Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

Chương 18: Chương 18





Công an Điền không để hai vợ chồng bọn họ có cơ hội đổi ý, trực tiếp lôi kéo hai người vào cục công an làm thủ tục rồi xem chứng minh, lần này còn phải hỏi xem trong nhà có con cái không, có bị lôi về làm con dâu hay con rể nuôi từ bé không.
Hai vợ chồng xưởng chế biến thịt không nỡ từ bỏ cơ hội này, muốn tranh luận với họ nhưng lại bị công an Lý ngăn lại: “Chúng tôi còn phải đến nhà anh chị để điều tra chuyện nhận con dâu nuôi từ bé nữa.
Đây là xã hội mới rồi, nếu nhà các người thật sự có vấn đề thì sẽ phải nhận trừng phạt thích đáng.
”Vừa nghe vậy, hai vợ chồng sợ tới mức sau lưng đổ mồ hôi lạnh, cũng không quan tâm người ta có điều tra thật không mà nghiến răng nghiến lợi bỏ đi.
Trong lòng thầm hối hận vừa rồi đi đường không nên nói mấy lời kia, để con ranh kia nghe được rồi méc lại.
Tại cục công an, công an Điền nhanh chóng điều tra được đơn vị công tác và địa chỉ nhà họ.
Biết Tô Chí Phong là giáo viên thì hắn cũng yên tâm, hắn cũng biết hai người không có con, vì lí do sức khỏe nên sau này cũng sẽ không sinh con, tổng kết lại liền cảm thấy hài lòng.
Tống Sở nhìn Mã Lan cùng Tô Chí Phong, mở miệng liền gọi: “Cha mẹ!”Hoàn toàn không cảm thấy mình kêu hai người xêm xêm tuổi là cha mẹ thì có vấn đề gì.

Giang Bác: “! ”Công an Điền: “! ”Mã Lan cùng Tô Chí Phong: “! ”!.
Nghe đứa nhỏ kêu cha mẹ, Tô Chí Phong và Mã Lan mới nhận ra hiện tại họ cũng là cha mẹ rồi, còn cùng lúc có cả con trai lẫn con gái.
Hai người có chút mất tự nhiên nhưng vẫn gật đầu lại với bọn trẻ.
Bước tiếp theo là đăng ký thông tin, sau đó thảo luận các vấn đề về sổ hộ khẩu.
Muốn lấy hai cái hộ khẩu thành thị tuyệt đối không được, chẳng qua vẫn có thể để bọn nhỏ theo hộ khẩu của mẹ ở nông thôn, cũng là nhà họ Mã ở đại đội bên kia.
Mặt Mã Lan lập tức tối sầm lại.
Mới nãy vội vàng nhận con nuôi, hoàn toàn không hỏi rõ điều kiện nhận nuôi như nào, sau khi mọi chuyện xong xuôi rồi cô ấy mới biết hai đứa trẻ này không thể xin được hộ khẩu trong thành phố, còn phải theo hộ khẩu bên nhà mẹ đẻ của mình.

Điều này cũng đồng nghĩa với việc tương lai cả ba người bọn họ đều không được nhận lương thực trợ cấp mà chỉ có thể dựa vào một mình Tô Chí Phong.
Tô Chí Phong cũng ho khan vài cái, cuối cùng cũng không nói nên lời.
Mã Lan vẫn kiên trì hỏi tiếp: “Vấn đề hộ khẩu này! không thể để bọn trẻ theo hộ khẩu của tôi hết được, sợ là đại đội không đồng ý cho người lạ nhập hộ ấy.
”Tuy rằng thời buổi này những đứa nhỏ thường theo hộ khẩu của mẹ, nhưng dù sao hai đứa nhóc này cũng không phải con ruột của cô ấy.
Mã Lan sợ mình nhận nhưng nhà họ Mã ở đại đội bên kia lại không chịu nhận.
Hộ khẩu nông thôn rất dễ xử lý, vì vậy công an Điền lập tức vỗ ngực nói: “Yên tâm đi, quay về tôi sẽ xin cấp trên cho, hai người cứ cầm giấy xác nhận của cục công an huyện về, chắc chắn đại đội của hai người sẽ thông qua thôi.
”Mã Lan: “! ”Khi cả nhà rời khỏi cục công an, các đồng chí trong cục sợ hai vợ chồng đổi ý nên vui vẻ tiễn gia đình bốn người ra khỏi cổng cục công an.
Tống Sở nắm tay Mã Lan, vui vẻ quay người vẫy tay chào tạm biệt.
Thầm nghĩ trên đời này vẫn còn rất nhiều người tốt.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.