Tự Mình Đa Tình

Chương 7: Khi cặn bã bắt đầu tìm đường chết -7




Tề Tiêu nằm ở trên giường trằn trọc suốt đêm, không chợp mắt, ngày hôm sau trống tim vẫn còn nhảy thình thịch.
Đến tận bây giờ hắn còn không cảm thấy thật, không thể tin được chuyện đã phát sinh trong ngày hôm qua —— Yến Như Vân không thích hắn, mà thích Lục Dao.
……
Không, không có khả năng.
Từng cảnh trong quá khứ xẹt qua trước mắt, giọng nói ôn nhu cùng với ánh mắt ái muội của Yến Như Vân tất cả không thể nào đều là ảo giác của hắn, hắn rõ ràng cảm giác được Yến Như Vân thích mình!
Nhất định là…… Nhất định là hắn nhìn lầm rồi, hoặc là Yến Như Vân muốn đùa giỡn hắn!
Có cái ý niệm này chống đỡ, tinh thần Tề Tiêu lập tức tỉnh táo, một phen xốc lên chăn trên người, đứng dậy mở cửa, vừa muốn bước ra cửa, nhớ tới hiện tại bản thân còn đang bê bối, trăm triệu lần không thể cứ như vậy đi gặp Yến Như Vân, vội vàng lùi trở về, đứng trước gương đồng sửa sang lại áo mão, đợi cho từ đầu đến chân đều chỉnh tề, tóc một sợi cũng không rơi mà giấu vào trong phát quan, mới đẩy cửa đi ra ngoài.
Đi đến cửa tiểu viện, Tề Tiêu lại nghĩ: Mới sáng sớm tới tìm thì quá mức đột ngột, hay là…… Hay là lại mang chút thức ăn đi qua, cũng dễ dỗ Yến Như Vân nói lời thật lòng.
Vì thế Tề Tiêu quay đầu bước vào phòng bếp, đau đầu suy nghĩ nửa ngày, chuẩn bị ra tay làm bánh hoa quế —— trong các món ăn ngày xưa hắn từng làm, Yến Như Vân thích ăn bánh hoa quế nhất, lần đầu tiên hắn làm xong đưa qua, ngày hôm sau Yến Như Vân sai đệ tử trông cửa mang hộp đồ ăn trả về phòng bếp, lúc hắn kiểm tra phát hiện không chỉ bánh hoa quế bị ăn sạch sẽ, ngay cả vụn bánh cũng bị vét hết. Từ đó về sau mỗi lần đưa bánh hoa quế đi, hộp đồ ăn trả về đều rất sạch sẽ, bất quá Tề Tiêu lo lắng nếu làm quá nhiều lần, Yến Như Vân sẽ cảm thấy ngán, cho nên xem món này như khen thưởng đặc biệt, mỗi khi Yến Như Vân tiến cảnh hoặc là thời khắc mấu chốt mới cất công làm một lần.
Tề Tiêu đem từng khối từng khối bánh hoa quế nóng hôi hổi tỏa hương khí bốn phía bỏ vào mâm, đem mâm bỏ vào hộp đồ ăn, lại cẩn thận đậy kín nắp, xách hộp đồ ăn đi ra tiểu viện.
Mê Vụ Sơn, tên như ý nghĩa, mây mù trong núi lượn lờ quanh năm, người dưới chân núi chỉ thấy sương mù không thấy núi, bởi vậy được gọi là thế.
Lúc này mới tảng sáng, sương mù còn nồng đậm, Yến Như Vân thân là đệ tử của Tề Tiêu, cùng Tề Tiêu ngụ cùng một phong, nhưng vì sương sớm quá nồng, ngay cả hình dáng đều nhìn không thấy rõ.
Tề Tiêu từ bỏ ngự kiếm, đi bộ lên đường núi bên trong mây mù, trong lòng hắn nôn nóng bất an, nhất thời quên bố trí kết giới bảo vệ, chỉ chốc lát sau ống tay áo và cổ áo đã có chút ẩm ướt.
Đệ tử trông cửa đã vào chỗ —— trên Vân Tiêu Phong chỉ có một vị phong chủ là Tề Tiêu và đệ tử Yến Như Vân của hắn, tính tình cả hai đều không tồi, bọn họ chính là tự nguyện xin đến Vân Tiêu Phong làm đệ tử gác cửa và tạp dịch, chỉ cần được hai vị này tùy tiện chỉ điểm một chút là có thể bớt đi đường vòng không ít.
Hai tên đệ tử trông cửa đang cầm kiếm gỗ luyện tập kiếm pháp, nghe thấy tiếng bước chân, sôi nổi nhìn về phía Tề Tiêu, vội vàng thu kiếm mà hành lễ: “Tề Tiên Tôn!”
Tề Tiêu gật gật đầu, vừa muốn đi vào, đã bị một tên đệ tử gọi lại: “Tề Tiên Tôn tới tìm Yến sư huynh sao?”
Đệ tử trông cửa vốn dĩ không được nhiều lời như vậy, nhưng bởi vì Tề Tiêu yêu ai yêu cả đường đi, ngày xưa chỉ điểm bọn họ không ít, hơn nữa người ở Mê Vụ Sơn đều biết Tề Tiêu đối với Yến Như Vân thập phần yêu thích, nên mới nhiều một câu nói.
Tề Tiêu dừng lại, hơi hơi gật đầu.
Đệ tử kia nói: “Yến sư huynh đêm qua đi Thiên Xu Phong, hiện tại còn chưa có trở về.”
Trong đầu Tề Tiêu oanh một tiếng, trời đất trước mắt bỗng dưng quay cuồng, suýt nữa cầm không nổi hộp đồ ăn, thanh âm cơ hồ là từ cổ họng thốt ra: “Hắn đã…… đi bao lâu rồi?”
“Hôm qua Tề Tiên Tôn vừa đi không lâu, Yến sư huynh liền đi.”
“……”
“Tề Tiên Tôn? Tề Tiên Tôn!”
Tề Tiêu gượng ép xuống trống tim đang đập dồn dập của mình.
“Tề Tiên Tôn có định đi vào không?”
Tề Tiêu nhìn hộp đồ ăn trong tay, khẽ cắn môi, không có trả lời, xoay người rời đi.
Đi được một đoạn, hắn lại cảm thấy không thể tùy tiện suy đoán như vậy, có lẽ Yến Như Vân đi Thiên Xu Phong không phải để tìm Lục Dao, mà là có chuyện khác muốn làm, hoặc là……Cho dù là đi tìm Lục Dao, cũng không nhất định đi nói chuyện yêu đương, cũng có khả năng là luận võ tu hành.
Đúng, không thể tùy tiện suy đoán! Thay vì đứng đây phỏng đoán lung tung, chi bằng chờ Yến Như Vân trở về, chính tai nghe hắn giải thích.
Tề Tiêu lại đội sương sớm quay trở lại, lần này hắn một lòng muốn mau chút trở lại tiểu viện của Yến Như Vân, không có miên man suy nghĩ, tai thính mắt tinh, xa xa nghe được tiếng hai tên đệ tử trông cửa nói chuyện với nhau——
“Ngươi có thấy hộp đồ ăn vừa rồi Tề Tiên Tôn mang tới không? Ta ngửi được mùi bánh hoa quế!”
“Mũi ngươi là mũi chó sao?”
“Nói khoác vừa thôi, cách một tầng hộp đồ ăn ngươi còn có thể ngửi được???”
“Sao lại ngửi không ra, Yến sư huynh vốn không thích ăn, mỗi lần đều là ta ăn hết, mùi hương kia tuyệt đối chính là bánh hoa quế! Đều tại ngươi, ai bảo ngươi lắm miệng, nếu vừa rồi Tề Tiên Tôn đi vào thì nói không chừng đã buông hộp đồ ăn xuống!”
“Ha ha ha ha dù sao ta cũng không thích ăn bánh hoa quế, quá ngán rồi, ngày hôm qua đường tí ngó sen kia cũng đều bị ngươi ăn, ngươi nói xem, ngươi là một đại nam nhân sao lại thích ăn đồ ngọt như vậy? Muốn ta nói, Tề Tiên Tôn nấu món cá lư hấp mới là tuyệt nhất!”
“Cá lư hấp quả thật ăn ngon, nhớ lại mà chảy nước miếng…… Tề Tiên Tôn không chỉ có tu vi cao, nấu ăn cũng ngon như vậy, về sau ai làm đạo lữ của Tề Tiên Tôn thì thật có phúc!”
“Yến sư huynh cũng là người phúc khí đầy mình, nhưng mà ta vẫn không hiểu, tay nghề Tề Tiên Tôn tốt như vậy, vì cái gì Yến sư huynh chưa bao giờ ăn đồ do Tề Tiên Tôn đưa tới, đều tặng cho chúng ta, sau đó đi ăn mấy món cơm canh đạm bạc do đệ tử ngoại môn nấu?”
“Ừ…… Có thể là……” Tên đệ tử kia ấp úng nửa ngày, không tìm ra được lý do: “Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Yến sư huynh nếu chịu ăn hết thì còn tới phần của chúng ta sao?”
“Cũng phải.”
……
Tề Tiêu đứng trong sương sớm, hít nhẹ một hơi, xoay người đi về viện của mình, càng đi càng nhanh, càng đi càng nhanh, cuối cùng đem hộp đồ ăn quăng trên mặt đất, ngự kiếm mà đi.
Gió xẹt qua bên tai, một số chi tiết cố tình xem nhẹ lúc này kêu gào chui vào trong óc hắn ——
Đúng rồi, mỗi một lần Yến Như Vân ở trước mặt hắn ăn cái gì luôn là chỉ ăn một ngụm nhỏ, sau đó lập tức buông đũa, nói phải đi về tinh tế nhấm nháp, thì ra hắn chân trước vừa bước đi, sau lưng những thức ăn hắn cực khổ làm ra chứa tràn đầy tâm ý đều bị tống tiễn cho người khác.
Nghĩ tới đây, tất cả những việc này sớm đã có manh mối —— Yến Như Vân từng nhiều lần nói không muốn hắn đưa thức ăn tới đây, hắn một mặt ảo tưởng đối phương không muốn để hắn làm lụng vất vả, còn bởi vì vậy mà mừng thầm…… Yến Như Vân cũng thực khổ sở đi, bị hắn quấn lấy như vậy, chỉ vì ngại hắn là sư tôn, muốn cự tuyệt lại sợ thương tổn tới mặt mũi của hắn.
Không……
Không chỉ có như vậy.
Tề Tiêu không dám nghĩ tiếp nữa, nhưng mà đáp án vẫn dần dần nổi lên trong lòng —— hương vị thức ăn hắn làm ra so với thức ăn trong núi thường cung cấp ngon hơn rất nhiều, tuy là như vậy, Yến Như Vân cũng không chịu ăn những món hắn làm……
Yến Như Vân ngày thường đối với hắn nói lời nhỏ nhẹ ấm áp …… Là thật vậy chăng? Hay là một bên ghê tởm, một bên lên tinh thần ứng phó?
Còn có, ngày hôm qua hắn ở phía sau lan can trên lầu hai, từng lỡ tay bẻ gãy một nhánh cây, lấy tu vi của Yến Như Vân, làm sao không biết có người núp ở phía sau?
Tề Tiêu bỗng nhiên nghĩ đến một cái khả năng mà vô luận như thế nào hắn cũng không dám tin tưởng —— Yến Như Vân làm bộ không biết hắn ở lầu hai, cố ý làm tất cả cho hắn xem, lấy cớ đó thoát khỏi bị hắn dây dưa.
Nói như vậy liền nói đến thông suốt, hắn vì sao sẽ bỗng nhiên thích Lục Dao, người mà trước kia hắn tránh còn không kịp.
Tề Tiêu không còn sức lực ngã từ trên bội kiếm xuống mặt đất, áo trắng dính đầy bụi đất, hắn cũng lười để ý, tưởng tượng đến Yến Như Vân dùng thái độ giống như hắn lúc trước đối đãi với ông chủ đi đối đãi với hắn, mà hắn vẫn luôn ở một bên tình nguyện đắc chí……
Sương sớm dần dần tan đi, có mấy tên đệ tử tạp dịch đi qua, xa xa nhìn thấy có một cái bóng trắng nằm trên mặt đất ——
“Đó là cái gì?”
“Ở đâu?”
“Ở phía trước đó!”
“Ngươi nhìn kỹ lại xem, cái gì cũng không có mà.”
“Ở…… Ủa? Tại sao không có rồi, mới vừa rồi còn đây.”
“Xem ra ngươi bị hoa mắt rồi.”
“…… Phải không? Cũng có khả năng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.