Tự Mình Đa Tình

Chương 4: Khi cặn bã bắt đầu tìm đường chết -4




Nùng tình mật ý, không khí lên men, Tề Tiêu khó có thể kiềm chế tình cảm trong lòng, nhìn môi mỏng của Yến Như Vân, nhịn không được cúi người về phía trước, kêu: “Như Vân……”
Không đợi hắn tới sát gần, một miếng ngó sen đã dán trên môi hắn, Tề Tiêu ngơ ngác, tầm mắt dời xuống, Yến Như Vân lại gắp một miếng ngó sen khác đưa đến bên miệng hắn. Đối phương mang theo ý cười dạt dào mà nhìn hắn.
Thời điểm trước đây cùng ông chủ trong công ty đi ăn cơm riêng, ông ta thường xuyên cố ý dùng đũa của mình gắp đồ ăn cho Tề Tiêu, hắn giơ chén đón nhận, ông chủ liền đi vòng qua, khăng khăng muốn hắn nuốt vào, hắn ngại có mặt đồng nghiệp ở đây nên không thể trực tiếp làm ông chủ mất mặt, không khỏi đụng vào chiếc đũa của ông ta thật cẩn thận định cắn một mẩu nhỏ, kết quả hắn vừa mới há miệng, ông chủ đã cố ý đẩy chiếc đũa tiến vào trong miệng hắn, sau đó chính mình lại ngậm một lần, hắn xem mà mấy lần muốn nôn mửa.
Ở trong mắt Tề Tiêu, đút cho ai đó ăn cái gì đó là hành vi cực kỳ thân mật, huống chi chiếc đũa mà Yến Như Vân đưa tới chính là chiếc đũa mà vừa rồi hắn mới gắp ngó sen lên ăn, khiến cho Tề Tiêu tuy rằng hôn môi thất bại, lòng vẫn tràn đầy vui sướng, há miệng cắn miếng ngó sen.
Dường như Yến Như Vân rất thích đút cho hắn ăn, một mâm ngó sen phiến trừ bỏ lúc ban đầu chính mình cắn một ngụm nhỏ, một miếng nối một miếng Yến Như Vân đều đút cho Tề Tiêu, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mê hoặc Tề Tiêu đến thần hồn điên đảo, hoàn toàn quên ngó sen phiến này là làm cho Yến Như Vân ăn, chờ hắn phục hồi tinh thần lại, phát hiện mình đã ăn hơn nửa mâm, vội vàng kêu ngừng.
Yến Như Vân nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy sư tôn?”
Tề Tiêu ảo não nói: “Vốn là làm cho ngươi, kết quả đều bị ta giành ăn.”
Yến Như Vân cười nói: “Không sao, ta nhìn sư tôn ăn vẫn cảm thấy rất vui.”
“……” Tề Tiêu đỏ mặt nửa ngày muốn nói lại thôi, sau đó kiên định mà đoạt lấy chiếc đũa trên tay Yến Như Vân bỏ vào trong hộp, đậy nắp lại, nói: “Làm cho ngươi thì chính là cho ngươi, cái này, ngươi để dành ăn, ta…… Ta lại đi làm thêm chút nữa.”
Yến Như Vân túm chặt ống tay áo hắn nói: “Sư tôn đừng đi, ở lại cùng đồ nhi một lát, cùng ta trò chuyện.”
Vốn dĩ Tề Tiêu không muốn đi, lúc này nghe Yến Như Vân có ý giữ hắn lại, một hủ mật đổ đầy trong lòng, ngọt đến nhìn không ra đông nam tây bắc, làm ra vẻ ghét bỏ nói: “Ngươi bao lớn rồi, còn dính người như vậy.”
“Chỉ dính mỗi sư tôn thôi.”
“……” Trái tim Tề Tiêu nói: Ta đã chết, bị Yến Như Vân làm ngọt chết.
Hắn đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên thấy Yến Như Vân muốn nói lại thôi, rồi lập tức thay bằng vẻ mặt tươi cười, nói: “Để đồ nhi kể cho sư tôn nghe mấy chuyện thú vị gặp được trong lần đi bí cảnh thí luyện này đi.”
Tề Tiêu là ai, Yến Như Vân chỉ cần động ngón tay út hắn cũng biết đối phương suy nghĩ gì, đương nhiên không có khả năng xem nhẹ Yến Như Vân vừa mới chần chờ trong một thoáng chớp mắt, liền hỏi: “Ngươi gần đây có phải có cái gì phiền não hay không?”
Yến Như Vân tỏ vẻ kinh ngạc, ngay sau đó giả bộ bình thản: “Cũng không có phiền não gì, chỉ là muốn cùng sư tôn trò chuyện thôi.”
Tề Tiêu đương nhiên chú ý tới hắn vừa mới kinh ngạc, trong lòng đã xác định Yến Như Vân tất có chuyện phiền lòng, vì thế đổi bằng miệng lưỡi cứng rắn, nói: “Có cái gì phiền não thì nói với ta, ngươi không nói chính là xem ta như người xa lạ.”
“Sư tôn!” Yến Như Vân quýnh lên thanh âm chợt vút cao, rồi sau đó làm như bị người nhìn thấu tâm sự cúi đầu tỏ vẻ ảo não, nói: “Vốn dĩ không muốn để sư tôn biết, tránh cho sư tôn vì thế mà phiền lòng.”
“Ngươi với ta vốn là sư đồ, nói cái gì có phiền hay không? Mau nói đi.”
Yến Như Vân thở dài, không chịu vào đề thẳng, chần chờ nói: “Bốn năm trước sư tôn dạy đồ nhi công pháp đặc thù kia, ta sợ cô phụ tâm ý của sư tôn, mỗi buổi sáng đều luyện tập mấy lần, đối với công pháp này ngày càng thuần thục, nhưng mà gần đây tiếp tục luyện, cảm thấy khó phát ra khí lực, không biết…… Có phải luyện sai đường hay không.”
Tề Tiêu vừa nghe, sửng sốt một lát, ngay sau đó thở phào nhẹ nhõm một hơi, lộ ra mỉm cười.
Yến Như Vân khó hiểu: “Sư tôn biết vì sao?”
Tề Tiêu đương nhiên biết vì sao, công pháp trước đây hắn tìm được tên là 《 Xuyên Vân Thần Vũ 》, là một loại kiếm pháp đã thất truyền mấy ngàn năm nay, kiếm pháp này thần lực quá mức mạnh mẽ, tu luyện đến tầng tối cao, vung kiếm có thể phá núi rạch biển, trước kia Yến Như Vân đã học kiếm chiêu, hơn nữa đã luyện thuần thục đến cực điểm, giống như lúc tu hành gặp được bình cảnh, bất cứ giá nào cũng phải tiến giai đem linh khí toàn thân cô đọng lần thứ hai mới có thể tiếp tục tu hành.
Cho nên Yến Như Vân cũng không phải khó phát ra khí lực, mà là hắn đã luyện kiếm chiêu đến cực hạn, một bộ kiếm pháp xuất ra kiếm thế chưa thể dừng lại, chỉ đợi ba chiêu mạnh nhất tiếp tục triển khai.
Đơn giản mà nói, hiện giờ Yến Như Vân đã có thể học ba chiêu còn lại.
“Đồ ngốc.” Tề Tiêu vừa mừng vừa sợ, đứng dậy nói: “Là ngươi lại muốn tiến cảnh.”
“…… Thật vậy sao?”
“Ta có từng lừa gạt ngươi chưa, tới đây, hiện tại ta sẽ dạy ngươi ba chiêu còn lại.”
Tề Tiêu tiến lên, kéo Yến Như Vân, đứng ở phía sau, tay đặt trên tay hắn. Yến Như Vân tựa như rất tín nhiệm Tề Tiêu, mặc kệ hắn lôi kéo mình đem kiếm chiêu còn lại múa một lần.
Bản công pháp《 Xuyên Vân Thần Vũ 》này vốn thuộc về Yến Như Vân, trước đây Tề Tiêu chỉ nghĩ là giúp Yến Như Vân mau sớm có được nó để hắn sớm luyện tập tránh cho về sau bị thương tổn, cũng không có tư tâm. Hắn chỉ nghiên cứu kiếm chiêu để truyền thụ cho Yến Như Vân đỡ cho hắn phải đi đường vòng, chưa bao giờ luyện tập qua tâm pháp của công pháp này, bởi vậy uổng cho hắn biết kiếm chiêu mà không có kiếm thế, tuy là như thế, múa xong ba chiêu còn lại, chỗ mũi kiếm vẫn còn lưu một cái vòng xoáy, đủ để thấy uy lực kiếm pháp mạnh thế nào.
Không có tâm pháp chống đỡ, Tề Tiêu toàn dựa vào linh khí của mình điều khiển kiếm pháp rộng lớn như thế, múa xong ba chiêu này một thân thần lực đã dùng hết, trên trán và lòng bàn tay toàn là mồ hôi, hắn lo lắng Yến Như Vân cảm thấy không ổn, dạy xong kiếm chiêu liền thối lui ngồi ở bên bàn đá.
Học xong ba chiêu cuối cùng《 Xuyên Vân Thần Vũ 》, ánh mắt Yến Như Vân lấp lánh như sao trời, gấp không chờ nổi muốn múa lại lần nữa, nhưng khi quay đầu nhìn thấy Tề Tiêu còn đang suy yếu, ánh mắt vừa động, đeo kiếm lên nói: “Sư tôn mệt mỏi rồi, hay là về nghỉ ngơi trước đi.”
Giọng của hắn lạnh như tuyết ngày đông, lại không có nửa phần thâm tình, đầu ngón tay Tề Tiêu vừa động, nghi hoặc mà nhìn về phía Yến Như Vân.
Yến Như Vân nhìn thẳng hắn một lát, nghĩ nghĩ, cuối cùng lại cười nói: “Buổi tối sư tôn có rảnh rỗi không, ta muốn mời sư tôn cùng tới đây ngắm trăng.”
Tề Tiêu yên lòng, tự nhủ mình vừa rồi nhất định là nghe lầm, Yến Như Vân hắn là người cực kỳ ôn nhuận, sao có thể dùng ngữ khí như vậy nói chuyện?
—— buổi tối có rảnh rỗi không?
Đây là ý gì? Nếu như đặt ở thế giới bên ngoài sách, nói như vậy chính là có ý muốn hẹn hò!
Chẳng lẽ…… Hắn đem ba chiêu kiếm cuối cùng dạy cho Yến Như Vân, Yến Như Vân muốn mượn cơ hội này làm rõ cùng hắn?
Gương mặt Tề Tiêu nhất thời nóng lên, gượng đứng dậy bước nhanh tới cửa, cắn cắn môi, nói câu: “Chờ ta.” Rồi sau đó vừa lòng đẹp ý mà rời đi.
Không bao lâu sau, đệ tử trông cửa ở ngoài cửa nhìn thấy Tề Tiêu đã đi xa, chạy vội không ngừng tiến vào trong hậu viện, từ xa đã cao giọng hỏi: “Yến sư huynh, hôm nay Tề Tiên Tôn lại mang đến thứ gì tốt vậy?”
Yến Như Vân đứng ở trong viện, tâm tình biến đổi, không giống như ngày xưa chỉ cười không nói, mà trả lời: “Đường tí ngó sen.”
Một tên đệ tử nói: “Đường tí? Đó là món ngọt, Tề Tiên Tôn làm điểm tâm ngọt là tuyệt nhất, bánh hoa quế lần trước ăn rất ngon!”
Yến Như Vân cười nói: “Sau này khả năng sẽ không có nữa.”
Đệ tử kia một bên cầm lên ăn, một bên nói: “Tại sao lại không, Tề Tiên Tôn yêu thương Yến sư huynh như vậy, lâu lâu lại đưa thức ăn tới đây, ha, ta muốn nhìn xem, có thể kéo dài bao lâu!”
Yến Như Vân cười cười không nói, một tay phất qua thân kiếm, mặt trời nhô lên, vài tia nắng xuyên qua sương mù rơi xuống, chiếu vào thân kiếm sáng như tuyết, quang mang hiện lên trong mắt hắn.
Hắn thấp giọng nói: “Không, tất cả đều…… Kết thúc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.