Bóng đêm đã quyến rũ, con người lại càng quyến rũ hơn.
Bên bờ hồ, gió nhẹ thối qua, Hồng Chúc mặc đồ đỏ đang lặng lẽ ngồi đó, khuôn mặt hoàn hảo không tỷ vết, khiến người khác say đắm.
Lý Tử Dạ ngồi bên cạnh Hồng Chúc, ngửi mùi hương thấm vào ruột gan đó, tâm trạng nhất thời hơi hoảng hốt.
Hồng Chúc tỷ tỷ cũng đã trưởng thành.
Lần đầu tiên gặp nhau khi còn bé ở trên đường của thành Du Châu, lúc đó Hồng Chúc tỷ mặc y phục. rách rưới, ngay cả giày cũng bị thủng, trông rất đáng thương,
Hắn đã đưa Hồng Chúc tỷ trở về Lý phủ. Lúc đó hắn mới tròn bảy tuối, còn Hồng Chúc tỷ cũng chỉ mới mười tuổi.
Không ngờ rằng mới đó mà đã mười năm trôi qua rồi.
“Hồng Chúc tỷ, tỷ từng nghĩ đến việc về nhà không?”
Lý Tử Dạ khẽ hỏi, trước đây hắn từng hỏi thân thế của Hồng Chúc tỷ nhưng lúc đó nàng ấy không muốn nói nên hần cũng không hỏi nhiều.
“Ta không có nhà.” Höng Chúc im lặng, một lát sau mới trả lời.
“Chỉ cần Hồng Chúc tỷ bằng lòng, Lý phủ vĩnh viễn là nhà của tỷ” Lý Tử Dạ nhẹ nhàng nói.
Nghe vậy, Hồng Chúc thoáng sững sờ, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười rạng rỡ, nói: "Tiểu Tử Dạ lớn thật rồi, biết nói lời ngon ngọt lừa con gái rồi."
Lý Tử Dạ cũng nở nụ cười, nói: “Điều này mà cũng bị Hồng Chúc tỷ nhận ra."
“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, ngươi cũng nhanh chóng trở về phòng nghỉ ngơi đi."
Hồng Chúc đứng dậy, vén sợi tóc dài bên tai, nhẹ nhàng nói: “Sáng ngày mai, ta sẽ dẫn Doãn Khuông trở Về đô thành."
"Vội vã vậy sao?" Lý Tử Dạ ngạc nhiên đứng dậy hỏi.
“Nhị ca của ngươi đang cần dùng người. Căn cơ của chúng ta ở đô thành vẫn quá mỏng, muốn tạo nên sự khác biệt thì phải đẩy nhanh việc triển khai nhân lực.
Hồng Chúc nói một câu, rồi tức giận nói: "Những điều này chẳng phải vì để sau này lót đường cho ngươi ở đô thành sao? Ngươi cần phải cố gắng, chăm chỉ tu luyện, đô thành nước sâu, nếu xảy ra chuyện gì Nhị ca của ngươi và ta cũng chưa chắc có thể bảo vệ cho ngươi."
“Hồng Chúc tỷ yên tâm."
Lý Tử Dạ gật đầu thật mạnh rồi nói: “Đệ nhất định sẽ để Lý phủ chúng ta có một kiếm tiên danh chấn thiên hạ,"
“Khẩu khí lớn đấy."
Hồng Chúc cười nói một câu, không nói thêm gì nữa mà quay người trở về phòng.
Bên bờ hồ, Lý Tử Dạ nhìn bóng lưng của nàng ấy, một lúc lâu sau, hẳn căm cây kiếm bên cạnh lên, tiếp. tục luyện tập.
Dưới ánh trăng, kiếm quang như sương, thân thể của Lý Tử Dạ bay ra hết lần này đến lần khác, sau đó lại bò dậy.
Thân pháp của chiêu thức thứ nhất của Phi Tiên Quyết chỉ có chín bước, trông có vẻ đơn giản nhưng lại rất khó luyện tập.
Lý Tử Dạ luyện tập bất kể ngày đêm rất nhiều ngày, song bước sau cùng lại không cách nào bước ra.
Không biết đã luyện tập được bao lâu, trên trời, ánh trăng sáng di chuyển về phía Tây, màn đêm đã rất khuya.
“Keng keng.”
Mũi kiếm đâm xuống đất, Lý Tử Dạ quỳ trên mặt đất thở hổn hến, cho dù trời thu lạnh lẽo nhưng khuôn mặt vẫn đổ mồ hôi nh nhại.
Hắn không tin không thể thực hiện thành công bước cuối cùng này.
Lòng cố chấp của thiếu niên, từ đầu đến cuối đều không chịu thua, Lý Tử Dạ vùng vẫy đứng dậy, bắt đầu. luyện tập lần nữa.
Màn đêm càng lúc càng sâu, phía đông xuất hiện một tia sáng trắng, bình minh đang đến gần.
Trong căn phòng cách đó không xa, cánh cửa. phòng mở ra, Hồng Chúc đi ra.
Trong một căn phòng ở bên cạnh phòng của Hồng Chúc, một nam tử xa lạ cũng bước ra, dáng vẻ, thân hình hoàn toàn khác trước.
Đúng lúc này, trong hậu viện, bóng dáng Lý Tử Dạ hiện lên, như sấm sét, khoảng cách tám bước, trong. nháy mắt lướt qua.
Bước cuối cùng, Lý Tử Dạ đạp lên không trung, kình khí chìm xuống, trên mặt đất xuất hiện một dấu chân sâu mấy tấc, trong nháy mắt, kiếm bay ra, rạch ngang trời đất.
“Ầm”
Phía trước, cổ kiếm lướt qua, núi giả vỡ tung, đá vụn bay xuống như mưa.
“Vù vù!”
Sau một kiếm, Lý Tử Dạ đáp đất, mệt mỏi thở hổn hến, dường như không thể đứng vững.
Hồng Chúc bước tới đỡ Lý Tử Dạ, nhẹ nhàng nói: “Tuy luyện kiếm rất quan trọng nhưng không được. miễn cưỡng bản thân quá”
“Kẽo kẹt!”
Ở bên khác, cửa phòng mở ra. Sau khi nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Tần A Na, Trương Lạp Tháp đồng thời đi ra khỏi phòng của mình.
“Thành công rồi à?”
Tần A Na nhìn đất đá rơi trên mặt đất, khuôn mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
“Cũng khá được đấy."
Trương Lạp Tháp cười nhếch mép, để lộ chiếc răng to, nói.
Lý Tử Dạ đứng thẳng dậy trước ánh mắt quan sát của hai người, nhìn nữ tử bên cạnh, mệt mỏi nói: “Hồng Chúc tỷ phải đi sao?"
“Ừ." Hồng Chúc gật đầu nói.
Lý Tử Dạ nhìn nam tử xa lạ cách đó không xa, khuôn mặt thoáng lộ vẻ khác thường, mở miệng nói “Sau khi đến đô thành, mọi thứ nghe theo sự sắp xếp của Hồng Chúc tỷ, hiểu không?"
“Ta biết rồi."
Doãn Khuông trầm giọng đáp.
“Hồng Chúc tỷ, ta tiễn tỷ”
Nói xong, Lý Tử Dạ và hai người cùng đi về phía sân trước.
Trước phủ, Hồng Chúc và Doãn Khuông lên xe ngựa, Lý Tử Dạ đưa mắt nhìn xe ngựa đi xa, im lặng một lúc lâu rồi xoay người đi vào phú.
Trong hậu viện, Tăn A Na đang ngồi chờ đợi, nhìn
thấy Lý Tử Dạ quay lại, liếc nhìn Trương Lạp Tháp ở bên cạnh, nói: "Kiếm Si, chiêu thứ hai ngươi dạy đi."
“Được.”
Trương Lạp Tháp gật đầu nói: “Tiểu tử, nhìn cho kỹ này!”
Nối xong, Trương Lạp Tháp vung tay nâng kiếm, rượu vào miệng, thân thế như một con rồng đang bơi.
Thân pháp không lường trước được, mỗi một bước đều không thể đoán trước. Sau mười tám bước, kiếm ý ẩn chứa đến cực điểm, Trương Lạp Tháp căm kiếm trong tay, một kiếm phá bầu trời.
Âm!
Chỉ nghe thấy một tiếng vang kinh thiên động địa, cây cao chót vót trước mặt đổ xuống và gãy làm đôi, thật chấn động lòng người.
Lý Tử Dạ nhìn thấy kiếm pháp chấn động này, kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
“Già rồi.”
Trương Lạp Tháp vung tay cất kiếm, sau đó lại uống một hớp rượu, cảm thán nói: “Nếu trẻ hơn vài tuổi nữa, một kiếm của ta có thể phá một nửa Lý phủ, làm mẫu thì cũng có sức chấn động hơn”
“Thôi thế cũng được rồi."
Lý Tử Dạ bừng tỉnh, nhìn cả vườn bừa bộn, cười khổ nói: “Ông đã mạnh lắm rồi."