Tú Sắc - Thất Tú

Chương 22: Bàn tay vàng chân chính




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Lâm rất muốn đi vây xem dáng vẻ Ian xui xẻo một chút, y đã có thể đoán được nhất định là khi đi học ngày hôm qua Ian đã trộm huy chương kia từ trên áo choàng y cởi xuống, bản thân cũng chẳng phải có cái gì tốt, cho nên hắn làm ra chuyện như vậy Diệp Lâm cũng không phải quá ngạc nhiên, vị kiếm sĩ nghiện rượu kia vốn chính là một kẻ không từ thủ đoạn, nói cách khác thì chính là, đối phó với ngưởi đứng ở lập trưởng đối lập hắn, hắn có thể dùng các loại thủ đoạn âm u không giới hạn.
Khi người như vậy ở cùng một phe với nhân vật chính, ngươi sẽ cảm thấy cái này cũng không có gì, thậm chí còn cho rằng loại không từ thủ đoạn này đôi khi cũng đại biểu cho một loại năng lực, ít nhất ở trong tiểu thuyết, kiếm sĩ nghiện rượu thuộc loại nhân vật nhân khí không coi là thấp.
Nhưng đứng ở góc độ của Diệp Lâm, khi bị một tên có ý định dùng thủ đoạn âm u như vậy hãm hại, tâm tình cũng không làm sao tươi đẹp nổi.
Khụ, trên thực tế kỳ thực không phải hãm hại… Cứu Auckland xác thực là y cùng Xavier…
Sáng hôm nay Diệp Lâm là có lớp, cân nhắc nửa ngày, giữa xem náo nhiệt cùng đến tiết luyện kim đầu tiên, y vẫn là lựa chọn lớp luyện kim, Xavier càng là không có thời gian lãng phí trên người giống như Ian, từ hôm nay thẳng cho đến cuối tuần, chương trình học của hắn sắp xếp quá đầy luôn rồi, ngược lại Casimir cùng Archie lại có thừa thời gian, cuối cùng Diệp Lâm cùng Xavier lên lớp, ngược lại là Casimir cùng Archie không quan hệ với việc này lại quyết định đi vây xem Ian xui xẻo một chút.
Tin rằng vị ma đạo sư tiên sinh Lanberen kia không động được những đứa trẻ sinh ra trong gia đình quý tộc không tầm thường như bọn họ, nhưng khó xử một bình dân lại không có bất cứ băn khoăn, Diệp Lâm tỏ vẻ, để hai bàn tay vàng của Ngạo Thiên tự giết lẫn nhau cái gì, không phải là thích bình thường!
Phòng học chương trình học luyện kim cũng không ở trong tòa kiến trúc trên mặt đất, mà là ở rất sâu dưới lòng đất, khi Diệp Lâm đi xuống dưới theo cầu thang cuốn thật dài cũng không khỏi cảm thán, kiến trúc khổng lồ dưới lòng đất này thật sự là quá mức thần kỳ, đây dù sao cũng là thế giới kiếm cùng ma pháp, nếu là thời đại bình thường, lấy sức sản xuất của dân chúng bình thường lúc này căn bản không thể xây dựng nên một tòa kiến trúc khổng lồ dưới lòng đất như vậy, chỉ là cầu thang cuốn bằng đá hoa cương(1) này chiều dài cũng đã vượt quá một cây số, trong một loạt đèn thủy tinh đương nhiên không phải đèn điện, mà là một loại tinh thạch ma pháp, có thể duy trì ánh sáng hằng năm không tắt.
Chương trình học luyện kim của Berysford luôn luôn vô cùng nổi danh trên khắp đại lục, nơi này có luyện kim thuật sư tốt nhất cùng hoàn cảnh học tập luyện kim tốt nhất, cho dù chỉ là học sinh năm nhất, bọn họ có thể đi tới nơi này tự mình bắt tay làm, mà không phải bắt đầu học từ công thức luyện kim cơ bản buồn tẻ như những trường học khác, Diệp Lâm đã từng xem qua bộ sách thuật luyện kim kia, các loại công thức cùng phương pháp tính toán làm người ta quáng mắt kia cũng không đơn giản hơn vi phân tích phân trong toán cao cấp hoặc công thức sinh vật hóa học phức tạp, nếu bắt đầu học từ những cái đó thì có lẽ Diệp Lâm cũng không có bao nhiêu kiên nhẫn học luyện kim, tuy rằng bản thân y chính là một học sinh học tự nhiên, nhưng không có nghĩa là y thích những công thức tính toán buồn tẻ.
Thuật luyện kim có phạm vi quá lớn, ít nhất đúc, chế thuốc thậm chí may mà Diệp Lâm quen thuộc trong game cũng có thể chứa ở trong phạm trù này, hình như chỉ có nấu nướng không quá liên quan, bởi vì nhân vật là Thất Tú, ở trong game Diệp Lâm vốn là mãn cấp may, y phải thừa nhận rằng, vào lần đầu tiên cầm kim y đã có một loại cảm giác đặc biệt, nếu Diệp Lâm mong muốn thì có lẽ đã sớm phát hiện thiên phú phương diện này sau đó chế tạo ra đồ tốt gì đó, dù sao thân thể này vốn chính là dốc lòng luyện may a… Nhưng Diệp Lâm thật sự không thể nào chịu đựng được cái dáng vẻ bản thân là một nam nhân lại đi cầm kim thêu xe chỉ luồn kim may quần áo ——
Mẹ kiếp, y cũng không phải Đông Phương Bất Bại!
Cho nên, đến nay y cũng chưa từng kiểm nghiệm tài năng ở phương diện này của mình, trừ một lần chế thuốc cho Xavier kia.
Bởi vậy, y không thể bỏ qua chương trình học luyện kim.
Hơn nữa, chọn môn học này còn có một chỗ tốt, phải học tập thuật luyện kim y mới có thể quang minh chính đại mà đi mua một số tài luyện kim, mặc kệ có thể làm ra cái gì hay không. Diệp Lâm có loại trực giác, y học thuật luyện kim có lẽ phải dễ dàng hơn bất cứ kẻ nào.
“Thuật luyện kim là một môn tri thức tương đối uyên thâm cùng chính xác.” Dạy môn luyện kim cho bọn họ chính là một vị luyện kim thuật sư râu tóc bạc trắng, vừa nhìn là biết tuổi đã rất lớn, trên thực tế hắn cũng không phải luyện kim thuật sư rất lợi hại, cho dù đã hơn một trăm ba mươi tuổi lại vẫn chỉ là một luyện kim thuật sư sơ cấp, nhưng trụ cột của hắn lại không thể nghi ngờ là vô cùng vững chắc, lên lớp cho những người vừa bắt đầu học này là thích hợp nhất.
Bởi vì bản thân không phải luyện kim thuật sư rất cao cấp cho nên thái độ của vị Chapman lão sư này vô cùng khiêm tốn, cũng không có quá nhiều sự ngạo mạn khó gần của luyện kim thuật sư.
Tiết học đầu tiên, xuất phát từ mục đích để cho bọn nhỏ hiểu biết về thuật luyện kim, Chapman sẽ chỉ đạo mọi người luyện chế một loại nước thuốc nâng cao tinh thần cấp thấp đơn giản nhất, dược liệu cho loại thuốc này đều là thảo dược vô hại, giá cực kỳ rẻ, cho dù lãng phí cũng không đến mức đau lòng, nhưng mà Chapman biết, đối với bọn nhỏ chưa từng được tiếp xúc qua thuật luyện kim mà nói, khả năng có thể luyện chế thành công nước thuốc nâng cao tinh thần cấp thấp trong tiết đầu tiên là chưa tới một phần vạn, nếu thuật luyện kim là một chương trình học dễ học như vậy thì luyện kim thuật sư trên khắp đại lục cũng sẽ không quý giá như thế, trên thực tế, Chapman dạy chương trình học luyện kim sơ cấp gần ba mươi năm, đến nay còn chưa từng thấy một người nào có thể luyện chế thành công ở ngay tiết học đầu tiên, ngay cả vị học sinh thiên tài hiện tại đã là luyện kim thuật sư cao cấp kia cũng không thể làm được.
Nghĩ đến đây Chapman liền có chút phiền muộn, vị tiểu thư Nathaly kia đã từng là học sinh của hắn, hiện tại hắn đối mặt tiểu thư Nathaly lại phải cung kính mà gọi một tiếng đại sư.
Diệp Lâm nhìn nhìn bốn phía, quả nhiên, người không biết tỉ lệ thông qua của thuật luyện kim cực thấp vẫn là rất ít, người chọn môn học này bao gồm cả y cũng chưa quá hai mươi, trong hai mươi người này thì có ba mươi phần trăm đều là bình dân, đương nhiên, không có bao nhiêu người đi nhắc nhở bình dân về mức độ khó khăn cùng tỉ lệ thông qua dọa người của môn luyện kim này, trong những người còn lại, không phải là người rất có hứng thú với luyện kim vẻ mặt cuồng nhiệt thì chính là vẻ mặt hiền lành có thể nhìn ra là nhân vật cấp học bá, Diệp Lâm khuôn mặt tuấn lệ ngay cả đôi tay cũng trắng nõn thon dài xinh đẹp đến dường như là một tác phẩm nghệ thuật ở trong những người này quả thực là rất bắt mắt, ngay cả Chapman cũng nhịn không được nhìn y vài lần.
Trên bảng đen viết chi chít từng bước cùng nguyên lý luyện chế nước thuốc nâng cao tinh thần cấp thấp, phức tạp đến mức khiến những đứa trẻ mới chỉ khoảng mười tuổi này nhìn quáng cả mắt, đừng nói là hiểu, chỉ nhìn thôi đã đủ mệt rồi, dư quang khóe mắt Diệp Lâm đã thấy được sắc mặt vị học sinh bình dân cách y không xa kia tái nhợt đi.
Diệp Lâm ngược lại không nhìn mấy thứ kia, y chỉ tỉ mỉ nghe Chapman giảng giải, sau đó nhìn về phía những thảo dược trước mặt.
Thì ra thuật luyện kim là thứ phức tạp như vậy, khi đó y giúp Xavier luyện chế thành công loại thuốc kia, chắc hẳn không phải là loại thuốc cấp thấp nào đúng không? Chẳng lẽ lại thật sự là mèo mù vớ được chuột chết?
Nếu nghĩ không rõ Diệp Lâm cũng không thèm nghĩ nữa, chỉ là cảm thấy sau khi nghe Chapman nói rõ các bước tiến hành, y nhìn về phía những thảo dược trước mặt này, cũng không có cảm giác xa lạ, các loại chai thuốc thử trong suốt, vạc, cân kim loại tinh xảo, bình đảo thuốc bằng đồng vân vân loại cảm giác phong phú này cũng không làm cho y cảm thấy phức tạp, ngược lại có loại thân thiết đến khó hiểu.
Tập trung tinh thần, cẩn thận nghiền nát thảo dược, ước lượng, đổ vào vạc, thêm vào một chút thuốc bột, lửa nhỏ, nhìn trong nồi thần kỳ hóa thành một loại chất lỏng màu lam nhạt.
Lặp lại quá trình này, chất lỏng màu lam trong ống nghiệm thủy tinh đã lạnh đến khoảng 10oC, loại cảm giác thần kỳ này Diệp Lâm không thể nói ra miệng, nhưng đó hẳn là có thể đâu vào đấy tiến hành từng bước một, mà thời gian này, đồng học bên cạnh y đã phát ra vài tiếng nổ nhỏ, nổ vỡ vài cái ống nghiệm, bản thân tài liệu của loại thuốc này phần lớn rất ôn hòa, cũng không có tính nguy hiểm gì, những tiếng nổ nhỏ đó thậm chí còn kém cả pháo nổ cho trẻ con, đương nhiên không có bao nhiêu thương tổn, nhưng đây không thể nghi ngờ có nghĩa bọn họ thất bại.
Với tình cảnh này Chapman cũng không có bất ngờ gì, mỗi năm học hắn đã nhìn thấy không biết bao nhiêu học sinh thất bại.
“Lão sư, xin kiểm tra bài tập của ta một chút.” Khi thanh âm của Diệp Lâm vang lên trong phòng học, căn phòng ngầm ánh sáng cũng không quá tốt này chớp mắt yên lặng đến mức nghe rõ cả tiếng hít thở.
Chapman thiếu chút nữa thì không thể che giấu sự khiếp sợ của mình, nhưng mà xuất phát từ tố dưỡng của một lão sư, hắn vẫn vô cùng bình tĩnh đi qua, tiếp nhận thuốc thử trong tay Diệp Lâm.
Nước thuốc nâng cao tinh thần cấp thấp là màu lam cực nhạt, hoàn toàn trong suốt, chai thuốc thử trước mắt này, bất luận là màu sắc hay trình độ thông thấu đều có thể nói hoàn mỹ, Chapman ngửi ngửi mùi, lúc này mới chậm rãi đổ một chút dùng đầu lưỡi nếm thử ——
Gần như chỉ kém một chút chút thôi là có thể so với nước thuốc nâng cao tinh thần sơ cấp! Đây là một phần nước thuốc nâng cao tinh thần cấp thấp phẩm chất cao đến ngay cả bản thân Chapman cũng không nhất định có thể luyện chế ra!
Nhất thời toàn bộ ánh mắt Chapman nhìn về phía Diệp Lâm đều thay đổi ——
Khụ, cái loại ánh mắt sáng có thể so với đèn pha này suýt chút nữa thì dọa Diệp Lâm sợ nhảy dựng lên…
“Lindberg Anbridge đồng học đúng không?” Thanh âm của Chapman thân thiết nhu hòa đến mức ngay cả hắn cũng cảm thấy buồn nôn.
Da đầu Diệp Lâm run lên, “Đúng vậy, Chapman lão sư.”
“Ngươi hoàn thành vô cùng tốt, thật sự là cực kỳ tốt! Lindberg đồng học, ngươi có thiên phú luyện kim làm người ta khó có thể tin, nếu ngươi đồng ý mà nói, ta có thể giới thiệu cho ngươi một luyện kim thuật sư cao cấp làm đạo sư(2)…”
Khi Diệp Lâm choáng đầu váng óc đi ra khỏi hầm ngầm nhìn thấy ánh mặt trời ấm áp thì còn chưa khôi phục lại từ cái loại nhiệt tình quá độ của Chapman.
Cuối cùng y cũng phát hiện —— bàn tay vàng lớn nhất của mình cho tới bây giờ cũng chẳng phải cái gì mà mang theo nhân vật game xuyên qua, thậm chí còn coi cái bề ngoài xinh đẹp đến gần như không giống nam này cũng thành bàn tay vàng lại càng vô nghĩa, bàn tay vàng lớn nhất của y ở trong này a mẹ kiếp!
Thì ra là thế.
Diệp Lâm thở ra một hơi thật dài, phát hiện mình chấp nhất với nhân vật nhỏ như Ian, thậm chí mỗi ngày nghĩ nên làm sao để chèn ép chết Ngạo Thiên căn bản là lệch khỏi quỹ đạo chính xác.
Lúc này y càng nên làm phải là phát triển bản thân lớn mạnh, đề cao thực lực, tỷ như lợi dụng phần bàn tay vàng mà người khác không thể với tới được này cho tốt.
Ở trên phương diện này, không thể nghi ngờ rằng Xavier làm còn tốt còn vững chắc hơn y.
“Lind!”
Khi Garfield cũng dùng giọng điệu thân thiết nhiệt tình như vậy gọi y, Diệp Lâm nhịn không được lông tơ dựng thẳng, “Làm sao vậy?”
Khuôn mặt Garfield nhìn qua vốn đã thân thiện mười phần, lúc này dáng vẻ tươi cười rực rỡ lại càng khó làm cho người sinh ra phản cảm, “Lind, không ngờ ngươi lại có thiên phú thuật luyện kim như vậy nha!”
“Cho nên?” Tai người này là tai người sao, chuyện vừa mới xảy ra mà có tin tức nhanh như vậy?
“Cho nên, Lind, từng mảnh từng mảnh kim tệ nhỏ đáng yêu đang vẫy tay với chúng ta, ngươi có có bằng lòng cùng ta cùng phấn đấu vì ngày mai, dắt tay cùng chế tạo tương lai tốt đẹp của chúng ta?”
Giọng điệu chân thành thâm tình khiến da gà da vịt của Diệp Lâm rụng đầy đất!
“Ta có bỏ lỡ cái gì hay không?” Khi thanh âm thanh lãnh ôn hòa vang lên từ ngoài cửa, Garfield còn đang hai tay nắm tay Diệp Lâm, đôi mắt hạnh một lam một lục như mắt mèo mang theo chờ đợi thật sâu nhìn Diệp Lâm.
Diệp Lâm nghiêng đầu sang chỗ khác, nhẹ nhàng thở ra, “Xavier, ngươi trở lại!” Y thật sự là không chịu nổi Garfield như vậy…
Xavier mang theo mỉm cười nhìn về phía Garfield, trong đôi mắt xanh biếc là vẻ lo lắng khó có thể dễ dàng phát hiện, “Xảy ra chuyện gì?”
Garfield thấy hắn mỉm cười đón ánh mắt mình, chẳng biết vì cái gì, xuất phát từ trực giác của một thương nhân ưu tú, chợt rùng mình một cái, vội vàng rút tay về.
Diệp Lâm nghi ngờ nhìn nhìn Garfield lại nhìn nhìn Xavier, “Làm sao vậy?”
Xavier: “Không sao. ^_^”
Diệp Lâm: “…”
Loại cảm giác không thích hợp chẳng hiểu tại sao này là chuyện gì a mẹ kiếp!
(1) Đá hoa cương:

(2) Đạo sư: Người hướng dẫn, khác vs lão sư (chỉ “dạy”), đạo sư còn có vai trò dẫn đường

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.