Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 305: Cái Bóng thật trâu bò




Nỗi sợ hãi có thể khiến người ta đánh mất lý trí.
Goliath Victor lúc này hoàn toàn rơi vào hoảng loạn, cô không nhận được phản hồi, ngược lại còn dẫn tới một âm thanh khủng khiếp.
Cô biết rằng đó là ác linh muốn lấy mạng cô.
Nếu hối hận có ích, Goliath Victor phải là người hối tiếc nhất.
Cô cảm thấy mình rất vô tội, vừa mới gia nhập Giáo phái Vidar, chưa kịp thoả mãn khát vọng báo thù của mình với Đỗ Duy, thì cô đã bị ác linh theo dõi khó hiểu.
Tình huống gì đây?
Goliath Victor hoàn toàn không hiểu gì cả, cô ả chỉ có thể tiến về phía trước một cách máy móc.
Nhưng trong bóng tối, tầm nhìn của cô bị che khuất, nhân lúc không chú ý, cô đạp nhầm vào khoảng không.
Goliath Victor cảm thấy cơ thể mất thăng bằng, ngã xuống vũng máu, mùi hôi thối của máu xộc thẳng vào tai, miệng và mũi cô.
Cô vừa ho khan, vừa vội vàng dùng một tay nắm lấy thành ao máu để giữ thăng bằng trước khi thò đầu ra, há miệng hít một hơi thật sâu.
Vừa thở vào, cô vừa ho ra máu.
Cơn đau gần như nghẹt thở khiến cô càng suy sụp.
Không phải ai cũng có thể duy trì sự lý trí, và bình tĩnh cực độ như Đỗ Duy.
Sự tuyệt vọng mà ác linh tạo cho những người bình thường thực sự quá mạnh.
Goliath Victor hoàn toàn mất trí, cô rất muốn trèo ra khỏi ao máu, ngay cả khi cơ thể cô bị cắt bởi những cạnh sắt của ao máu.
Nhưng mới bò ra khỏi hơn nửa người. Cô ả bèn dừng lại...
Cô cảm thấy lạnh gáy, mũi dao sắc nhọn chĩa ngay gáy của cô ả.
"Đừng… đừng mà……"
Cầu xin lòng thương xót cũng chẳng ích lợi gì.
Với một sức mạnh không thể chống lại, con dao sắc nhọn đã xuyên thẳng vào hộp sọ.
Thủ đoạn giết người trước đây của Cái Bóng được Tom đặt gọi đùa là vắt khăn.
Nhưng giờ nó có một con dao sắc bén, nó có vẻ thích dùng con dao sắc bén để giết người thay vì chỉ vặn đầu người khác.
Tuy nhiên, sở thích của nó với cái đầu vẫn không thay đổi.
Ngay cả khi phương pháp giết người đã thay đổi, nó vẫn giữ lại thói quen với đầu người.
Rầm.
Cơ thể của Goliath Victor chìm trong ao máu.
Trong bóng tối, 3 vị giáo chủ còn lại, và các tà giáo đồ không nghe thấy tiếng động này.
Họ chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân chạy trốn thoát của mình.
Sau khi Cái Bóng nhận được con dao sắc bén do Đỗ Duy đưa cho, nó đã trở nên khác trước, dường như nó có thể tác động đến thính giác của người khác, chính xác là cách ly âm thanh.
Cuộc giết chóc vẫn tiếp diễn...
Trong đại sảnh này, dù là Ác Thi hay người, đều là miếng mồi ngon của Cái Bóng.
Nó sẽ ngày càng trở nên đáng sợ, hiệu suất đoạt mạng cũng ngày càng nhanh.
...
Ở một nơi khác.
Bên ngoài nhà máy rượu Goliath.
Cầm một chiếc ô đen, Đỗ Duy bước ra từ trong đám cây, bình tĩnh nhìn Nhà máy rượu dưới mưa, lấy smartphone ra gọi cho cảnh sát thành phố New York.
"Tôi là Đỗ Duy, bạn của Tom. Qua điều tra phát hiện ra Giáo phái Vidar và Goliath Victor đã cấu kết. Bây giờ tất cả họ đang ở trong nhà máy rượu. Một sự kiện ác linh khủng khiếp đã xảy ra ở đây. Tôi cần sự hỗ trợ từ các cậu."
Đầu bên kia điện thoại, có người kinh ngạc hỏi: "Mr. Đỗ Duy, lời của anh quả thực khó tin. Người thừa kế của gia tộc Victor làm sao có thể cấu kết với giáo phái Vidar."
Giọng của Đỗ Duy bình thản: "Đây quả thực là có vấn đề, nhưng tôi không thể giải thích cho cậu hiểu. Tóm lại, các cậu nên đến sớm hơn, nếu không tình hình có thể trở nên rất nghiêm trọng."
Hắn không muốn Cái Bóng giết tất cả tín đồ của Giáo phái Vidar, nhưng cũng không muốn buông tha cho chúng.
Vì vậy, cần phải để cảnh sát New York xử lý hậu quả.
Đưa tất cả tà giáo đồ còn lại vào ngục giam.
Còn về việc tù chung thân hay xử bắn, đó không phải là điều mà hắn quan tâm.
Tay của những lũ tà giáo đồ Vidar dính đầy máu, không ai là vô tội.
Giáo hội và chính quyền sẽ cho chúng những hình phạt nghiêm khắc nhất...
Không có gì khác, đây là quy tắc.
Đầu bên kia điện thoại im lặng hồi lâu mới có người nói tiếp: "Mr. Đỗ Duy, anh phải biết hiện tại tất cả cảnh sát ở New York đang đóng trên nhiều con phố. Muốn điều động một số lượng lớn người đến đó, cần phải có xác nhận từ cấp trên."
Đỗ Duy bình tĩnh nói: "Nếu sếp Tom của cậu ở bên cạnh, anh ta chắc chắn sẽ sa thải cậu và hành động ngay lập tức. Tom sẽ gánh chịu mọi hậu quả."
Đầu dây bên kia nói chắc nịch: "Vâng, vâng ạ."
Tom hiện là cảnh sát trưởng New York, ngay cả khi anh ta đi công tác ở Yard, anh ta cũng rất có uy.
Cảnh sát thành phố New York vẫn tuân theo lệnh của anh ta.
Tất nhiên……
Đỗ Duy chưa bao giờ nói với Tom về điều đó.
Vì hắn lo lắng rằng Tom sẽ nói lại với Cha Tony, rằng hắn đã tấn công tà giáo đồ của, như vậy sẽ gây ra sự nghi ngờ không đáng có.
Trước những người khác, hắn luôn là một bác sĩ tâm lý và một Người Đuổi Quỷ.
Tàn sát lũ tà giáo đồ của Vidar, hơn nữa còn sử dụng ác linh... nhìn thế nào cũng thấy vô cùng cực đoan.
Do đó, có thể che giấu luôn là tốt nhất.
Nhưng Đỗ Duy không phải đang hãm hại Tom, vì mọi chuyện luôn nằm trong tầm tay của hắn.
Mỗi khi hắn kéo Tom vào rắc rối, cuối cùng kẻ luôn được lợi là Tom.
Nếu không, gần đây hắn cũng sẽ không thăng chức nhanh như vậy.
"Việc khám phá một vụ án khủng khiếp liên quan đến lũ tà giáo đồ, có thể tạo ra một đột phá mạnh cho lộ trình thăng tiến của Tom."
Đỗ Duy không biết nhiều về hệ thống thăng cấp của cảnh sát. Nhưng hắn biết lần này Tom có thể sẽ được thăng chức.
Đột ngột...
Đỗ Duy liếc nhìn tay phải của mình, ánh mắt dừng lại trên hình vẽ 3 cây kim đồng hồ một lúc.
"Ngoài việc xây dựng thế lực ác linh, tôi cũng cần giúp đỡ những người bạn, mới có thể để nhân mạch đóng vai trò lớn hơn."
Nhưng lời vừa cất.
Đỗ Duy cau mày, quay đầu nhìn về phía cửa của Nhà máy rượu.
Trong cơn mưa, một người phụ nữ lớn tuổi loạng choạng lao về phía cửa.
Vai trái của cô ấy bị chặt đứt, máu không ngừng chảy.
Đầu tóc rối bù, hình dáng như ma quỷ...
Người phụ nữ này phát hiện ra Đỗ Duy đang cầm ô đứng dưới mưa, hai mắt của ả ta đỏ bừng, như thể nhìn thấy kẻ thù, ả hét lên và tăng tốc độ.
"Là mày...... thì ra đều do mày gây ra, Người Đuổi Quỷ đáng chết, nhất định sẽ xuống địa ngục..."
Ả nghiến răng, rống lên tên của kẻ suýt chút nữa đã hại chết ả: "Đỗ Duy..."
"Đồ quỷ, tao muốn mày phải trả giá!"
Vừa nói ả vừa cầm một con dao ngắn đâm vào Đỗ Duy.
Khoảng cách giữa hai người chỉ là năm mét.
Như ả nói, ả muốn Đỗ Duy phải trả giá thật đắt.
Nhưng……
Đỗ Duy vô cảm móc khẩu súng lục từ trong túi ra, sau khi mở chốt bảo hiểm, không hề do dự bóp cò.
Trước đó, Tom đã cấp cho hắn một giấy phép sử dụng súng bí mật.
Tự vệ chính đáng không thể coi là hành vi phạm tội...
Một tiếng súng vang lên.
Viên đạn xuyên thẳng vào đùi của người phụ nữ.
Cô hét lên, trực tiếp ngã xuống đất, bùn đất bắn tung tóe khắp nơi.
Giọng điệu của Đỗ Duy có chút phức tạp: "Bắn trật rồi..."
Nhưng điều đó không quan trọng, bởi vì hắn đã cảm nhận được sự hiện diện của Cái Bóng.
Phập...
Một con dao sắc bén trồi lên từ vũng bùn, nhẹ vung lên, nó đã đâm vào đầu của người phụ nữ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.