Tú Sắc Nông Gia

Chương 233: Kinh ngạc




Edit: Hoa Vô Tử
Beta: Nora
Tạ Nhàn ở dưới chân núi nhìn một lát, thấy mọi người bắt đầu xếp hàng lĩnh tiền liền đi tới đằng sau, xếp phía sau là một ông lão đang cầm tẩu hút thuốc. Tạ Nhàn đi tới, lão ngẩng đầu nhìn sang rồi lại cúi đầu xuống.
Tạ Nhàn đứng bên cạnh nhìn khói thuốc bay ra từ tẩu thuốc trong tay lão, bên trong tỏa ra mùi thuốc lá, cũng chính là thuốc lá mà Loan Loan nói, hắn mỉm cười: “Ông lão, khói thuốc lá của ông thật cay miệng nhỉ!”
“Không biết!” Nói xong ông lão ngẩng đầu liếc nhìn Tạ Nhàn rồi nói thêm: “Của người khác cho.”
Sắc mặt có chút cứng ngắc của Tạ Nhàn lúc này mới dịu lại. Bản thân hút thuốc lại không biết mùi vị gì sao?
Hắn nhìn về phía hàng ngũ thật dài, vừa cười vừa hỏi: “Ông lão, ông phải xếp hàng đợi bao lâu mới được, sao không lấy tiền ngay lúc bán ấy!”
“Ngươi muốn thuận tiện, người ta cũng có cách làm để thuận tiện cho người ta chứ.” Lúc này ông lão không nhìn hắn mà cúi đầu rầu rĩ.
“Ông biết mọi người bán thịt bao nhiêu tiền một cân không?”
Thuốc lá đã cháy hết, trong lòng ông lão có chút bực bội, lại có người tới hỏi lung tung này nọ, ông ta không lạnh không nhạt nói: “Không biết.”
“Nghe nói quán rượu còn phải tới những thôn trang khác mua, thôn trang vừa rồi mua được bao nhiêu con heo vậy?”
“Không biết.”
“Trong nhà những người bán heo này đều có người đi theo giúp đỡ làm thịt khô sao?”
“Không biết.”
“Nhà ông bán được bao nhiêu con?”
“Không biết.”
Đột nhiên có người khều khuỷu tay, lão mới hồi phục tinh thần, sửa lại: “Hai con.”
Tạ Nhàn xụ mặt, đám quê mùa này đều không có đầu óc, một đám ngu ngốc. Hắn có thân phận gì, nói chuyện với chúng đã cho chúng mặt mũi lắm rồi, vậy mà không biết tốt xấu. Hắn tức giận quay lên núi.
Lúc này có người ghé sát vào ông lão: “Ông cụ này thả hồn đi đâu vậy?”
“Thật tình ta đâu biết, ta lại không tra hộ khẩu, sao biết có người nào đi theo làm việc chứ?! Còn nữa, tiền bán thịt này mỗi năm đều không giống, sao ta biết được.”
“Người ta hỏi nhà ông bán bao nhiêu con, ông cũng không biết? Không sợ đắc tội người ta sao?”
“Ta nhổ vào!” Ông lão phun ra hai ngụm nước bọt: “Trong nhà ta không có người lên núi làm việc, ta sợ hắn chắc! Muốn cạy miệng ta sao, còn non lắm! Lão tử qua cầu còn nhiều hơn hắn đi đường à!”
Giao hết tiền mua heo, người hầu chào từ biệt Loan Loan, sau đó dẫn người sang Vương gia thôn.
Lần này quán rượu mua 100 con heo nên cần thêm 50 người đến giúp đỡ. Vốn 40 người đã đủ, nhưng thịt khô cần phải chuyển đi khắp nơi ở Thiên Triều cùng một lúc, cho nên tốc độ gấp gáp hơn. Về sau nàng liền nhờ Vương Lý gọi thêm mười mấy người tới. Mấy ngày trước Vương Lý đã nhờ người truyền tin, báo rằng đã sớm tìm đủ người cho nàng, chỉ cần nàng có thời gian sẽ dẫn họ tới kí khế ước. Sau đó Loan Loan nhờ một người cùng thôn với Vương Lý đang làm việc trên mỏ đáp lại rằng ngày mai dẫn người tới là được.
Sớm tinh mơ hôm sau Vương Lý liền dẫn mười mấy người sang. Loan Loan mang khế ước đã soạn kĩ càng ra, hỏi mười người kia có biết chữ hay không.
Ai nấy đều lắc đầu. Trầm ngâm một lát, Loan Loan nhớ đến Lý Khai Minh vừa đi thi về còn đang ở nhà. Nàng bảo mấy người Vương Lý ngồi đợi, rồi vội vàng sang nhà bà mối Vương. Cả nhà bà mối Vương đều đang ở nhà, thấy nàng đến liền ân cần mời nàng vào trong ngồi.
“Đại nương, cháu không ngồi đâu. Cháu đến là muốn nhờ Khai Minh huynh đệ giúp chút việc thôi ạ.”
Con trai vừa về đã có người đến nhờ giúp đỡ, trong lòng bà mối Vương rất vui vẻ, vì vậy liền vội vàng gọi con trai ra. Nghe Loan Loan muốn nhờ hắn đi qua giúp đọc khế ước, Lý Khai Minh không nói hai lời liền đồng ý.
Sau khi về đến nhà, Loan Loan lập tức giới thiệu với mọi người: “Đây là Lý Khai Minh. Năm nay vừa trúng tú tài, sang năm sẽ tham gia kỳ thi mùa xuân. Bởi vì nội dung trong khế ước này đều phải tuân thủ, nếu có vi phạm sẽ dựa theo khế ước mà xử phạt, vì vậy yêu cầu mọi người đều phải hiểu rõ. Ta nhờ hắn đến đọc cho mọi người nghe, chắc không ai phản đối chứ?”
Lập tức có người nói: “Đương nhiên không rồi. Được tú tài giúp đọc cho chúng ta đương nhiên không phản đối rồi.”
Còn có người nói: “Cháu là muội muội của Vương Lý, chúng ta còn không tin được sao, còn cần đọc cái gì chứ!”
Loan Loan cười nói: “Ban đầu nhất định phải cho mọi người hiểu rõ phải biết tuân thủ những quy định gì trong khế ước. Chúng ta cứ nói trước, về sau nếu xảy ra chuyện sẽ dựa theo khế ước mà xử lý, miễn cho lúc đó lại tranh cãi. Đều là người cùng quê, ta hy vọng mọi người có thể nghiêm khắc làm theo quy định. Nếu như hợp tác tốt, về sau chúng ta vẫn sẽ tiếp tục cùng nhau kiếm bạc.”
Mọi người đồng thanh hô to được.
Mọi người đều đã nghe nói người Dương gia thôn đi giúp người khác làm thịt khô, việc nhẹ nhàng lại được nhiều bạc. Bây giờ nghe tin Vương Lý nói Loan Loan muốn tìm mấy người làm công, trong thôn rất nhiều người đều muốn đi, mười mấy người tới đây thường ngày đều có quan hệ rất tốt với Vương Lý.
Sau đó Lý Khai Minh cầm khế ước bắt đầu đọc. Theo như quy định cũ, mỗi bản đều phải đọc lên, sau khi đã hiểu rõ thì điểm chỉ!
Sau khi mọi người ký xong đều rất vui vẻ cầm bản của mình. Có mấy người có chồng làm việc trên mỏ thì đi lên mỏ. Còn mấy người ở lại, Loan Loan đi nấu nước đường đỏ mời họ uống. Mấy người liên tục nói cảm ơn. Bình thường trong nhà họ cũng hiếm khi được uống thứ này, huống chi là đem ra đãi khách.
Mấy người liên tục khen Loan Loan tài giỏi. Vương Lý thân là tỷ tỷ của nàng, vẻ mặt bất giác cũng thấy thơm lây, vui vẻ ôm Hán nhi đùa giỡn một lúc.
Chờ người trên núi xuống, Vương Lý liền cùng mọi người ra về. Trước khi họ đi Loan Loan đã nói thời gian đi đến thôn trang làm việc. Việc này tất nhiên không thể thiếu tỷ tỷ của nàng. Hiện người càng ngày càng nhiều, đợi sau khi sinh ý càng lúc càng lớn, nàng còn muốn tìm người tin cậy giúp đỡ nàng quản lý, đây chỉ mới là bắt đầu.
*********
Hai ngày này tâm tình Tạ Nhàn đều không tốt, vẻ mặt rất khó coi. Người Dương gia thôn rất đoàn kết, hắn không tìm hiểu được chút thông tin nào. Đường đường là một thiếu gia lại đi làm loại chuyện này, dù sao cũng thấy rất mất mặt. Dường như Ta Tam nhìn ra được tâm tư của hắn, liền đề nghị đi tìm hiểu giúp hắn.
Sau đó Tạ Tam đi tìm Loan Loan, trước tiên lôi kéo làm thân, sau đó mới hỏi chuyện làm thịt khô: “Nghe nói đều do cô chuẩn bị nguyên liệu mang đến thôn trang, không biết là những thứ gì nhỉ?! Ta may mắn được nếm qua một lần, hương vị thật sự rất ngon.” Những lời này đều là thật lòng.
Loan Loan hơi nhếch môi thành nụ cười, không mặn không nhạt nói: “Chắc Tạ đốc công không biết, nguyên liệu của ta đều do Dư chưởng quỹ cho cả đấy. Về phần bí phương làm như thế nào hả, vậy thì phải hỏi Dư chưởng quỹ rồi.”
Tạ Tam khẽ giật mình, vẻ mặt thất vọng tràn trề. Loan Loan nhìn thấy rất muốn cười.
Tạ Tam không để ý tới thái độ của Loan Loan. Hiện trên mỏ đã vang xa tiếng xấu của hắn, còn sợ gì nhiều thêm một chuyện xấu. Chỉ cần vẫn còn được chủ tử ưa thích, hắn mới không sợ bị lật đổ.
Đến thời gian làm thịt khô, Loan Loan dẫn theo mọi người đến thôn trang. Vẫn như thường khi, đợi các thợ mổ lọc xong thịt, họ mới bắt đầu tẩm gia vị. Lần này Bách Thủ bận việc trên mỏ không tới được nên Lai Sinh đánh xe trâu.
Về sau vào lúc các nàng chính thức bắt tay vào việc thì Dư chưởng quỹ tới. Ngoại trừ lần đầu tiên tới thôn trang làm việc Dư chưởng quỹ có đến xem qua, mấy lần sau cho tới bây giờ đều không thấy hắn tới, lần này chắc hẳn lại có chuyện gì. Loan Loan đi theo hắn đến một nơi hẻo lánh không người.
Lúc này Dư chưởng quỹ mới thu hồi nụ cười trên mặt: “Mấy ngày trước ta nghe nói trên mỏ phát sinh không ít chuyện.”
Loan Loan gật đầu: “Phải.” Sau đó thuật lại sơ lược sự tình gần đây cho hắn nghe.
Dư chưởng quỹ nhíu chặt mày: “Có hạ nhân báo lại Tam thiếu gia đang nghe ngóng chuyện các ngươi đến thôn trang.”
Nói đến chuyện này Loan Loan khẽ cười, nghĩ đến Tạ Nhàn kia một lần, lại hai ba lần nghĩ cách tìm hiểu tin tức đã cảm thấy buồn cười: “… Còn muốn biết bí phương ta làm thịt khô nữa!”
Dư chưởng quỹ biến sắc, chăm chú nhìn Loan Loan: “Vậy ngươi…”
“Dư chưởng quỹ cho rằng ta là kẻ ngốc sao? Người ta ký khế ước là Nhị thiếu gia, có liên quan gì đến Tam thiếu gia. Ta làm việc rất có nguyên tắc, đã nhận định làm việc với ai thì dù là người một nhà của họ cũng không được.”
Dư chưởng quỹ thở phào nhẹ nhõm, khen ngợi: “Khó trách Nhị thiếu gia lại nói vợ Bách Thủ một chút tính cách của người làm kinh doanh cũng không có.”
Loan Loan cười nói: “Đúng vậy.” Nàng cũng không phải người ngu.
“Tạ Tam là kẻ ăn cây táo, rào cây sung.” Dư chưởng quỹ đảo mắt lại lạnh mặt nói.
Loan Loan phì cười một tiếng, lạnh lùng nói: “Hắn cũng không phải ăn cây táo, rào cây sung gì. Căn bản vốn không phải là thứ tốt.” Lại kể tiếp chuyện của Hương Tú cho Dư chưởng quỹ.
Dư chưởng quỹ vô cùng tức giận: “Thật sự làm mất mặt Nhị thiếu gia.” Sau đó nghiêm mặt nói: “Ngươi yên tâm, việc này đợi Nhị thiếu gia đến ta nhất định sẽ lấy lại công đạo cho họ.”
Sau đó Dư chưởng quỹ lại tỏ vẻ rất chạnh lòng: “Kỳ thật Tam thiếu gia và Nhị thiếu gia tuy là người một nhà, nhưng vẫn luôn bằng mặt không bằng lòng.” Nói đến chuyện Tạ gia: “… Lão gia yêu thích di nương của Tam thiếu gia, nhưng trong chuyện sinh ý không ai bì được với Nhị thiếu gia. Lão gia rất coi trọng Nhị thiếu gia, nhưng lại hết lần này đến lần khác di nương kia cứ hay ngáng chân Nhị thiếu gia. Lần này nếu không phải di nương cầu lão gia, lão gia cũng sẽ không để Tam thiếu gia đi theo. Hắn thật muốn nắm bắt sinh ý Tạ gia nhưng đáng tiếc khả năng lại không đủ… Lão gia sợ hắn không biết kinh doanh, cho nên dặn dò Nhị thiếu gia phải theo dõi, bởi vậy, lần này tới mỏ hắn có được lão gia phân việc quản lý chuyện làm ăn trong nhà hay không, thì phải xem Nhị thiếu gia báo cáo như thế nào đã!”
Nói cách khác do được di nương cầu tình nên lần này Tạ Nhàn mới được cất nhắc. Nhưng mà hắn cũng không được làm kinh doanh, Tạ lão gia cũng thật không muốn. Lần này cho hắn một cơ hội, nếu như được sau này sẽ giao chút sinh ý Tạ gia cho hắn quản lý. Nếu không quản được chuyện này, về sau chỉ sợ lại giống như trước kia tiếp tục ở Tạ gia. Trước mắt Tạ Dật đã trở thành trợ thủ đắc lực của Tạ lão gia, mà hắn lại là kẻ vô tích sự.
Khó trách Tạ Nhàn không hạ thủ với nàng và Bách Thủ, thì ra là sợ Tạ Dật trở về báo cáo!
Loan Loan không khỏi âm thầm nay mắn đã kết giao được một ông chủ như Tạ Dật. Giờ nàng mới chính thức thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần nàng và Bách Thủ vẫn ngay thẳng chính trực, Tạ Nhàn sẽ không dám làm gì các nàng.
Dư chưởng quỹ nói cho nàng biết lời này ý tứ rất rõ ràng, lúc này Loan Loan cũng biểu thị nàng đã ký ước với Nhị thiếu gia, về sau chỉ biết mỗi Nhị thiếu gia.
Dư chưởng quỹ cũng nói cho nàng biết, có lẽ cuối năm Tạ Dật sẽ không đến mỏ, có thể sẽ hoãn qua sang năm. Cho nên, về sinh ý đồ nướng ở kinh thành phải đợi khi Tạ Dật đến mới biết được.
Mất năm ngày thịt khô mới được làm xong, sau đó đến vấn đề phơi nắng. Mỗi ngày không cần quá nhiều người đến thôn trang, bởi vậy Loan Loan phân tất cả mọi người thành ba nhóm thay phiên nhau tới thôn trang. Một tháng sau, thịt gần như đã đủ, liền bắt đầu chuyển lên xe đưa đến các nơi.
Chuyện còn lại là phát tiền công. Mọi người nhận được thù lao đều mừng đến nỗi không nói nên lời. Nhẹ nhàng làm một tháng được mấy trăm đồng tiền, mà trên mỏ lại được tiền, có hơn một lượng, hai lượng, năm nay trôi qua tốt vô cùng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.