Tù Nô Tân Nương: Cải Tạo Tổng Tài Gay Của Giới Hắc Đạo

Chương 119: Ánh trăng của nỗi buồn




Trong căn phòng xa hoa rộng lớn. Ngoai cửa sổ tang bốn mươi bốn của tòa nhà, là ánh đèn sáng trưng của cả thành phố, là một đêm náo nhiệt.
Trong phỏng ánh đèn mờ nhạt, như mang theo tiêng than nhẹ của màn đêm, trong đại sảnh mênh mông, được bày những hlnh thù quái dị nhưng lại rất cân xứng với ghế sô pha, trên sàn là thảm lông Ba Tư tốt nhất, dẫm lên bề mặt thật mềm mại, như đi trên bông, phía trên được thêu những bức hình tinh xảo.
Trên sô pha, một người đàn ông đang ngồi, phanh rộng áo, lộ ra lồng ngực cường tráng màu đồng, trong tay cầm một ly rựợu đỏ, biểu tinh thản nhiên mà tự đắc uống từng ngụm, ánh mắt u tối sắc bén không thể nắm bắt được, khóe miệng từ từ nhếch lên, nhìn như một con sư tử mạnh mẽ lười nhác rình con mồi của minh.
DÙ không hung dữ, lại khiến người ta có cảm giác uy nghi và cao quý.
"Cời quần áo ra.” Cung Nhã Thương nhỉn người phụ nữ đứng trước mặt, thờ ơ ra lệnh.
“Anh " Đào Chi Yêu muốn phản kháng, nhưng lại nhịn xuống, cắn cắn môi dưới, Đào Chi Yêu bắt đầu cời từng thử trên người.
Cho đến khi chỉ còn lại quần lót thêu hoa trắng và áo lót.
"Tôi nói,” Giọng nói của ma vương từ từ vang lên: "Là tất cả."
l'ếCung Nhã Thương, anh đừng quá đáng!” Đào Chi Yêu lạnh lùng nói.
"Sao ” Nét mặt Cung Nhã Thương tất cả là trào phúng, hắn nháp một ngụm rượu đó, khinh thường nói: “Thế mà cũng chịu không nổi ư! Vậy thì, chờ lát nữa em sẽ hầu hạ tôi thế nảo, làm tôi hài lòng, giống làm tên đàn ông kia cam tâm tinh nguyện giao bức tranh cho em?”
Sắc mặt Đào Chi Yêu trắng bệch, thật lâu sau, lộ ra một nụ cười lạnh lùng, Đào Chi Yêu từ từ nâng tay lên, nhẹ nhàng cởi nút 
thắt áo lót, sau đó từ từ cởi chiếc quần lót màu trắng cộn lại duy nhất.
Trên mặt đất quần áo rơi lộn xộn, giống như sự rối bời trong lòng của hai người lúc này.
Cung Nhã Thương nhln thân thể trắng nõn như ngọc, ngọc cốt băng cơ, yểu điệu vô song, diễm lệ tuyệt luân, nắm ly rượu, ngón tay run nhè nhẹ, vô thức nắm ngày càng chặt.
Hai tay Đào Chi Yêu khẽ ôm ngực, toàn thân không mảnh vải, trần như nhộng, vẻ mặt lãnh đạm, nhìn người đàn ông đang đánh giá một cách quá đáng, càng ngày càng tháy nóng, thấy ánh mắt kia càng ngày càng tối.
"Đủ chưa?” Bị hắn nhục nhã như vậy, vậylà đủ rồi, Đào Chi Yêu tự giễu nói. "Không đủ. Thứ tôi muốn, còn lâu mới đủ.”l Cung Nhã Thương vừa lắc đầu vừa hứng thú nói.
Đào Chi Yêu thấy xấu hổ cùng cực, mình như biểu diễn trước mặt hắn, như một thứ đồ vật.
Vật phẩm rẻ tiền.
Lại giống như hắn coi cô là gái điếm để đối xừ.
Sắc mặt Đào Chi Yêu càng trắng, thân thể hơi chao đảo, cô lại quật cường cắn môi dưới, hai tay nắm chặt, trong lòng tự cành cáo mình, không được ngất, không được lùi bước.
“Lại đây, nằm lên giường.’' giọng nói Cung Nhã Thương khàn khàn.
Bóng tối ngày càng đặc, ánh đèn mờ nhạt càng khiến căn phòng ngập vè ám muội.
Đào Chi Yêu nhắm mắt lại, khi mờ mắt ra thì xuất hiện một màn sương, xung quanh đều mờ mịt, thậm chí không còn điểm nhìn, chi còn lại I trổng rong.
Hai chân mảnh khành từ từ di chuyển, bàn chân trần dẫm lên tấm thàm ấm áp kia, nhưng lại như bước đi trên băng. '\ir
Từ từ nhắm hai mắt, nằm trên giường như con rối gỗ, mặt Đào Chi Yêu xám như tro tàn.
Cung Nhã Thương vô tình lại gần, đến trước mặt cô, tay bỗng duỗi ra, cầm ly rượu đỏ trong tay; Từ từ tưới lên thân thể mềm mại trắng nõn Ệ^ của Đào Chi Yêu.
Từng giọt rượu chảy lên thân thể cô, lạnh đến tận xương tùy.
“Petrus 1944, rượu cực phẩm, bảo bối, em thích không?" Tiếng cười của Cung Nhã Thương thần bí mà ma quỷ.
Hương rượu ngập tràn căn phòng, mùi thơm xông vào mũi, Petrus, vua của các loại rượu, Đào Chi Yêu tự nhiên biết, hắn muốn làm gì?
Bỗng, hơi nóng ùa lên thân thể, Đào Chi Yêu mờ mắt ra, rùng mình toàn thân, thấy Cung Nhã Thương cúi người xuống thân mình, bắt đầu từ từ dọc theo thân thể cùa cô, từng chút từng chút liếm sạch chỗ rượu đó.
Mùi rượu và mùi thơm tự nhiên của con gái tập trung cùng một nơi, một cảm giác khó hiểu nôi Ị lên, khiến Cung Nhã Thương rơi vào trầm mê.
Cảm giác tê dại tân xương này khiến toàn thân Đào Chi Yêu như bị điện giật, xúc cảm ở đáy lòng cuộn dâng lên.
“Đừng Ngừng tay ” Trán Đào Chi Yêu đồ mồ hôi, khàn giọng vùng vẫy.
“Thật sự không cần sao?" Cung Nhã Thương từ từ cời mặt nạ, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt thế, hai mắt câu hồn không chớp nhìn cô, sắc mặt đỏ dần, khàn khàn nói.
“Nhưng tôi còn muốn. Bào bối, em quên em
phải khiến tôi vui sao " Cung Nhã Thương từ
từ hôn lên thân thể trắng nõn của cô, từ chiếc bụng bằng phẳng hướng lên trên, mỗi một nơi đều in dấu của hắn.
“Em là cùa tôi Em là cùa tôi ” Cung Nhã Thương lẩm bẩm nói.
Như cơn mưa rơi xuống, nụ hôn dần bừa bãi I tàn sát mà điên cuồng, Đào Chi Yêu khẽ nhíu mày: “Đau......"
Chết tiệt, hắn lại cắn cô! Đau quá!
Cung Nhã Thương hôn lên xương quai xanh mảnh khánh cúa cô, khởi động thân thể, ngồi I lên người cô, Cung Nhã Thương lằng lặng nhìn nàng, hương thơm quen thuộc trên thân thể cô luôn hấp dẫn hắn đến phát điên, tiếng rên ri cố đè nén của cô, biểu tình khẽ nhíu mày, tất cả tất cả đều mê hoặc hắn.
"Chết tiệt! Đào Chi Yêu, em đúng là yêu tinh!”l Mắt Cung Nhã Thương ngày càng tối, đò như máu! Từ từ đứng thẳng dậy, Cung Nhã Thương nhanh chóng cời quần áo trên người, lộ ra cơ bụng và cơ ngực rắn chắc.
Đào Chi Yêu cắn chặt môi dưới, mờ hai mắt hơi hồng, nhưng lại mang theo tình cảm, nhìn thân thề cường tráng quen thuộc của hắn, mặt khẽ đò lên, hai mắt không dám nhìn nữa, lạnh lùng nói: “Phải làm gì thi hãy làm đi, chỉ cần anh Toàn thân Cung Nhã Thương đông cứng lại, lời của cô, làm dục hỏa của hắn trong nháy mắt như bị tạt một gáo nước lạnh, nhất thời tỉnh táo lại. Chính cô đã đem tình yêu của hai người ra làm giao dịch sao?
Trong mắt hiện lên bi thương, Cung Nhã Thương lạnh lùng nói: “Mở chân ra.”
Đào Chi Yêu không dám tin nhìn hắn, thật lâu sau, cắn môi dưới đến chảy máu, từ từ rơi xuống chiếc chăn trắng tuyết, nhưng ánh mắt vẫn sáng, không một tia tinh cảm thong thả mà khuất phục mở hai chân ra.
Cung Nhã Thương đè lên thân thể của cô, Đào Chi Yêu cảm nhận được hạ thể nóng rực của hắn, nhắm mắt lại, chờ đợi đau đớn và nhục nhã rơi xuống, tại một khắc kia, nước mắt cố nén cuối cùng cũng chảy dài.
Cung Nhã Thương vốn tưởng không lưu tình, không có khúc dạo đầu tiến vào thân thể của cô, hắn muốn đối xử với cô như với một con điếm, hắn muốn cô đau đớn, hắn muốn cô khố sờ!
Nhưng, vẫn không làm được, thương tổn cô là chuyện, đến cuối cùng, vẫn không làm được.
Cung Nhã Thương nổi giận gục xuống người cô, lấm bấm, Không thể lãnh huyết vô tình giống em, lả vì không yêu sao? Thân thể, đang muốn đứng dậy rời đi.
“Đào Chi Yêu, tôi không làm được "
Đây là vì không yêu Đào Chi Yêu sao?
“Tôi không làm nữa...... Em đi đi!” Cung Nhã Thương rút lui về, trên mặt là thê lương và áo não, vẫn chán ghét bản thân.Ị từ khi nào hắn lại có tình như thế? Từ khi nào hắn lại mềm lòng như vậy?
Không, cô không thế đế hắn đi, cô cũng không thế đi, như vậy có nghĩa, cô không thể lấy được món đồ kia.
Trong mắt Đào Chi Yêu hiện lên một tia đau đớn, đột nhiên ngẩng dậy ôm cổ hắn,I ôm hắn thật chặt, hai người trần trụi như trẻ con.
Thân thể hòa vào nhau, như trời sinh là một, Cung Nhã Thương dán vào thân thể ấm áp của cô, thở dài thỏa mãn, vẻ mặt ngơ ngác, để mặc cô ôm.
Vùi dầu vào cổ hắn, Đào Chi Yêu lệ đầy mặt nói:
“Xin lỗi, xin lỗi.
Hãy tin em, đây là lần cuối cùng em làm anh tổn thương, về sau sẽ không bao giờ hại anh nữa, cả đời đừng tha thứ cho em... Nếu hận em có thể giảm bớt đau đớn cho anh, vậy thì, hãy hận di...
Cung, một lần cuối cùng, đừng tha thứ cho em......”
'Em Tại sao...” Hai mắt Cung Nhã
Thương dần trờ nên mơ hồ, hắn còn muốn nói gì đó, nhưng bóng tối đã nhấn chìm hắn, trong ý thức cuối cùng, là lừa gạt và toan tính.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.