Tu Ma Phi Thăng Quyển

Chương 17: Huỳnh Trấn Thiên Mới




Huỳnh Trấn Thiên nhìn lão giả còn đang nằm im ở trước mắt lo lắng nói"Này Thanh Trung tiền bối,ngươi di chuyển được chưa thế,đã 1 ngày trôi qua rồi đấy,rốt cục tiền bối có trị thương xong chưa thế?"thì ra lão giả kia đã nói tên mình cho Huỳnh Trấn Thiên biết,tên lão là Thanh Trung.
Lão giả tên Thanh Trung nghe Huỳnh Trấn Thiên nói vậy thì truyền âm lại nói"Tiểu hữu không cần gấp,chờ ta điều trị nội thương một lát là sẽ hoạt động lại được rồi,đến lúc đó ta sẽ trả đúng thù lao như đã hứa cho ngươi"
Huỳnh Trấn Thiên nghe vậy thì mới yên tâm,nhưng cố tỏ vẻ nói"Vị Thanh Trung tiền bối này,ngươi không nên nói như vậy a,ta cứu ngươi cũng không phải vì tiền đâu đấy,nhưng tất nhiên nếu ngươi đã muốn trả ơn thì không còn cách nào khác ta đành miễn cưỡng tiếp nhận mà thôi"
Lão giả tên Thanh Trung nghe thấy lời của Huỳnh Trấn Thiên nói,thì im lặng không còn lời gì để nói,hắn từ khi sinh ra tới giờ còn chưa thấy ai mặt dày như vậy đấy,cũng không biết nên đáp trả như thế nào vì vậy thôi thì tốt nhất là chọn cách im lặng.
..............(^_^)(^_^)(^_^)...............
Tại vị tu sĩ lão giả tên Thanh Trung có tu vi Tạo Đan Cảnh hậu kỳ còn chưa thể di chuyển và Huỳnh Trấn Thiên còn đang hớn hở chuẩn bị nhận linh thạch,thì ở trong dòng sông này có thêm một sinh mạng nữa tiến nhập vào,đó không ai khác mà chính là Tạp Thú Điểu,xem vào biểu cảm của nó thì có lẽ nó cũng chưa hồi phục được đến thời kỳ toàn thịnh,tuy vậy nhưng bây giờ nếu nó chạm mặt với một tu sĩ tu vi Tạo Đan Cảnh sơ kỳ bình thường thì có lẽ nó cũng đư sức đấu một trận sống còn,không thảm như lão giả tên Thanh Trung kia,đến nhích ngón tay còn không được.
Tạp Thú Điểu nhìn dòng sông trước mặt như có đều sợ hãi,do dự một lát sau đó nó im lặng di chuyển đọc theo bờ sông,xem ra nó có điều kiên kỵ ở nơi này,vì thế nên cũng không dám rêu rao phi hành ở nơi này,nếu không phải như vậy,thì rất nhanh nó có thể phát hiện ra chỗ ở của Huỳnh Trấn Thiên và lão giả tên Thanh Trung kia rồi.
Tạp Thú Điểu mặc dù đã rất cẩn thận,nhưng ngay khi nó đặt chân vào khu vực này,thì ở sâu dưới đấy sông, một đôi mắt to lớn mở ra,đôi mắt ấy trông rất giống mắt rắn,nhưng nó lại có hai sọc dọc màu vàng ở tròng mắt,điều này càng làm cho nó trở nên đáng sợ hơn,đôi mắt ấy sau khi mở ra thì chyển hướng nhìn về phía vị trí của Tạp Thú Điểu,khi nhìn thấy Tạp Thú Điểu thì lúc đầu ánh mắt đó hơi lộ vẻ kinh hoảng,nhưng một lát sau ánh mắt đó từ kinh hoảng đổi thành loại ánh mắt vui mừng,nhưng càng nhiều hơn là ánh mắt tham lam,nó im lặng bắt đầu di chuyển đến vị trí Tạp Thú Điểu,xem ra nó đã nhắm trúng Tạp Thú Điểu làm con mồi rồi.
Thế là bây giờ thế cục nơi đây bắt đầu loạn lên,hai người Huỳnh Trấn Thiên thì bị đe doạ bởi Tạp Thú Điểu,còn Tạp Thú Điểu thì bị đe doạ bởi một sinh vật bí ẩn chưa rõ là gì,như vậy thì vấn đề bây giờ là phải xem thử Tạp Thú Điểu tìm thấy hai người Huỳnh Trấn Thiên trước,hay là sinh vật bí ẩn tìm đến chỗ Tạp Thú Điểu trước,vì thế cuộc chiến thời gian chính thức bắt đầu.
...........(。⌒∇⌒)。(⌒∇⌒)...........
Một cơn gió lạnh thổi qua.
Huỳnh Trấn Thiên rùng mình một cái nhịn không được nhìn xem thử có ai ở xung quanh đây không,hắn ngó đông ngó tây vài lần thấy xung quanh không có ai thì mới yên tâm ngồi xuống tiếp tục canh giữ cho lão giả Thanh Trung trị thương,đột nhiên đúng lúc này thì một trận run rẩy ở dưới đất vang lên.o
Kìm theo đó trong đầu của Huỳnh Trấn Thiên vang lên giọng nói hốt hoảng của lão giả Thanh Trung,lão như rống lên nói"Đi mau,nhanh chóng chạy khỏi đây,con súc sinh kia đã tìm thấy được vị trí của chúng ta rồi,nó đang di chuyển rất nhanh đến đây,nếu chậm trễ hai ta có thể làm thức ăn trong miệng nó đấy"
Lão giả còn chưa nói xong thì đã thấy Huỳnh Trần Thiên đứng dạy,rất nghĩa khí nói"Tiền bối ta là người tốt,vì thế phí trị liệu ta không lấy đâu coi miễn phí cho ngươi đấy,ta đi trước đây,tiền bối nhớ bảo trọng"nói xong hắn không đợi lão giả trả lời,vội chạy đi một hướng ngược lại với động tỉnh khi nảy,bỏ mặc lão giả bất động ở lại chỗ cũ.
Lão giả Thanh Trung thấy vậy thì vội hô lớn"Này tiểu hữu đừng bỏ ta,cõng ta thoát khỏi đây,xong việc ta sẽ cho ngươi toàn bộ gia sản"
Rất tiếc Huỳnh Trấn Thiên không còn quan tâm đến lời lão nữa,dù gì còn mạng mới có thể hưởng thụ được cuộc sống,chết rồi cầm linh thạch chơi với ma à.
Người ta nói đứng trước ranh giới của sự sống và cái chết thì tâm tính con người sẽ thay đổi,lão giả Thanh Trung thấy Huỳnh Trấn Thiên không quan tâm đến lời của mình thì ác độc truyền âm nói"Tốt lắm,như vậy thì ngươi cũng đừng trách ta,tất cả cũng chỉ vì sinh tồn thôi"nói xong lão giả lầm bầm tụng một đoạn kinh văn nào đó sau đó quát"Đoạt xoá""
Đột nhiên từ cơ thể của lão giả Thanh Trung kia xuất hiện một luồng sáng,sau đó luồng sáng ấy nhanh chóng bay lên hướng vị trí Huỳnh Trấn Thiên bay tới.
Huỳnh Trấn Thiên thấy vậy thì cả khinh,hắn vội rút kiếm đánh ra Nhất Sát Kiếm,ý đồ muốn đánh tan luồng sáng kia,nhưng để hắn thất vọng là luồng sáng kia trực tiếp xuyên qua chiêu Nhất Sát Kiếm,sau đó không một cái gì ngăn cản chui vào trong cơ thể của hắn.
Huỳnh Trấn Thiên thấy vậy trợn mắt há miệng nói"Cần gì phải làm như vậy chứ,có gì từ từ......"sau đó ngã quỵ xuống đất bất động.
............(▰˘︹˘▰)(▰˘︹˘▰).............
Nơi đây là một không gian đen tối.
Huỳnh Trấn Thiên đang ngốc trệ nhìn thân ảnh trước mặt mình không xa,chỉ thấy người kia tướng mạo y chang hắn,nếu có gì khác nhau thì đó chính là khí chất,hắn thì khí chất nhu nhược còn thân ảnh kia thì khí chất tà khí,nhìn nhau một lúc,thân ảnh tà khí kia chủ động nói"Ngươi muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi"
Huỳnh Trấn Thiên nghe vậy hỏi"Đây là đâu?ngươi là ai?sao ta lại ở đây?"
Thiên tà khí cười nhạt nói"Đây là sâu bên trong linh hồn của hai ta,ta chính là ngươi,còn tại sao ngươi ở đây thì đáng ra ngươi phải biết chứ,tại sao lại hỏi ta"
Thiên nhu nhược nghe vậy suy nghĩ một lát rồi nói"Ngươi nói thật sao,nếu vậy ngươi là một nửa khác trong ta sao"
Thiên tà khí hơi khinh ngạc nói "Ồ,ngươi không có vẻ gì là bất ngờ hết nhỉ,đúng vậy ta chính là nửa còn lại của ngươi"
Thiên nhu nhược lại lộ vẻ suy nghĩ sâu xa sau đó nói"Trước khi vào đây ta nhớ hình như tên Thanh Trung già khú kia muốn đoạt xoá ta thì phải,từ miệng của Ngọc Ánh thì ta biết được đoạt xá là thủ đoạn cướp đoạt thân thể của tu sĩ,điều kiện hình như là linh hồn người thi triển phải mạnh hơn người bị thi triển thì phải,nếu vậy thì bây giờ đáng ra linh hồn của ta phải bị cắn nuốt rồi chứ,tại sao hai ta còn đứng đây nói chuyện với nhau được nhỉ"
Thiên tà khí vẫn một bộ không liên quan đến ta nói"Tất nhiên là ngươi chưa bị cắn nuốt rồi,ta không biết vì sao nhưng cơ thể của chúng ta thực sự không giống với người thường,ta cũng là được tạo ra cách đây mấy tháng thôi nên không biết được nhiều thứ,chỉ là theo ta biết thì cơ thể của chúng ta có một luồng hắc khí rất khủng bố,hắc khí đó ở trong cơ thể chúng ta liên tục luyện hoá, biến khắp nơi trong cơ thể của chúng ta thành của nó,nhưng kỳ lạ là tuy vậy nhưng nó không bao giờ đụng chạm đến linh hồn của chúng ta,nói đúng hơn là mỗi lần nó muốn thôn phệ ta thì linh căn của chúng ta sẽ toả ra một luồng uy áp đè ép nó,rồi thôn phệ nó vào trong linh căn luôn,có thể vì thế nên nó không đám đụng vào linh hồn của chúng ta,tất nhiên linh hồn của tên Thanh Trung gì đó thì ta không biết,có lẽ giờ này linh hồn tên đó đã bị thôn phệ luôn rồi không chừng"
Thiên nhu nhược nghe vậy thì cả khinh,hắn không ngờ trong cơ thể của mình lại có những việc kỳ lạ như vậy diễn ra,xem ra linh hồn của lão giả Thanh Trung kia rất có thể đã bị hắc khí thôn phệ rồi,à mà khoan đã,nếu đã xong việc rồi thì tại sao mình còn xuất hiện ở đây chi chứ.
Huỳnh Trấn Thiên phiên bản nhu nhược không kìm được hỏi"Này nếu vậy thì ta sao lại ở đây chi chứ,chả phải theo ngươi nói thì mọi việc đã xong xuôi rồi sao,ta còn phải ra ngoài chạy trốn nữa đấy"
Huỳnh Trấn Thiên phiên bản tà khí nghe vậy thì lộ bộ mặt nghiêm túc nói"Chuyện là ta cảm thấy ngươi quá nhu nhược,lần này sẵn tiện ngươi bị đưa vào nơi này,ta muốn cùng ngươi dung hợp,xem thử phần nào trong hai ta sẽ giành được quyền điều khiển thân thể,đừng nghĩ đến việc từ chối,nếu không ta đành phải dùng cách chém giết chết ngươi sau đó độc lập điều khiển thân thể"
Huỳnh Trấn Thiên nhu nhược nghe vậy thì tươi cười nói"Sao phải từ chối chứ,dù sao hai ta nói chung thì cũng chỉ là một người thôi,dung hợp với nhau thì cũng vẫn là Huỳnh Trấn Thiên thôi,nào lại đây chúng ta dung hợp,ta cũng quá chán phải chạy đông trốn tây rồi"
Hai phần con người của Huỳnh Trấn Thiên sau khi trao đổi xong với nhau thì bắt đầu tiến gần tới nhau,sau đó va chạm nhau dung nhập thành một Huỳnh Trấn Thiên duy nhất.
Huỳnh Trấn Thiên do dung hợp tạo thành vẻ mặt liên tục biến hoá,lúc thì nhu nhược đôi khi lại sợ hãi rồi hung ác,tà khí.......vv,sau một phen biến hoá cuối cùng Huỳnh Trấn Thiên do dung hợp tạo thành nhắm mắt lại.
Thời gian trôi qua không biết là bao lâu,có thể 1 giây hoặc 1 năm,Huỳnh Trấn Thiên rốt cục cuối cùng cũng mở mắt ra,chỉ thấy vẻ mặt hắn không nhìn ra được âm nhu hay tà khí,một vẻ mặt anh khí lạnh nhạt xem mọi chuyện không liên quan đến mình khoé miệng còn lộ ra một nụ cười tự tin,nếu có nữ nhân nhìn thấy hắn lúc này thì sẽ vô điều kiện mà nhào vào lòng hắn,tại vì lúc này hắn cho người khác một cảm khác tự tin tuyệt đối,vẻ mặt lạnh nhạt như chứng tỏ không đều gì làm hắn động dung được.
Huỳnh Trấn Thiên giơ bàn tay của mình lên mỉm cười nói"Xem ra hai người chúng ta không ai thắng cả"nói xong hắn nhắm mắt lại sau đó biến mất khỏi nơi này.
...........................ʘʘ...........................
Graooo...........một tiếng gào khinh thiên động địa vang lên.
Ầm.......rầm.......rầm.........tiếp đó từng tiếng nổ rung trời chuyển đất được phát ra.
Thân thể Huỳnh Trấn Thiên bắt đầu động đạy ngồi dạy,hắn mở mắt ra nhìn về phía nơi phát ra những âm thanh khủng bố kia,chỉ thấy cách nơi hắn đang ngồi khoảng 200 mét,có hai con yêu thú với thân hình khủng bố đang đánh nhau kịch liệt,một con trong đó tất nhiên là Tạp Thú Điểu rồi,còn con còn lại thì là một con yêu thú dạng rắn to gần 20 mét,ở hai vành mắt của nó có những lớp vẩy nhô ra trông rất khinh khủng,mắt màu xám tro có hai đường kẻ dọc,lưng của nó được tạo thành từ những lớp vẩy màu xám tro nhô ra trông rất hầm hố,nó chính là yêu thú"Thôn Yêu Xà".
Thôn Yêu Xà là yêu thú bá vương trong hệ rắn của nhân giới,đặc điểm của nó cũng như tên vậy,chuyên môn ăn thịt yêu thú để tiến cấp.
Con Thôn Yêu Xà này đã ở trong Thiên Ấn Sơn Mạch rất lâu năm rồi,lúc trước nó từng là bá chủ của cả sơn mạch này với tu vi Tạo Đan Cảnh trung kỳ,khi đấy nó tha hồ ăn thịt yêu thú mà không ai dám làm gì nó,lúc ấy quả là thời kỳ sung sướng nhất của nó,nhưng từ khi Tạp Thú Điểu tiến nhập vào Thiên Ấn Sơn Mạch thì mọi chuyện thay đổi,Tạp Thú Điểu tu vi cao hơn nó,vì thế Tạp Thú Điểu bắt đầu tranh giành địa bàn với nó,hơn nữa nó còn bị đánh cho trọng thương sau đó bị yêu thú của toàn sơn mạch tìm đến trả thù,hại cho nó bị đánh cho rớt xuống nơi này,may là yêu thú nơi đây không đám đuổi tận giết tuyệt nó,vì vậy nó mới có thể ẩn núp ở dòng sông này dưỡng thương,nếu không thì mạng nó cũng khó giữ rồi.
Hôm nay sau khi biết được Tạp Thú Điểu tiến vào con sông này thì nó cứ tưởng là tìm đến để giết nó không thôi,ai ngờ nó lại phát hiện ra Tạp Thú Điểu bị thương nặng,vì vậy bây giờ mới phát sinh ra tình cảnh như thế này.
Oành.....ầm......đùm........tiếng đánh nhau vẫn liên tục vang lên.
Tuy cách nhau 200 mét nhưng Huỳnh Trấn Thiên vẫn cảm thấy hít thở không thông,hắn cũng không nhìn nhiều vào chiến đấu của hai con yêu thú ấy nữa,vội đi tới chỗ cái xác của lão giả tên Thanh Trung lục đồ,dù gì người cũng đã chết rồi,lục xem thử có thứ gì tốt không lấy về cho mình sài,dù gì lão ta cũng là Tạo Đan hậu kỳ tu sĩ,đồ đạt có giá trị chắc cũng có không ít.
Huỳnh Trấn Thiên bắt đầu lục sát cơ thể của Thanh Trung lão giả,nhưng sau một lúc,hắn nhìn vào bàn tay trống không của mình nói"Gì thế này,sao lại không có gì hết vậy,hay là lão ta có trữ vật không gian chuyên cất chứa đồ vật"nghĩ vậy hắn tập trung tinh thần,nhìn xem trên cơ thể của Thanh Trung lão giả có đeo nhẫn,vòng tay,túi nhỏ,dây chuyền......gì hay không,tại vì hắn được nghe qua Ngọc Ánh nói trữ vật không gian thường được làm thành những dạng đồ vật như vậy.
Một lát sau Huỳnh Trấn Thiên chạy nhanh về hướng ngược lại nơi hai con yêu thú đang diễn ra trận chiến,trên tay hắn còn cầm thêm một cái túi nhỏ,mà theo hắn suy đoán đó là trữ vật không gian.
Tạp Thú Điểu thấy Huỳnh Trấn Thiên lấy cái túi nhỏ chạy đi thì Rít lớn một tiếng định đuổi theo,nhưng rất tiếc Thôn Yêu Xà nào để cho nó chạy đi,vì vậy trước ánh mắt không đành lòng của Tạp Thú Điểu,Huỳnh Trấn Thiên tay cầm cái túi nhỏ chạy đi mất hút,Tạp Thú Điểu thấy vậy thì điên cuồng bắt đầu tấn công Thôn Yêu Xà trút giận,thế là trận chiến giữa hai yêu càn diễn ra kịch liệt hơn.
........................。^‿^。.........................
HCVVCH
Tạm thời dừng viết,không có ai xem nản quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.