Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 397: Còn không mau cảm ơn anh Ryan




"Giám mục Ryan, cậu hãy đợi ở một bên, đừng làm chậm trễ chúng tôi cứu người."
Matthew lạnh lùng liếc Ryan, dùng giọng cảnh cáo nói.
Ryan há to miệng, hét lớn: "Tốt tốt, ông dám chất vấn tôi. Ryan tôi là bác sĩ chuyên nghiệp nhất. Tôi là tâm phúc của Chủ nhiệm... sao ông dám..."
"Ông tiêu rồi, từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ trị bệnh cho ông!"
Matthew phớt lờ Ryan, và nói với những người khác: "Hãy đi cứu người."
Những người này vội lao vào phòng.
Sau đó Matthew lạnh lùng nhìn Ryan, không nói lời nào.
Điều này khiến Ryan cảm thấy bị khiêu khích, gã chỉ vào Matthew và nói: "Lão già kia, cmn lão đang chơi trò lạnh nhạt không nói chuyện với tao hả?"
"Tao nói cho lão biết, hôm nay tao chắc chắn sẽ cứu James!"
Nói xong, Ryan đẩy Matthew ra, ngạo nghễ bước tới, cố lao vào phòng James.
Nhưng Matthew đã đưa tay kéo Ryan lại.
"Cậu đừng quậy nữa!"
Vừa nói xong, một khẩu súng lục xuất hiện trong tay của Ryan.
Nòng súng đen kịt, lạnh như băng.
Con ngươi của Matthew co rút lại: "Khẩu súng này không phải đã bị thu lại sao? Cậu lấy ở đâu ra?"
Ryan sốt ruột nói: "Chủ nhiệm luôn mang theo súng, tao cũng phải có. Sao mày lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy?"
Nói xong, Ryan trợn to hai mắt, hắn đột nhiên nói: "Tao hiểu rồi, mày đang đổi đề tài, cmm, mày thật tồi tệ, muốn ngăn cản tao cứu James, ngươi muốn trừ tiền thưởng cuối năm của tao!"
"Nhà tư bản lòng dạ đen tối! Nhà tư bản xấu xa!"
"Chủ nhiệm, có người muốn cướp tiền mồ hôi nước mắt của em, anh mau đến giúp em!"
Matthew càng thấy đầu của mình sắp nổ tung.
"Ta... ta sẽ cho cậu tiền thưởng cuối năm. Cậu muốn bao nhiêu cũng được, nhưng trước đó, cậu hãy cho tôi biết ai đã đưa cho cậu khẩu súng lục?"
Matthew cố gắng giữ bình tĩnh, Ryan là Hunter bị bệnh tâm thần, loại người này rất dễ bị người khác hãm hại.
Không chừng khẩu súng lục này là do nội gián đã lén đưa cho Ryan.
Mục đích là mượn tay của Ryan để tạo ra hỗn loạn.
Hơn nữa đây còn là lần thứ hai.
Liệu sẽ có lần thứ ba? Lần thứ tư hay khôn?
Phải nói rằng, điều mà Matthew suy luận ra rất logic, nhưng ông không biết năng lực ác linh hoá thật sự của Ryan, nếu không, nếu không có lẽ ông đã có ý định giết chết Ryan.
Hơn nữa, đây là lần ông gần biết sự thật nhất.
Ryan nghe vậy liền kích động nói: "Đây là ông nói đó nha, tôi muốn 10 tỷ."
Mặt của Matthew lập tức tái mét: "10 tỷ? Cậu điên rồi?"
Ryan khinh khỉnh nói: "Ông điên thì có. Bác sĩ Ryan là bác sĩ chuyên nghiệp chỉ đứng sau Chủ nhiệm. Tôi tính ông 10 tỷ mà quá đáng sao?"
Matthew đau đầu nhìn Ryan.
Không nên lý luận với bệnh nhân tâm thần.
Vì vậy, ông cố nặn ra một nụ cười và nói với Ryan: "10 tỷ, không quá đáng. Tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của cậu. Giờ cậu có thể cho tôi biết ai đã đưa súng lục cho cậu không?"
Ryan gật đầu, mở miệng.
Mắt của Matthew sáng lên, không ít tên của Hunter trong Twilight xẹt qua trong đầu ông, muốn xác minh từ trong miệng của Ryan.
Nhưng đột nhiên, Ryan ngập ngừng: "Tôi phải kiểm tra xem tiền đã về thẻ ngân hàng của tôi chưa, lỡ ông nói dối tôi thì sao?"
Matthew cười và lắc đầu.
Ông ta không biết nhiều về Ryan, nhưng hiểu rất rõ về quá khứ của gã.
Bệnh nhân đến từ Bệnh viện Tâm thần Hill này hoàn toàn không có thẻ ngân hàng.
Sau khi tham gia Giáo hội Twilight, cũng không có ai làm thẻ cho gã.
Đúng là thằng điên.
Thật là nực cười.
Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, mí mắt của Matthew nhảy loạn.
Ryan lấy ra một tấm thẻ ngân hàng từ, lắc lắc bên lỗ tai của mình.
Làn gió nhẹ thổi tung mái tóc.
Ryan biến sắc, chỉ vào Matthew mắng chửi: "Mày nói dối tao, mày không hề chuyển tiền cho tao. Tao cứ tưởng mày là một tên tư bản xấu xa, không ngờ mày lại là một kẻ nghèo hèn."
"Ryan tao nhớ kỹ mày rồi. Trừ phi mày đưa tao 20 tỷ, nếu không tao sẽ không bao giờ tha cho mày."
Sau khi nói xong, Ryan quay người rời đi và lao vào phòng của James.
Matthew đứng đó, mặt mày u ám như thể nhỏ giọt nước.
Ông rất muốn giết Ryan, nhưng lại lo rằng Ryan có thể là con tốt của kẻ nào đó, ông không muốn rút dây động rừng.
"Chờ đó, sau khi chuyển tiền cho Ryan, tao nhất định sẽ bắt được mày!"
...
Lúc này, căn phòng vô cùng hỗn loạn.
Khuôn mặt của những người vừa bước vào đều rất xấu xí.
"Khỉ thật, mùi trong căn phòng này làm tôi liên tưởng đến nhà vệ sinh công cộng. Thật sự rất khó ngửi."
"Không, James mới hôn mê hơn hai ngày. Ngay cả khi cậu ấy nôn mửa và tiêu chảy, cũng không thể nồng nặc đến thế này."
Dần dần, những người này phát hiện ra có điều gì đó không ổn.
Họ phát hiện ra rằng ngoài một số mùi khai trên cơ thể của James, dường như y không phải không thể khống chế.
Hơn nữa quần áo khá sạch sẽ.
Có người vô tình nói: "Chẳng lẽ sau khi James hôn mê, có người đã tiểu tiện trong phòng của James?"
Có người lập tức phủ nhận: "Làm sao lại có kẻ bựa đến vậy."
Lúc này, Ryan ngạo nghễ bước vào với khẩu súng lục trên tay, một tay nhét vào túi quần.
"Cmm tránh hết ra, bác sĩ Ryan đến trị bệnh!"
Có người quay đầu trừng mắt nhìn gã.
Khi nhìn thấy khẩu súng lục trên tay của Ryan, sắc mặt của họ hơi tái.
"Chết tiệt, tại sao anh lại có súng?"
Ryan gãi gãi đầu: "Làm sao tôi biết được?"
Vừa nói, Ryan vừa hào hứng tiến về phía trước.
Người cản James lạnh lùng nói: "Đừng quậy nữa, chúng ta phải mang cậu ta ra ngoài, tránh ra!"
Ryan nghiêng đầu, lập tức chĩa súng vào người đang nói.
Người đàn ông sợ tới mức buông tay, liên tục lùi về phía sau: "Bình tĩnh, Ryan, James thực sự sắp chết. Anh không thấy chúng tôi đang cứu cậu ta sao?"
Ryan khinh thường nói: "Tôi không hề thấy. Tôi chỉ thấy sau khi được tôi điều trị, tình trạng của chú ấy đã ổn định hơn, nhưng còn chưa khỏi hẳn, còn bọn mày dám giả mạo bác sỹ?"
"Trong mắt bọn mày còn có Ryan này sao?"
Vừa nói, Ryan lại chĩa súng vào những người khác: "Bỏ James xuống cho tôi. Tiền thưởng chữa khỏi cho James phải là của tôi. Đây là… à…”
Ngôn từ của gã hơi nghèo nàn.
Sau vài lần lầm bầm, Ryan lại hét lên: "Đây là những gì Chủ nhiệm đã nói."
Những người bị chĩa súng, buộc phải đặt James xuống đất.
Ấn tượng của họ với Ryan, vẫn ở năng lực ác linh hoá đặc biệt có thể biến Hunter thành người thường.
Hunter mắc bệnh tâm thần như vậy, ai dám trêu vào.
Ryan không quan tâm, sau khi đi đến trước mặt của James, gã đột nhiên thấy khó xử.
Gã nghĩ thầm: "Chậc, hình như Chủ nhiệm không dạy mình cách cứu người? Chỉ có kê đơn thuốc..."
"Không có, mình chuyên nghiệp như vậy, sao chỉ có thể kê đơn thuốc? Thật không hợp lý!"
Đột nhiên, mắt của Ryan sáng lên, hắn nhớ lại hôm trước ở trong mộng mắng Freddy, buồn chán xem chương trình truyền hình về bác sĩ cứu người trên TV.
Hình như có đoạn về dùng điện để cấp cứu bệnh nhân.
Vì vậy Ryan ho khan một tiếng, lôi James đang nằm trên mặt đất đi về phía ổ cắm trong phòng.
Trong suốt quá trình này, mọi người đều nhìn gã với vẻ nghi ngờ.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến họ chết lặng. Nhìn thấy Ryan đặt tay James trực tiếp vào ổ cắm điện, cơ thể của James run lên, tóc tai dựng đứng.
Nhưng Ryan hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi dòng điện...
Thật phi lý.
Điều khiến họ choáng váng hơn cả là James chợt mở mắt ra, trợn mắt run rẩy.
Ryan đá James một phát.
Y co quắp trên mặt đất, nhưng đã đã tỉnh dậy.
James vừa thở hổn hển, vừa vội vàng nói: "Tôi... tôi bị sao vậy?"
Ryan cười, cúi đầu nói với James: "Chú tỉnh rồi sao, anh đã chữa khỏi cho chú, anh là cứu tinh của chú!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.