Tú Sắc Nông Gia

Chương 238: Ban đêm trộm vào nhà (1)




Edit: Khuê Loạn
Beta: Nora

Bách Thủ đi không ngừng nghỉ, trèo lên đến mỏ trên người đã lấm tấm mồ hôi, cả người có tinh thần hơn, cơn buồn ngủ cũng bay sạch. Ở giữa có một đống lửa, người trực đêm đang cuộn người trong chiếc áo bông dày ngồi phía trước, nghe thấy tiếng động liền mở mắt ra, thấy là Bách Thủ mới lại nhắm mắt.

“Bây giờ đã là đầu mùa xuân rồi, sao ban đêm còn lạnh như vậy chứ?”
Bách Thủ ngồi xuống cạnh đống lửa, nói: “Rừng sâu núi thẳm, ban đêm tất nhiên là lạnh rồi. Mùa hè nằm ngủ trên núi này cũng phải đắp chăn đó.”
Người trực đêm thở dài, mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn ánh trăng mới nhú một nửa: “Nếu bây giờ mặt trời mọc thì tốt rồi.”
Miệng Bách Thủ cong lên, cười cười: “Còn sớm lắm!” Một mình ngồi trên núi này cả đêm đúng là hành người!
****
Con người lúc mệt mỏi luôn dễ cảm thấy buồn ngủ, Loan Loan vừa lên giường liền ngủ mất. Trong thôn im ắng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy được tiếng bước chân hoặc giọng nói từ bãi than.
Kể từ khi Dương Nghĩa Trí làm trưởng thôn, thôn Dương gia đã rất nhiều năm chưa bị trộm mất thứ gì. Người trong thôn luôn hòa thuận giúp đỡ lẫn nhau, một nhà gặp chuyện thì mọi người đều giúp đỡ, ban đêm chỉ cần nghe thấy tiếng người la lên, là người cả thôn sẽ nhanh chóng đi ra giúp.
Một cơn gió đêm thổi qua, mây trên trời càng lúc càng ít dần, cho đến khi lộ ra cả vầng trăng sáng. Ánh trăng sáng tỏ chiếu lên mặt đường, hiện ra một bóng người thật dài.
Bóng người kia cúi người áp sát bên ngoài cổng lẳng lặng nghe ngóng. Lát sau đứng dậy xem xét bức tường xung quanh, sau đó chọn một chỗ tường khá thấp, lại chọn một tảng đá ở bên cạnh đặt xuống chân tường rồi kiễng chân giẫm lên, mũi chân dùng sức nhảy lên, hai tay nắm chắc trên bờ tường, chân thuận thế trèo lên tường, nhưng lực tay không đủ, người treo trên bức tường một hồi lâu vẫn không trèo lên được, cũng không thể lủi vào đâu.
Trong lòng người nọ cực kỳ bực mình, sao ngày thường không chịu khó luyện tập nhiều hơn một chút.
Cứ thế tụt xuống hắn lại sợ mình không có sức nhảy lên nữa, không thể làm gì khác đành nắm chắc bờ tường không dám buông tay. Một lúc sau, tay hắn nhũn ra, đột nhiên đầu ngón tay trượt đi, cả người hắn nhất thời trượt xuống. Hắn khẽ cắn răng, dùng sức vào tay, cả người lại treo trên bờ tường, trên tường lưu lại mấy vết cào thật sâu. Sau đó, hắn nín thở, chân dùng sức đạp một cái, mất sức chín trâu hai hổ rốt cục cũng bò được lên bờ tường.
Nặng nề thở hai hơi, người nọ chậm rãi hạ xuống phía bên trong sân nhà, sau khi chạm đất lập tức ngồi xổm trên mặt đất không nhúc nhích, chăm chú nhìn vào bên trong nhà. Hồi lâu sau, không nghe thấy tiếng động gì, người nọ mới đứng lên, rón rén đi tới cửa sau, nhẹ nhàng kéo chốt cửa. “Kẹt” một tiếng, bởi vì không kiểm soát được lực tay cầm, chốt cửa bật kêu lên một tiếng, người nọ cứng đờ cả người, trên mặt chảy đầy mồ hôi.
Chậm rãi đợi chốc lát, thấy bên trong nhà không có động tĩnh gì, lúc này hắn mới thả lỏng một hơi, trong lòng có chút sợ hãi. Lúc đó hắn nghĩ xem có nên đi ra ngoài không, khi nhìn sang gian phòng bên cạnh lại có chút do dự, nghĩ đến dự tính của bản thân mới nâng cao quyết tâm. Sau đó hắn hóp bụng lại đi rón rén như mèo đến gần cửa một gian phòng.
Hắn ngồi xổm dán cả người sát vào tường rón rén đi tới gian phòng thứ hai, nghe nói căn phòng này lúc trước vốn là phòng tắm, mới được chuyển thành phòng ngủ. Song cửa sổ cũng mới được lắp mấy hôm trước, hình như được mua ở chợ, khung gỗ được dán giấy rất tiện nghi. Hắn nhất thời âm thầm hối hận, sớm biết là loại cửa sổ này, hắn đã cầm theo ít thuốc mê, dùng ống trúc nhỏ thổi vào bên trong làm người ta lịm đi, rồi cứ thế đi vào là xong, đơn giản hơn nhiều.
Nhưng tối nay đã tới đây rồi, hắn không thể ra về tay không. Nhìn lại mấy gian phòng khác không có động tĩnh gì, chắc chắn người bên trong đang ngủ rất say.
Cơ hội tốt như thế, hắn cũng không muốn bỏ qua. Hắn đứng dậy định đi ra cửa, đột nhiên trên đầu chạm vào thứ gì đó. Hắn nhất thời giật mình, trong lòng đang muốn chửi ầm lên, đột nhiên bụm miệng lại. Nhìn cánh cửa đóng kín trước mặt, ngẩng đầu, trong lòng nhất thời chửi thầm: mẹ nó chứ, chắc thứ gì đó rơi xuống rồi, treo đồ to như thế trên tường, đúng là rảnh mà.
Hắn âm thầm cảm thấy may mắn vuốt vuốt ngực, may mà không đánh thức những người khác thức dậy. Cũng may bản thân hắn đã ngậm miệng lại, không làm lửa giận trong lòng bùng lên, hắn không thể để bị bắt được!
Hắn nhếch miệng cười thầm hai tiếng, đưa tay nhẹ nhàng đẩy cửa ra, vẫn không nhúc nhích, hắn dùng thêm sức, cửa vẫn không nhúc nhích chút nào.
Xem ra cửa bị chốt ở bên trong rồi, chuyện này cũng không khó xử lý lắm. Đột nhiên đầu óc chợt nghĩ ra, trên mặt người nọ lộ ra nụ cười quỷ dị, có rồi!
Hắn cẩn thận đi tới bên cửa sổ, phá loại cửa sổ này thì hắn là cao thủ. Hắn lấy ra một thanh tiểu đao bên người, cắm vào trong cửa sổ, âm thầm tìm chốt cửa, đột nhiên cửa sổ hé ra.
Hmm! Mở ra!
Không đợi hắn cười xong, trong nhà đột nhiên truyền ra tiếng hét hoảng sợ chói tai: “Cứu mạng với!!!!!”
Người nọ bị dọa đến run cả tay!
Hắn còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên cảm thấy phía sau có một cơn gió lạnh ập đến, “bịch” một tiếng, ngay sau đó phát ra tiếng hét thảm “Aaaa”.
Người nọ quay cuồng ngã xuống mặt đất, mới biết được tiếng kêu thảm thiết này là do bản thân phát ra.
Mẹ tên nào dám hạ độc thủ hắn, làm hắn đau đến chết đi sống lại.
Ý nghĩ này chỉ hiện lên trong đầu hắn như tia chớp, ngay sau đó hàng ngàn hàng vạn dây thần kinh trong đầu hắn đều đồng loạt ra lệnh cho tứ chi: chạy trốn!
Nhưng hắn nào trốn được, hắn không nghe thấy tiếng người nói ở phía sau, chỉ biết gậy gộc cứ đánh “binh binh” lên người mình. Đau đến nỗi phải hét ầm cả lên.
Loan Loan đang ngủ say, nghe thấy bên ngoài có tiếng thét chói tai. Nàng lao xuống giường như tên bắn, vươn tay ra, với lấy áo khoác lên người. Nghe thấy tiếng “binh binh” ngoài sân làm nàng sợ hết hồn, lúc nàng chạy ra ngoài nhà chính đã nhìn thấy trong sân có hai người đang quấn lấy nhau, chính xác mà nói thì một người nằm trên mặt đất cuộn thành một cục, người còn lại cầm gậy dùng hết sức đánh lên người kia.
Người đang đánh thì nàng biết, là Lai Sinh.
“Xảy ra chuyện gì? Ai vậy?”
Nàng vừa chạy ào qua, vừa hỏi.
Nghe thấy giọng Loan Loan, lúc này Mạch Thảo đang xanh mặt mới dám mở cửa phòng, cả người run rẩy đi ra ngoài. Nàng chỉ vào cái người đang cuộn thành một cục trên mặt đất, nhìn Loan Loan run rẩy nói: “Có người cạy cửa sổ phòng muội.”
Loan Loan cả kinh, trong lòng liền hiểu có chuyện gì xảy ra, nàng kéo Lai Sinh lại, cẩn thận nhìn người đang đau đớn rên rỉ nằm dưới đất.
Nàng nghiêm mặt, lạnh giọng quát: “Là ai có lá gan lớn như vậy?”
Người nọ nghe thấy, buông tay ôm đầu ra, vội vàng giải thích: “Là hiểu lầm thôi!”
Mắt Loan Loan nheo lại, người nọ vừa bỏ tay ra, nàng liền hung dữ đạp một phát lên bụng hắn, sau đó hét ầm lên: “Có ai không, có ai không, nhanh bắt trộm!” Tiếng hét vang dội chấn động cả thôn.
Lai Sinh đã tức giận bị tiếng hét này của nàng làm cho ngẩn cả người, ngay cả Mạch Thảo đang khóc cũng ngơ ngẩn, trên mi vẫn còn đọng nước mắt.
Nhìn Loan Loan ra sức dùng chân đá tới tấp lên người nọ, Lai Sinh bĩu môi vung gậy, cũng vừa đánh theo vừa mắng: “Đồ trộm cắp, lại dám vào nhà ta trộm đồ, còn dám chống cự à…”
Giọng Loan Loan y chang báo động đỏ, nhất thời đèn dầu của mọi nhà trong thôn đều sáng lên, ngay sau đó vô số bó đuốc trong thôn được đốt lên, sáng rực cả thôn Dương gia!
Mọi người cầm gậy, giáo mác, cán chổi, không ai đi tay không cả. Chẳng thèm để ý cái quái gì, cuốc, rựa, đá, chỉ cần có thể làm bị thương người khác liền cầm lấy. Chốc lát sau một đám người từ bốn phương tám hướng xông về phía nhà Loan Loan.
Mấy người vọt vào cửa sân đã nghe thấy tiếng kêu sợ hãi không ngừng ở bên trong.
“Ngươi còn dám đánh người, cái đồ trộm cắp kia…”
“Ta cho ngươi trộm đồ này…”
“Ấy ấy coi chừng”
“Oa oa oa…”
Tiếng thét chói tai của Loan Loan, tiếng gầm giận dữ của Lai Sinh. Còn có tiếng trẻ con khóc!
Lúc mọi người vọt vào sân, bên trong vô cùng hỗn loạn. Mạch Thảo hoảng sợ bế đứa bé đứng dưới mái hiên. Loan Loan tức giận chặn ở phía trước. Trên mặt đất hai người quần nhau thành một cục. Mọi người cầm đồ xông đến định ra tay thì nghe thấy Loan Loan hét lên một tiếng: “Giúp Lai Sinh với.”
Đúng lúc Lai Sinh trên mặt đất đang muốn tránh thoát để bò dậy. Có người thuận thế lập tức kéo tay hắn. Những người khác đồng loạt xông lên, vung gậy đánh loạn xạ lên người đang nằm trên mặt đất. Người nọ kêu thảm thiết “a a” hai tiếng rồi không thấy kêu gì nữa.
Có người đứng ở bên ngoài tức giận mắng không ngừng: “Là tên cẩu tặc nào dám đến thôn Dương gia trộm đồ, không muốn sống chắc!”
Ngươi một gậy, ta một đá, cho đến khi người nằm trên mặt đất không còn sức chạy trốn, nằm trên mặt đất không động đậy nữa, thì mọi người mới ngừng tay.
*********
Bách Thủ ở trên núi ngồi một lúc cơn buồn ngủ lại kéo tới, đành một mình chậm rãi đi xuống núi. Hắn vừa đến chỗ bãi than chào hỏi Chu Thụ mới đến nhận ca, thì nghe thấy trong thôn náo động. Hắn vội vàng chạy về nhà, vừa rẽ qua khúc cua đã nhìn thấy trong thôn khắp nơi đều là ánh lửa, ngoài cửa nhà mình thì toàn người là người. Trong lòng hắn nhất thời nảy lên liền nhanh chân chạy về nhà.
Người đứng ở cửa đúng lúc nhìn thấy hắn, có người lập tức kêu lên: “Bách Thủ về rồi!”
Bách Thủ vọt vào trong sân liền giật mình, trong sân ba tầng trong ba tầng ngoài đều là người. Nhìn thấy Loan Loan, Mạch Thảo và con trai ở xa xa đang đứng dưới mái hiên, trong lòng khẽ thở phào. Hắn vội vàng đi qua, nhìn thấy Loan Loan đúng là không có việc gì mới nhướn mày hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Loan Loan kể lại cho hắn nghe.
Thì ra là Mạch Thảo đang ngủ say đột nhiên nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng động, dường như là tiếng cửa mở. Nàng cho rằng mình đang ngủ mơ nên nghe nhầm, ngay sau đó lại có tiếng cửa sổ bị cạy ra, rồi rõ ràng có tiếng mở cửa sổ.
Mạch Thảo nhất thời nghĩ đến những ngày tháng kinh hãi ở nhà lúc trước. Mà tên trộm này không cạy cửa phòng khác, cứ lại cạy cửa phòng nàng, nàng nhất thời bị dọa cho hồn bay phách lạc la toáng lên, cũng làm cho tên trộm bên ngoài giật mình.
Lai Sinh xuất hiện kịp thời là bởi vì tiểu tử này ban đêm thính ngủ. Lúc chốt cửa bị động vào hắn đã tỉnh rồi, vốn hắn còn tưởng rằng mình nghe nhầm, ai ngờ một lát sau lại nghe thấy tiếng động phía phòng Mạch Thảo, trong lòng nhất thời nghi ngờ.
Cho nên, hắn lặng lẽ rón rén đi đến nhà chính mở hé cửa ra, sau đó liếc nhìn bên ngoài. Không nhìn không sao, vừa nhìn đã giật mình, bên ngoài cửa phòng Mạch Thảo có một người, hơn nữa còn là đàn ông.
Sau đó hắn lại nhìn thấy tên kia móc từ trong túi quần ra một thứ không biết là cái gì, cạy cạy cửa sổ, làm cho hắn sợ hết hồn. Phải biết rằng phòng kia là của Mạch Thảo. Trong thôn không ai không biết hai gian phòng này của nhà Loan Loan không phải phòng bếp thì chính là phòng tắm, còn người thì đều ở bên này, cho dù có tiền thì cũng không để bên kia.
Mà sau khi bên kia sửa lại thì liền để cho Mạch Thảo ở. Loan Loan nhất định cũng không để đồ gì đáng giá bên trong. Mà bản thân Mạch Thảo vốn có mười mấy lượng bạc nhưng đã đưa Loan Loan giữ hộ, người ngoài lại không biết. Bất kể là vì mười mấy lượng bạc kia hay cướp sắc, thì tên trộm này tội đều không thể tha!
Cho nên hắn ra nhà chính lấy cây gậy chốt cửa xuống, định lặng lẽ mở cửa đi tới đánh cho tên kia không kịp trở tay, sau đó thì nghe thấy Mạch Thảo ở bên trong hoảng sợ kêu lên.
Nói thì chậm, khi đó thừa dịp tên trộm kia đang ngây người, Lai Sinh chạy như bay tới, ngay cả bản thân hắn cũng thấy bất ngờ, sau đó hắn đánh vào đầu tên trộm kia một phát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.