràng chỉ là thay nhau quay tay một lần, lại làm cho nhiệt độ trên người y thật lâu không thể giảm xuống.
Đi ngủ cũng tính muộn, cuối cùng lại vẫn là điên đầu đến hơn nửa đêm mới ngủ được mơ mơ màng màng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Lâm vô cùng may mắn thể chất có ngủ muộn mấy cũng không có quầng mắt của bản thân, hơn nữa đối lập với Xavier tinh thần tỉnh táo, y càng lên tinh thần tuyệt đối không cho bản thân lộ ra chút mệt mỏi nào.
Đối thủ trận này thanh danh không lớn như Hoa Hồng cùng Kiếm trận đầu, nhưng cũng là một trường học cấp cao giống như Berysford mà trước đây bọn họ nghe được từ trong miệng các thợ săn tự do – Brabham, trường học này không giống trường quý tộc như Berysford, gần như là một trong những trường mà tất cả bình dân hướng tới nhất, cho nên yêu cầu nhập học của nó vô cùng nghiêm khắc, cao thủ bồi dưỡng ra cũng quả thật không ít, dù sảo ở trên mảnh đại lục này, bình dân vẫn là chiếm đại đa số.
Có thể bộc lộ tài năng trong học viện Brabham này, đối thủ trận này của bọn họ cũng tuyệt đối không phải là kẻ yếu gì.
“Hai bên thi đấu vào sân! Tiểu đội Bethxiotha của trường học cao cấp Brabham cùng tiểu đội Kim Xán Kim Xán Kim Xán Xán của Berysford!”
Khóe miệng Diệp Lâm giật giật, được rồi, bất luận có nghe tên này thêm mấy lần, đều làm người có loại cảm giác không nâng nổi đầu lên được…
Ít nhất đối thủ lần này nhìn qua rốt cuộc là dáng vẻ học sinh mười lăm mười sáu tuổi tương đối bình thường, chỉ là bọn họ rõ ràng đã sắp xếp chiến lược cho kiểu tấn công mạnh mẽ trong trận trước của mấy người Diệp Lâm, đầu tiên phải đảm bảo bản thân không thể bị Diệp Lâm cố định cho Xavier thời gian dùng Sâm lâm chi ca, vì thế, gần như vừa mở màn, bọn họ lập tức tự động tản ra, khoảng cách giữa mỗi người đều là tương đối xa!
Diệp Lâm hơi nâng mi, đây ——
Vì cái gì mà y phải cố định đối thủ cho Xavier dùng Sâm lâm chi ca chứ, không phải vì tiêu diệt từng bộ phận sao! Kết quả đối thủ trận này trực tiếp đứng thành tư thế một đối một, được rồi, loại tư thế quyến rũ ta đã nằm xuống ngươi nhanh đến đây này thật sự là… rất ngu ngốc…
Auckland tao nhã ngáp một cái, “Hệ hỏa là của ta, lên đi!”
“Chờ, chờ một chút!” Nói chuyện chính là Archie.
“Làm sao vậy?” Garfield nhìn qua.
Archie thanh thanh cổ họng, “Có chút căng thẳng.”
“Căng thẳng cái quái gì, đã đánh nhiều trận như vậy, —— ah…” Diệp Lâm lập tức ý thức được là lạ ở chỗ nào.
Mẹ nó, đây là lần đầu tiên trong đối thủ của bọn họ không có nữ nhân a 囧, mà thính phòng cách bọn họ có chút xa, Archie còn hình như là lần đầu tiên không biến thành quỷ ra sân đánh a!
Xavier mỉm cười, “Không sao, lúc trước không phải Casimir cũng không xử lý xong đối thủ sao? Xử lý năm để lại một cũng không có tác dụng gì.”
“Này này này! Đó là ta cố ý nhường nàng được không?!” Casimir bất mãn, lời này nói thật giống như chỉ có thực lực của hắn không đủ ấy.
Sáu người vừa lên sân đứng, trong thính phòng có một người lập tức sáng mắt lên.
“Đó là ca ca ta, hắn rất lợi hại!” Meg cười đến mặt mày cong cong.
Ngạo Thiên theo hướng nàng chỉ, vẻ mặt sửng sốt nói: “Đó là ca ca ngươi?”
“Đúng vậy, Lind ca ca.”
Ngạo Thiên hơi nhíu mày, “Chính là ca ca mất tích bốn năm lại trở về kia của ngươi?”
“Đúng, cùng lúc với Sal ca ca.”
Ngạo Thiên gắt gao nhìn chằm chằm thân hình tao nhã nhẹ nhàng của Diệp Lâm, bắt đầu rồi!
Diệp Lâm ở trên sân bắt đầu vũ đạo uyển chuyển, Ngạo Thiên nhìn mà trái tim nhỏ đập bình bịch, nói vớ vẩn ở đâu! Đây sao có thể là một nam nhân? Đừng nói đùa!
Ngạo Thiên nắm chặt nắm tay, mặc kệ nữ thần của hắn có điều gì khó nói cần nữ giả trang nam, hắn đều có thể hiểu! Ừ, tất cả mọi người coi nàng (là hắn a -_-) là nam là tốt nhất, như vậy —— nữ thần có thể chỉ thuộc về một mình hắn!
Nghĩ đến thân thể nhỏ mới năm tuổi của mình, Ngạo Thiên lập tức có chút uể oải, ánh mắt hắn sáng ngời nhìn chằm chằm bóng người cao gầy mỗi cử động nhỏ đều tuyệt vời vô cùng ở trong sân đấu kia, biết nữ thần năm nay chẳng qua mới mười lăm tuổi, mười lăm tuổi mà thôi, mười năm sau nàng chẳng qua cũng mới hai mươi lăm tuổi!
Vừa nghĩ như vậy, hắn lập tức nghĩ đến chuyện tạo quan hệ tốt với tiểu cô nương ở bên cạnh, dù sao vị kia không phải “ca ca” nàng sao!
Tròng mắt xoay một vòng, khi hắn lại đối mặt Meg, ý thân thiết thân thiện kia làm cho Meg lặng lẽ đỏ mặt.
Tiểu cô nương bảy tuổi, đã đến tuổi có mối tình đầu rồi nha!
Diệp Lâm cũng không biết mình đang bị “kẻ địch” mới năm tuổi kia thèm nhỏ dãi, y biết đến là —— mẹ kiếp, vì sao vỏ ngoài người này cứng như thế!
Không sai, đối thủ lần này Diệp Lâm được phân đến, cuối cùng là một mảnh cứng rắn.
Đối thủ này, không thể nghi ngờ làm cho tâm tình vốn đã không xong của y, trở nên càng thêm không xong…
(1) Người một nhà biết chuyện nhà mình: Ý nói bạn Lâm cũng là người xuyên qua
(2) Ngày thu đấu vàng: Kiếm được rất nhiều tiền, đấu vàng chỉ là tượng trưng (ko phải số lượng thật)
(3) Kẻ địch mệnh định: Kẻ đã định trước là địch trong số mệnh
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngạo Thiên: Nữ thần!!!!
Diệp Lâm: Nữ thần em gái ngươi!!! Ta là nam!!!
Ngạo Thiên: Không sao nữ thần, ta hiểu ngươi nữ giả trang nam nhất định có lời khó nói!!
Diệp Lâm: Mẹ kiếp, đi mẹ ngươi có lời khó nói!!
Ngạo Thiên: Không sao, ta hiểu tâm tình đau khổ phải giả trang một nam nhân của ngươi.
Diệp Lâm: (╯‵□′)╯︵┻━┻ lăn mẹ ngươi đản!
BOSS: Nữ giả trang nam? (nâng mày, lấy hết toàn thân cao thấp đều sờ qua đã muốn bị ta ăn kiền mạt tịnh gia hỏa thấy thế nào đều cùng nữ nhân không một chút quan hệ a?)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.