Tự Mình Đa Tình

Chương 1: Khi cặn bã bắt đầu tìm đường chết -1




Lúc Tề Tiêu ở trong viện của mình đả tọa, bỗng nhiên cảm giác được một tia hơi thở quen thuộc, trong lòng hắn kinh hoàng, nhảy nhót mà trợn mắt, đứng dậy chạy ra mở cửa.
Phía trên mái hiên ngoài cửa treo một cái lục lạc, dưới lục lạc cột một đoạn lụa đỏ, Tề Tiêu duỗi tay túm lụa đỏ giật một cái, linh đinh một tiếng, linh âm càng truyền càng xa, không bao lâu, một thân ảnh áo xanh từ ngoài cửa viện môn tiến vào, đứng dưới mái hiên, cung kính hành lễ: “Xin Tề Tiên Tôn dạy bảo.”
Tề Tiêu thấy người tới trong một khắc đã thu lại vẻ mặt vui mừng, ngược lại thay bằng bộ dáng nghiêm túc thuộc về trưởng lão của Mê Vụ Sơn, cẩn thận hỏi: “Có phải Yến Như Vân đã trở lại không?”
“Bẩm Tề Tiên Tôn, khoảng thời gian nửa chén trà nhỏ phía trước, Yến sư huynh đi thí luyện từ trong bí cảnh đã trở về.”
Quả nhiên.
Tề Tiêu thiếu chút nữa vui mừng ra mặt, ngại vì trước mắt có đệ tử, chỉ phải cố giả bộ nghiêm mặt, trong lòng đã nghĩ đuổi tiểu đệ tử này đi, chạy nhanh đi gặp người hắn treo ở đầu quả tim.
“Chỉ là……” Đệ tử áo xanh kia chần chờ một chút.
“Chỉ là cái gì?”
“Yến sư huynh, hình như bị thương.”
“Cái gì!” Tề Tiêu không nhịn xuống được nữa, thanh âm cao chút, vội vàng áp trở về, thấp giọng vội hỏi: “Bị thương ở nơi nào? Bị thương như thế nào?”
Đệ tử áo xanh tức khắc cảm thấy có trọng trách trong người, một bên suy nghĩ cẩn thận một bên đáp: “Đệ tử chỉ là ở xa xa nhìn thoáng qua, hình như là bị thương ở cánh tay, không ảnh hưởng tới đi lại.”
Tề Tiêu nhẹ nhàng thở ra, không ảnh hưởng tới đi lại chứng tỏ bị thương không phải quá nghiêm trọng, đang muốn hỏi thêm cái gì, bỗng nhiên dừng lại, trên miệng treo nụ cười, rất nhanh ho khụ một tiếng, nghiêng người che lại tươi cười, trầm giọng nói: “Ngươi đi xuống đi.”
Đệ tử áo xanh lại hành lễ, rời khỏi viện.
Tề Tiêu đứng tại chỗ trong chốc lát, đi qua đi lại vài bước, vừa đi một bên ở trong miệng không biết nói cái gì đó, đi được mấy bước bỗng nhiên dừng lại, búng tay một cái, hai mắt tỏa ánh sáng: “Đúng rồi, làm một ít canh thanh đạm đưa qua đi!”
Hắn nói động liền động, xoay tròn thân, ngân văn trên vạt áo trắng vung lên, bay vào trong phòng bếp.
Thời gian khoảng hai nén hương sau đó, Tề Tiêu xách theo một hộp đồ ăn bước vào biệt viện của Yến Như Vân, đệ tử trông cửa trong viện thấy hắn sôi nổi hành lễ kêu: “Tề Tiên Tôn.”
Tề Tiêu giơ tay, ý bảo bọn họ không cần đa lễ, nhấc lên vạt áo bước vào trong viện, lập tức đi tới hậu viện.
Hậu viện đặt một cái bàn đá, một nam nhân mặc áo đen sống lưng thẳng tắp ngồi ở chỗ kia.
Nam nhân lớn lên thập phần tuấn mỹ, mặt mày thâm thúy, hình dáng ngạnh lãng, duỗi một cánh tay, trong tay cầm dải lụa trắng quấn trên vai, như có cảm giác, quay đầu ——
Tề Tiêu nhoẻn miệng cười, đi qua: “Ta tới giúp ngươi, Như Vân.”
Yến Như Vân trông thấy hắn ánh mắt chợt lóe, khóe miệng hơi rũ xuống, đứng dậy kêu: “Sư tôn.”
Tề Tiêu vội vàng đặt hộp đồ ăn trên bàn đá, đi đến bên người hắn, ấn hắn ngồi xuống, mười phần tự nhiên mà cầm lụa trắng trong tay hắn: “Để ta làm.”
Yến Như Vân không dám cự tuyệt, thuận theo ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn hắn: “Vậy đa tạ sư tôn.”
Đôi mắt hắn rất đen, sâu như vực sâu biển lớn, nhìn liếc mắt một cái như có quang mang lưu động, Tề Tiêu nhất thời không giữ được đã bị hắn hấp dẫn, hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, giọng nói không tự giác có chút hơi giận: “Đối với sư tôn xa lạ như vậy làm gì?” Nói rồi cầm lấy lụa trắng quấn một vòng lại một vòng trên cánh tay Yến Như Vân.
Yến Như Vân cười nhẹ nói: “Đồ nhi sai rồi.”
“Biết sai phải sửa.”
“Sư tôn nói phải.”
Hai người một đi một về nói vài câu, Tề Tiêu cảm thấy trong lòng ấm áp, giúp Yến Như Vân băng bó miệng vết thương tốt rồi, ngồi bên cạnh hắn mở ra hộp đồ ăn nói: “Sư tôn nấu canh cho ngươi, nếm thử.”
Tề Tiêu lấy ra chén canh, lại lấy ra thìa, dùng thìa ở trên mặt đảo đảo, thổi thổi nhẹ, múc nửa muỗng đưa đến bên miệng Yến Như Vân.
Yến Như Vân dùng cánh tay hoàn hảo còn lại chống trên đầu gối, nhỏ đến không thể phát hiện mà nhíu mi, rất mau hắn liền thu liễm cảm xúc bên ngoài, vừa muốn mở miệng, Tề Tiêu bỗng nhiên buông thìa xuống, thở dài.
Tay Yến Như Vân chống trên đầu gối siết lại —— phát hiện sao?
Tề Tiêu bất đắc dĩ mà nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi hiện đang có thương tích trong người, ta cố ý nấu canh thanh đạm cho ngươi, không cần cáu kỉnh, chờ mấy ngày sau ngươi khỏe hơn, sư tôn lại xuống bếp nấu cho ngươi món khác.”
“……” Thì ra là vì hắn không thích ăn chay.
Tay nắm chặt đầu gối chậm rãi buông ra, Yến Như Vân cong cong mặt mày, nghe lời mà nói: “Dạ, sư tôn.”
Tề Tiêu cậy vì tay Yến Như Vân có thương tích, nhân cơ hội đút hắn ăn mấy ngụm, hỏi: “Ăn ngon không?”
Yến Như Vân bình tĩnh nhìn đôi mắt Tề Tiêu, ôn nhu nói: “Chỉ cần là sư tôn nấu, đều ăn ngon.”
Một cổ hơi nóng trên mặt chợt dâng lên, Tề Tiêu ngồi không yên, đem thìa và chén canh đặt lên bàn, giấu đầu lòi đuôi hét lên một tiếng: “Không biết lớn nhỏ!” Kỳ thật là trong lòng hắn ngập tràn ngọt ngào, nhưng mặt đỏ không chịu tan đi, vì thế ra vẻ tức giận mà vung tay áo: “Tự ngươi ăn đi!” Dứt lời gấp rút rời đi một đường bay nhanh về tới viện của mình.
Yến Như Vân vẫn ngồi duy trì bộ dáng mỉm cười, chỉ chốc lát sau hai tên đệ tử trông cửa một bên quay đầu nhìn lại một bên tiến vào, vui mừng hớn hở mà nói: “Yến sư huynh, Tề Tiên Tôn lại tới nữa hả.”
Thoạt trông tâm tình Yến Như Vân rất tốt, hắn gật gật đầu.
“Tề Tiên Tôn đối với Yến sư huynh thật tốt, nếu ta cũng có thể bái sư tôn giống như vậy, thật là chết cũng không tiếc.”
Hai tên tiểu đệ tử một tên vội vàng hâm mộ, một tên chú ý tới canh trên bàn đá, chờ mong hỏi: “Yến sư huynh, đây là Tề Tiên Tôn mang tới sao?”
Yến Như Vân rốt cuộc mang theo chút ý cười, nói: “Ừ, ta chỉ động có hai muỗng, nếu không chê các ngươi có thể xách đi.”
Đệ tử kia vội nói: “Không chê không chê, Yến sư huynh ở trong bí cảnh thí luyện lâu như vậy, chúng ta hai người đã thật lâu không có nếm đến tay nghề của Tiên Tôn, đa tạ Yến sư huynh!”
Hai tên tiểu đệ tử thật cẩn thận mà ôm chén canh đi.
Tiếng bước chân dần dần xa, hết thảy quay về gió êm sóng lặng.
Nụ cười ấm áp treo trên mặt Yến Như Vân nháy mắt rũ bỏ sạch sẽ, một tay tháo ra lụa trắng quấn trên cánh tay, lúc mở bàn tay ra từng mảnh vải vụn theo gió phiêu tán bay bay, làm như phải liếc mắt nhìn thêm một cái nữa, đều lười nhìn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.