Edit: Khuê Loạn
Beta: Nora
Loan Loan kéo Vương Tiểu Thảo đến một góc không người, thì thầm hỏi: “Lúc nãy muội chờ trong đó có nhìn thấy một người đàn ông cao cao, đen đen, tay cầm giỏ đến mua thịt không?”
Vương Tiểu Thảo nghĩ ngợi một chút, hỏi nàng: “Có phải là cái người đầu óc có vấn đề không?”
“Hồi nãy có người đàn ông vừa cao vừa đen cầm giỏ đến mua thịt. Hắn cầm giỏ trên tay, nhận thịt xong lại không trả tiền. Ông chủ Lý không cho hắn đi, hắn còn không chịu. Hỏi hắn sao lại không trả tiền? Hắn liền nói mẹ hắn chỉ đưa giỏ cho hắn, bảo hắn đi mua thịt, không đưa bạc cho hắn, cho nên không cần trả tiền. Tỷ nói xem người như vậy không phải kẻ ngốc thì là gì?”
Loan Loan và Bách Thủ nhất thời không nói nên lời, chẳng lẽ trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy sao? Hay là Vương Tiểu Thảo nhận nhầm người rồi?
Thấy vẻ mặt hai người hình như không tin, Vương Tiểu Thảo lại nói: “Nhị tỷ, chuyện tỷ nói xảy ra hồi nào vậy, muội đứng đó cũng được một khắc á (15phút).”
Vẻ mặt Loan Loan có chút khó coi: “Hình như cũng xảy ra vào lúc đó.” Đàm Nhị mặc dù không nói chuyện, nhưng không hề có vẻ như đầu óc hắn có vấn đề. Loan Loan chưa từ bỏ, lại hỏi tiếp: “Sau đó thì sao? Muội còn gặp được người nào khác không?”
“Có ạ! Sau đó lại có thêm một nam một nữ nữa, là cha mẹ hắn. Muội nghe thấy hắn gọi họ như vậy.” Sau đó Vương Tiểu Thảo tả lại dáng vẻ của hai vợ chồng đó.
Nhất thời Loan Loan và Bách Thủ cảm thấy rất ảo não. Chẳng lẽ người nhà họ Đàm cho rằng nhà nàng có Lai Sinh, nên định đưa thêm một người ngốc đến lừa gạt nhà nàng sao? Nhưng nghe lời Vương Tiểu Thảo kể thì Đàm Nhị kia còn không bằng cả Lai Sinh!
Đây là sự thành thực mà tỷ muội của bà mối Vương nói sao?
Hóa ra có người cho rằng cả nhà nàng đều là đồ ngu!
Xế chiều, Loan Loan gặp bà mối Vương, phẫn nộ nói cho bà biết.
Bà mối Vương cũng không tin lắm: “Muội muội cháu không nhìn nhầm chứ?”
“Cháu cũng hy vọng là muội ấy nhìn nhầm, nhưng muội ấy miêu tả giống hệt Đàm Nhị. Chưa kể, muội ấy cần phải nói xấu Đàm Nhị sao?”
Bà mối Vương nhất thời cảm thấy có lỗi: “Ôi chao, cháu xem ta đã làm chuyện gì này, vốn tưởng tìm được người trong sạch, ai ngờ nhà họ Đàm lại có suy nghĩ như thế, lại coi chúng ta đều là kẻ ngốc chắc?”
Việc này đúng là không thể trách tất cả người nhà họ Đàm, muốn trách thì phải trách tỷ muội của bà mối Vương nói không rõ ràng. Người ngốc cũng có thể dùng từ thành thật để miêu tả sao?
Bà mối Vương cũng tức giận: “Ta nhất định sẽ đi tìm muội muội ta, lại dám lừa ta như thế.” Sau này bà ta nhớ lại cuộc nói chuyện với tỷ muội lúc đó, liền vỗ trán, kéo tay Loan Loan xấu hổ nói: “Nhị muội, ta nói thật nhé, đều tại ta cả! Đúng là tỷ muội ta có nói Đàm Nhị vô cùng thành thật. Nhưng khi đó nàng cũng nhắc ta để cho hai bên gặp nhau đã, giọng điệu cũng là lạ. Thật là, do ta không hiểu mà!”
Loan Loan ngây người, thế thì nàng còn có thể nói gì được nữa.
“Nhị muội, hay là cứ mắng ta vài câu đi, chứ đừng giận ta nhé!”
Nhìn dáng vẻ tự trách của bà mối Vương, Loan Loan chỉ có thể nhẫn nhịn nở nụ cười: “Ối dào, không có gì, chỉ là không có duyên phận thôi. May mà phát hiện sớm.”
Bà mối Vương vội gật đầu: “Đúng đúng, xem ta làm gì này. Cháu yên tâm, việc này chỉ có mấy người chúng ta biết thôi, sẽ không còn ai khác biết nữa đâu.”
Hôm sau bà mối Vương đi đến thôn Đàm gia gặp tỷ muội. Đàm Nhị kia đúng là kẻ ngốc, còn không bằng cả Lai Sinh, ít nhất Lai Sinh còn biết mua đồ phải trả tiền, những chuyện phức tạp hắn không hiểu được đã đành, nhưng mấy chuyện nhỏ mà Đàm Nhị cũng không hiểu nốt.
Hôm đó tỷ muội của bà mối Vương vốn định nói rõ ràng cho bà biết, nhưng lúc hai người đang nói chuyện thì có một người thân thích không cùng chi của nhà họ Đàm tới, cho nên, bà ta mới không nói rõ ràng được. Đợi đến khi bà ta định nói rõ ràng thì bà mối Vương đã vội vã ra về.
Vốn muốn tìm một nhà chồng tốt cho Mạch Thảo không ngờ lại gặp phải chuyện phiền lòng như vậy. Xem ra việc này cũng không thể gấp được, chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi!
Loan Loan đang cảm thấy sốt ruột thì Tạ Dật đến.
Lúc ấy nàng đang làm cỏ ngoài ruộng, Mạch Thảo chạy ra tìm nàng, bảo có người đến tìm. Lúc đó Bách Thủ lại đang ở trên mỏ.
Loan Loan đi cùng Mạch Thảo về đến nhà thì thấy Tạ Dật đang thảnh thơi ngắm vườn rau mới của nhà nàng. Bên cạnh hắn không thấy những người khác, nô tài thường mang theo cũng không thấy, tùy tùng cũng không thấy đâu.
Trường sam khẽ lay, lớp lớp quần áo, dáng người cao ráo rắn rỏi cùng một thân chính khí, chỉ nhìn bóng lưng cũng khiến người khác nảy sinh thiện cảm.
Khó trách mọi người thường nói tướng tại tâm sinh, tâm tính của một người sẽ ảnh hưởng đến khí chất của người đó.
Loại người tâm thuật bất chính như Tạ Nhàn thì trên người không thể nào có được loại khí chất này.
Lúc Tạ Dật nhìn thấy Loan Loan không khỏi hai mắt tỏa sáng, cười híp mắt, thành thục chắp tay hướng về phía nàng: “Đã lâu không gặp Bách Thủ huynh đệ, hôm nay đặc biệt đến chơi một chút.”
Loan Loan cười nói: “Hôm nay Bách Thủ đang làm trên mỏ, không biết Nhị thiếu gia đến có việc gì?”
Tạ Dật lắc đầu thở dài: “Đã lâu không tới nên thành người xa lạ rồi sao? Hiếm lắm mới đến được một hôm cũng không mời ta uống trà.”
Loan Loan cười một tiếng, không ngờ Tạ Dật cũng có khiếu hài hước, sau đó liền nói: “Mời Nhị thiếu gia ngồi xuống trước đã.” Sau đó nàng đi đến nhà bếp đun nước. Mạch Thảo lấy giúp gói trà đến. Pha trà xong, Loan Loan đặt lên ghế cạnh Tạ Dật, làm động tác mời.
Tạ Dật bưng chén lên ngửi, gật đầu, thổi thổi cánh hoa cúc trên mặt nước, nhấp một ngụm, rồi nhíu mày, sau đó chậm rãi đặt chén lại lên ghế.
Loan Loan ngạc nhiên, vội nói: “Trà nông thôn không bằng được của quý phủ, mong Nhị thiếu gia không chê.”
Tạ Dật nhìn Loan Loan, chân mày vẫn nhíu, sau đó chỉ vào chén trà: “Quá nóng!”
Suýt nữa thì Loan Loan bật cười thành tiếng, nước vừa đun sôi không nóng mới là lạ đó. Người này bị bỏng mà còn có thể giả vờ như thế, quả nhiên là cao nhân!
Nàng khó xử nói: “Lúc nãy vừa đun nước xong, chưa kịp nói với Nhị thiếu gia, ngài đừng tức giận nhé.”
Tạ Dật cười cười, khoát tay: “Ta tức giận gì chứ, cô chỉ cho ta một cách kiếm được nhiều tiền như vậy, cảm tạ cô còn không kịp nữa là!”
Loan Loan nghe thấy thì vui mừng: “Không biết ở kinh thành thịt nướng bán được không?”
Tạ Dật cầm chiếc quạt trong tay thoải mái gõ gõ, hào hứng nói: “Không ai đến quán rượu Phúc Sinh mà không ăn món đó cả, món cô chế ra đúng là quá hút khách. Mỗi ngày khách đến hầu như đều gọi món thịt nướng. Lúc đó phải phái mấy vị đầu bếp được đào tạo đến kinh thành, có thể nói là bạc chảy cuồn cuộn vào tửu lâu không ngớt!”
Loan Loan cũng rất vui vẻ: “Không phải rất tốt sao, bây giờ sợ rằng không có tửu lâu nào khác có thể sánh được với quán rượu Phúc Sinh nữa đâu.”
“Đương nhiên rồi!” Tạ Dật nói chuyện với Loan Loan giống như bằng hữu lâu năm, trong lời nói còn mang theo sự vinh dự.
Lúc nói chuyện, Tạ Dật lấy từ trong người ra hai tờ ngân phiếu đưa ra trước mặt Loan Loan, cười nói: “Đây là tiền lãi chia trong nửa năm của thịt nướng.”
Loan Loan cầm lên nhìn, thật đúng là hai tấm ngân phiếu một ngàn lượng, nàng hưng phấn suýt nữa thì nhảy lên. Hai ngàn lượng đó nha. Ở hiện đại giống như một người nông dân trung thực chỉ sau một đêm đột nhiên có vài chục vạn, thậm chí là trên trăm vạn. Đây là tâm trạng như thế nào? Máu trong người giống như đang sôi lên. Phấn khích, quá phấn khích…
Nghĩ lại, bọn họ còn được hai ngàn lượng, không phải Tạ Dật được lãi nhiều lắm sao!
Thật hận, không thể quay lại được. Nếu như lúc đó nàng và Bách Thủ có hai ngàn ngân lượng làm tiền vốn, vậy thì bây giờ người ngồi đếm bạc ở tiền trang (ngân hàng) đã là hai người rồi!
Được cái nàng cũng không phải người có lòng tham, mới đầu thu vào đã khả quan như thế, tin rằng sau này thu vào sẽ càng nhiều hơn. Nghĩ đến việc sau này bọn họ không cần làm gì cũng có nguồn thu khả quan như thế, càng không cần phải lo ăn mặc, miệng Loan Loan cười ngoác đến tận mang tai.
Đợi nàng qua cơn phấn khích, Tạ Dật nói: “Việc này bắt đầu từ cuối năm, sau khi ta đi một tháng, còn tháng có lãi cao nhất chưa được tính vào đâu.”
Loan Loan há hốc mồm, nàng ngơ ngẩn không biết nên nói gì. Vốn nghĩ rằng đây là tiền lãi của cả nửa năm, không ngờ còn một tháng làm ăn tốt nhất chưa chia lãi.
Ôi cha, mẹ ơi! Trong lòng nàng đã dần nghĩ đến việc chi tiêu hai ngàn lượng bạc này như thế nào rồi!
Tạ Dật cười híp mắt nhìn Loan Loan, tuyệt không hề ghét bỏ biểu hiện mê tiền của nàng. Ai mà không thích tiền, mặc dù lúc làm việc nàng thể hiện ra sự khôn khéo không ngờ đến, nhưng nàng làm việc ngay thẳng, không giống những người khác, đây cũng là nguyên nhân Tạ Dật đồng ý hợp tác với nàng.
Loan Loan cẩn thận cất ngân phiếu vào trong người, sau đó nhiệt tình mời Tạ Dật: “Nhị thiếu gia uống trà đi, người đi xa đến đây nhất định đã khát lắm rồi, uống thêm mấy ngụm nữa đi.”
Tạ Dật mỉm cười, bưng chén lên đáp: “Ừm” sau đó uống hai ngụm cạn sạch nửa chén nước trà.
Đúng lúc Mạch Thảo đi ra xách theo nước châm trà. Sau khi nhìn thấy Mạch Thảo, Tạ Dật ngẩn ra, lúc này mới để ý hóa ra khi hắn nói chuyện với Loan Loan, không ngờ trong sân còn có người thứ ba, hỏi nàng: “Đây là muội muội của cô à?”
Loan Loan lắc đầu: “Đây là Mạch Thảo, là người trong thôn chúng tôi…” Sau đó nàng kể lại chuyện của Mạch Thảo và Hương Tú cho hắn nghe: “… Bây giờ mẹ nàng mất rồi, đêm nàng ở nhà một mình không an toàn, cho nên từ đó đến nay đều ở cùng chỗ với chúng ta.”
Tạ Dật nhíu mày, nhẹ gật đầu.
Nếu đã nói đến đây thì phải nhắc đến chuyện của Tạ Tam.
Loan Loan ngồi thẳng người, nhìn Tạ Dật nhíu mày nói: “… Tin rằng Nhị thiếu gia ít nhiều cũng đã nghe nói đến chuyện của mẹ Mạch Thảo. Mặc dù hai vợ chồng đã ly hôn, nhưng nàng ấy là một người phụ nữ kiên cường, một mình nuôi Mạch Thảo lớn lên. Nếu nàng ấy là người nghĩ quẩn như vậy, thì sao có thể vượt qua được nhiều khó khăn như thế, chịu đựng biết bao khổ cực để nuôi Mạch Thảo lớn thành người được đây?”
“Cho nên…” Tạ Dật nhìn nàng.
“Cho nên, Hương Tú không thể nào vô duyên vô cớ tự sát được.”
Loan Loan nói rất kiên định, Tạ Dật nhíu chặt lông mày, chốc lát sau, hắn nói: “Cô yên tâm, việc này ta nhất định sẽ cho Mạch Thảo cô nương một lời giải thích.” Sau đó hắn lại nói: “Chuyện làm ăn bên Tây Bắc có chút vấn đề, ta ở bên này không được mấy ngày, có việc gì cô có thể trực tiếp đi tìm Dư chưởng quỹ.”
Có đệ đệ ngươi ở đây, thì cho dù có tìm Dư chưởng quỹ cũng không làm được chuyện gì đâu à!
Nhưng những lời này Loan Loan không tiện nói ra miệng.
“Khi ta không ở đây, có một số việc hai người nhớ chú ý kỹ.” Nói xong, Tạ Dật đứng dậy, sau đó lại nghĩ đến chuyện gì, nói với Loan Loan: “Trên mỏ bây giờ thiếu đốc công, để Bách Thủ huynh đệ làm được không?”
Loan Loan còn chưa kịp phản ứng, Tạ Dật đã đi đến cổng, nói: “Ta còn có việc phải đi trước.”
Đúng lúc Dư chưởng quỹ từ ngoài đi vào, vội nói với Tạ Dật: “Nhị thiếu gia, Tam thiếu gia vừa đi lên mỏ.”
Tạ Dật gật đầu, Loan Loan vội gọi với theo hắn: “Nhị thiếu gia, không biết sau này ngài có rảnh lúc nào không? Tạ Tam nhân lúc trời tối trèo tường vào nhà ta, định ăn trộm, mong Nhị thiếu gia làm chủ cho chúng ta.”
Tạ Dật giơ tay lên rồi ra khỏi sân.
Loan Loan kinh ngạc nhìn về phía cổng, không biết hắn giơ tay lên là có ý gì? Quản hay không quản đây?