Từ Phế Vật Thành Thiên Tài Võ Đạo

Chương 52: Tâm sự




"Mẹ kiếp!"
“Một tên quê mùa như ngươi mà còn dám cười nhạo bọn ta à!"
"Nhà giàu mới nổi, cút khỏi đô thành đi!"
“Thanh Huyền tiên tử, người này cực kỳ hung ác, dù sao cũng phải cẩn thận!"
Đại sảnh lầu một lại sôi sục vì lời nói của Lý Tử Dạ, tất cả công tử thế gia đều muốn giế t chết tên nhà giàu mới nổi đến từ thành Du Châu này.
"Ah!" Lý Tử Dạ chỉ đáp lạị bằng một nụ cười kiêu ngạo và khinh thường, đầy giễu cợt, sau đó xoay người đi lên lầu hai.
Trong đại sảnh lầu một, mọi người đều nghiến răng nghiến lợi đầy hận thù, nhưng bởi vì Thanh Huyền tiên tử ở đây nên không muốn ra tay, mất đi phong độ.
Ở lầu hai, Lý Tử Dạ đi tới, xốc rèm lên đi vào bên trong phòng riêng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Du Thanh Huyền nhìn thiếu niên trước mặt, trong lòng thường ngày rất bình tĩnh mà bây giờ dâng lên một tia căng thẳng.
Nàng ta vốn đang tìm kiếm chủ nhân của khúc tỳ bà phổ nhưng không ngờ lại gặp ở đây.
“Thập Diện Mai Phục” là tỳ bà phổ, không phải cầm phổ. Chuyện này chỉ có chủ nhân của bản nhạc mới biết, bởi vì nàng ta đã sửa đổi phổ nhạc để chơi đàn dễ dàng hơn. Vì vậy, ngay cả những người đã thông hiểu âm luật bao năm qua cũng không hề nghe ra.
Trong phòng riêng, bầu không khí có vẻ rất yên Tĩnh, trong mắt Du Thanh Huyền lộ ra vẻ căng thắng,
Tuy nhiên, Lý Tử Dạ lại không mấy hứng thú với người phụ nữ trước mặt.

Hắn đến đây để tìm nhị ca
Nếu người phụ nữ này không gọi hẳn trước mặt nhiều người như vậy thì hẳn đã không đến.
“Này, cô nương, tìm đại gia có chuyện gì Lý Tử Dạ không muốn cùng người phụ nữ trước mặt này dây dưa quá nhiều nên vừa mở miệng đã bộc. lộ bản chất ăn chơi trác táng của mình, hỏi. Du Thanh Huyền ngẩn ra, nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại, nhẹ nhàng thi lễ và nói: "Mạo muội mời Lý công tử lên đây, mong công tử thứ lỗi."
"Không cần phải xin lỗi."
Lý Tử Dạ hếch lỗ mũi lên trời nói: “Có việc gì thì nói đi"
Du Thanh Huyền thực sự không thoải mái với thái độ của thanh niên trước mặt nhưng vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: "Lý công tử, làm sao ngài biết bản nhạc mà Thanh Huyền vừa chơi là tỳ bà phổ chứ
"Đoán mò thôi."
Lý Tử Dạ cười nhếch mép.
Hãn có thể nói hẳn đã thuộc lòng bản nhạc của “Thập Diện Mai Phục" không?
Dĩ nhiên là không!
Hắn đã ra vẻ xuất sắc đến mức một số kẻ biến. thái có vấn đề về não bắt đầu nghỉ ngờ rằng hẳn đã phát minh ra những thứ kỳ lạ đó trong Lý gia, bây giờ. nếu bản nhạc này cũng được xác nhận là của hân, hắn thực sự có trăm miệng cũng không thể bào chữa.
"Tốt nhất là không nên tiết lộ danh tính trước mặt. vị này
Hắn vẫn hiểu đạo lý cây to đón gió.
Công tử, Thanh Huyền không có áo ý, chỉ muốn tìm ra chủ nhân của khúc tỳ bà phổ này để đích thân cảm ơn thôi." Du Thanh Huyền nghiêm túc nói.
"Vậy ngươi tìm nhầm người rồi, ta hoàn toàn không hiểu âm luật."
Lý Tử Dạ cười như một tên côn đồ: "Nhưng mà đại gia đây rất hiểu cuộc đời. Cô nương, đêm dài đẳng đẳng, không có ý định ngủ, vậy có muốn cùng nhau tâm sự về cuộc đời không?"
Du Thanh Huyền cau mày và nhìn chăm chấm vào chàng trai trẻ trước mặt, cố gắng nhìn ra điều gì đó từ khuôn mặt của hẳn.
"Tuy nhiên, khiến nàng ta thất vọng rồi.
Trên mặt Lý Tử Dạ không có gì ngoài nụ cười xấu xa.
"Lý công tử."
Du Thanh Huyền nhẹ nhàng nằm chặt tay hai tay, đ è xuống sự khó chịu trong lòng, nói: "Xin hãy tự trọng, Thanh Huyền không phải loại người như ngươi tưởng tượng."
“Thật đáng tiếc mà!"

Lý Tử Dạ đánh giá người phụ nữ trước mặt từ trên xuống dưới, nói chứ người phụ nữ này trông cũng không tồi.
Du Thanh Huyền cảm nhận được ánh mắt xâm lược của người trước mặt, trong lòng càng ngày càng khó chịu, nói: "Lý công tử, đã muộn rồi, công tử vẫn nên trở về đi."
“Trở về? Không được”
Lý Tử Dạ lập tức lắc đầu, nở nụ cười có chút quái đị nói: "Lúc này mới chưa đến một khắc, quá nhanh rồi, †a không thể nhanh như vậy, hiện tại không thể ra ngoài, xấu hổ lắm”
"Lý công tử có ý gì?"
Du Thanh Huyền có tính tình đơn thuần, không nghe thấy sự lưu manh trong lời nói của hẳn, hơi cau mày hồi.
"Tâm sự cuộc đời đi"
Lý Tử Dạ rất tự giác ngồi xuống bàn, rót cho mình một tách trà, cười nhếch mép nói: "Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, dù sao cũng phải chống cự một canh giờ, nếu không, mặt mũi của Lý tam công tử biết để ở đâu chứ?"
Vui hay buồn thì tạm thời không nói đến, nguyên nhân chính là ở lầu một có quá nhiều người, hẳn không muốn để những kẻ đó ăn thịt mình khi đi ra ngoài như thế này.
Trước tiên cứ để cô bé quàng khăn đỏ chặn cơn giận dữ của đám đông cho hẳn trước.
Du Thanh Huyền nhìn bộ dạng vô lại của người trước mặt, ấn tượng càng trở nên tệ hơn, nàng ta kìm nén cơn tức giận nói: Nếu Lý công tử không rời đi, thì Thanh Huyền sẽ rời đi."
Nói xong, Du Thanh Huyền cất đàn cầm rồi rời đi.
"Vô lễ!"
Lý Tử Dạ thấy thế, đặt tách trà xuống, hét toáng lên
Du Thanh Huyền run rẩy nhìn người trước mặt, đôi mắt hạnh mở to đầy giận dữ với vẻ mặt không thể tin nổi.

Người này sao có thể vô sỉ như vậy chứ?
“Chúng ta hãy ngồi xuống tâm sự đi”
Lý Tử Dạ nhếch mép cười nói: “Nếu không ta sẽ tiếp tục la hét”
Thân thể Du Thanh Huyền không ngừng run rẩy vì tức giận, hồi lâu sau, nàng ta mới có thể đè nén lửa giận trong lòng, buông đàn cầm xuống, ngồi xuống.
Lý Tử Dạ cười không nói gì, uống trà của mình để giết thời gian.
Hân định đợi cho đến khi những người bên dưới mất kiên nhẫn và gần như bỏ đi hết rồi mới ra ngoài.
Cũng không biết có cơ hội gặp nhị ca hay không.
Tối nay thật sự đã tính toán sai lăm, không ngờ người phụ nữ này lại làm hỏng kế hoạch của hắn.
Lý Tử Dạ không lên tiếng, bầu không khí lại trở nên yên tĩnh, Du Thanh Huyền ngồi ở chỗ đó, sắc mặt thay đổi mấy lần.
Nàng ta không bao giờ ngờ rằng tam công tử của Lý gia lại là người vô liêm sỉ như vậy.
Nếu vậy thì khúc tỷ bà phổ chắc chắn không phải do người trước mặt viết ra, nàng ta tin rằng người có thể viết ra khúc tỳ bà phổ đáng kinh ngạc như vậy chắc chắn không phải là người thô lỗ như thế này.
Thời gian dần dần trôi qua, trong phòng không có người lên tiếng, cảnh tượng cảng ngày càng xấu hổ.
Trên bàn, Lý Tử Dạ uống xong một bình trà, thời gian vẫn chưa trôi qua quá lâu, lầu một vẫn còn nhiều người như vậy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.