Tu La Vũ Thần

Chương 307: TO GAN LỚN MẬT




Sau khi Tô Nhu và Tô Mỹ xuất hiện, khuôn mặt của ba lão già Lăng Vân Tông tức khắc đại biến, lão nào cũng cười như mở cờ trong bụng. Ánh mắt đê tiện bắt đầu không an phận, di chuyển ở trên gương mặt tuyệt sắc cùng với vóc người kiêu ngạo của Tô Nhu và Tô Mỹ.

– Đẹp, quá đẹp. Tô Ngân thành chủ, ngươi thực sự sinh ra một đôi tỷ muội tuyệt vời.

Tên Hôi Bào Giới Linh sư từ lâu đã không còn phong độ của một đại nhân vật như trước kia nữa, hắn xoa xoa hai tay, liếm liếm môi đi về hướng Tô Nhu Tô Mỹ.

– Phụ thân, Sở Phong đâu? Sở Phong ở nơi nào?

Nhưng Tô Nhu Tô Mỹ căn bản không thèm để ý đến ba lão đầu đó, mà kích động tìm kiếm một bóng dáng khác ở trong phòng.

– Sở Phong? Ở đây làm gì có Sở Phong, cho dù hắn có dũng khí xuất hiện ở nơi này thì cũng tuyệt đối là một thi thể lạnh giá mà thôi.

Tên Hôi Bào Giới Linh Sư nghe được hai chữ Sở Phong thì sắc mặt hắn có chút khó coi, bởi vì hắn biết hai tỷ muội Tô Nhu Tô Mỹ đã sớm ái mộ Sở Phong, cho nên xuất phát từ lòng ghen tuông và đố kỵ với Sở Phong, hắn thật sự hận Sở Phong đến thấu xương.

– Tô Ngân, không ngờ ông lại gạt ta. Rốt cuộc ông gạt chúng tôi đến đây vì mục đích gì?

Giờ khắc này, Tô Nhu là người phản ứng trước tiên, nàng chỉ vào mặt Tô Ngân mà chất vấn. Bởi vì nàng thực sự cảm thấy người nam tử trước mắt thật sự không xứng làm phụ thân của nàng.

– Mục đích? Tô Ngân, chẳng lẽ ngươi không có nói cho các nàng biết sao?

Tên Hôi Bào Giới Linh Sư liếc nhìn Tô Ngân trước tiên, sau đó cười híp mắt nhìn về phía Tô Nhu và Tô Mỹ, nói:

– Hai tiểu bảo bối, phụ thân của các nàng đã hứa đem hai nàng gả cho ta. Từ hôm nay trở đi, các nàng chính là người của ta, hắc hắc….

– Cái gì? Tô Ngân, đó là sự thật sao?

Nghe được lời này, Tô Nhu trở nên vô cùng kinh hoàng.

– Phụ thân, tại sao người lại đối với chúng con như vậy? Rốt cuộc người có xem hai chúng con là nữ nhi của người không?

Cùng lúc đó, Tô Mỹ cũng vô cùng tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn tái mét, thậm chí hai mắt cũng ửng đỏ. Bởi vì những ngày qua, tỷ muội các nàng quả thực chịu không ít ủy khuất.

– Ai…. Tiểu Nhu Tiểu Mỹ, phụ thân làm tất cả đều vì muốn tốt cho các con thôi! Sở Phong hắn đại nghịch bất đạo, lại dám ngầm cấu kết với Tề Phong Dương đối phó với phủ chủ đại nhân. Hôm nay hắn đã không còn chỗ dung thân ở Cửu Châu Đại Lục này rồi, sớm muộm gì cũng sẽ bị lùng giết thôi. Mà các con lại có quan hệ quá thân thiết với Sở Phong, nếu như không triệt để cắt đứt quan hệ thì sẽ bị hắn làm ảnh hưởng. Nhưng hôm nay Linh Sư đại nhân lại nhìn trúng hai con, sẵn lòng cưới các con làm vợ, việc này không chỉ là phúc khí của các con, mà còn là vận may của Tô gia chúng ta.

Tô Ngân giải thích.

– Ông thối lắm, không ngờ ông là thứ người như vậy, ta dĩ nhiên lại có một phụ thân vô sĩ như vậy!

Tô Mỹ cũng vô cùng ủy khuất.

– Được rồi Tô Ngân, hai nữ nhi này của ngươi quá ngu xuẩn, lão phu nhất định phải dạy dỗ các nàng một chút, bằng không ngày sau các nàng đi ra ngoài nói xằng bậy thì coi như ta cũng không giữ được các nàng.

Giờ khắc này, tên Hôi Bào Giới Linh Sư đã không nhịn được nữa, miệng hắn khẽ nhẩm, một tầng kết giới liền xuất hiện bao phủ Tô Nhu Tô Mỹ ở trong đó. Mặc cho hai nàng có giãy dụa thế nào cũng không thể thoát ra được.

Cùng lúc đó, hai lão hộ giả tóc đen và tóc trắng cũng phân biệt khiêng kết giới bao phủ lấy Tô Nhu và Tô Mỹ lên vai. Ba người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài cung điện.

– Ba vị đại nhân…

Với kinh nghiệm thế nhân của Tô Ngân, hắn vừa thấy ba lão gia làm thế thì tức khắc hiểu được ba lão già này muốn làm gì, vội vã chạy ra bên ngoài, hắn rất sợ ba lão già này cứ như vậy mà cưỡng hiếp nữ nhi mình.

– Tô Ngân, ngươi làm gì vậy? Chẳng lẽ ngươi muốn Tô gia các ngươi rơi vào kết cục toàn gia bị tịch thu tài sản như Huyền Vũ Thành sao?

Tên Hôi Bào giới linh sư thấy Tô Ngân dám ngăn cản thì sắc mặt hắn liền trầm xuống.

– Không… Không dám.

Câu này đã dọa Tô Ngân sợ chết khiếp, vội vàng tránh ra một bên, vội vàng xin lỗi. Nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt căm hận của Tô Nhu Tô Mỹ, hắn vẫn cắng răng nói:

– Chỉ là hai đứa nữ nhi của ta còn quá nhỏ….

– Cút ngay, không được phá hư hứng thú của lão phu bằng không ta sẽ lập tức diệt Tô gia.

Hôi Bào Giới Linh Sư cười lạnh một tiếng, nhanh chóng bay ra ngoài cửa.

– Vù vù.

Nhưng vào lúc này, một tầng bàng bạc kết giới bỗng nhiên bao phủ tòa đại điện này, ngăn chặn đường đi của ba lão giả Lăng Vân Tông. Mà biến cố như vậy có thể khiến cho hộ pháp tóc đen và tóc trắng có chút khó hiểu, bọn hắn quay đầu nhìn về phía Hôi Bào Giới Linh Sư, nói:

– Đại nhân, ngài làm vậy là có ý gì?

– Đây không phải do ta bố trí.

Mà tên Hôi Bào Giới Linh Sư cũng vô cùng giật mình, bởi vì kết giới bao phủ đại điện trước mắt không chỉ có màu xám tro mà chất lượng kết giới này còn tốt hơn rất nhiều so với hắn.

– Ba lão già các ngươi thực sự to gan chọc trời, ngay cả người của Sở Phong ta mà các ngươi cũng dám động.

Mà đúng vào lúc này, một giọng nói đột nhiên vang dội trong đại điện.

Sau khi giọng nói này vang lên thì gần như tất cả mọi người có mặt ở đó đều biến sắc, cùng nhìn về phía sau, khi nhìn thấy thân ảnh trước mắt lại càng kinh hãi hơn:

– Sở Phong, dĩ nhiên là ngươi!

Nhìn về phía vị thiếu niên đứng ở trong một góc của đại điện, ba lão già Lăng Vân Tông cũng vô cùng sửng sốt. Dù thế nào cũng không ngờ được bọn chũng đau khổ tìm kiếm Sở Phong lâu như vậy nhưng hắn lại chủ động xuất hiện ở trước mắt bọn họ.

Sau khi Tô Nhu và Tô Mỹ nhìn thấy Sở Phong thì sắc mặt của các nàng trở nên vui mừng như điên. Chỉ có điều vui sướng qua đi thì các nàng lại càng lo lắn cho Sở Phong hơn.

Bởi vì mấy lão quái vật Lăng Vân Tông này thực sự quá lợi hại, mặc dù các nàng biết hôm nay chiến lực của Sở Phong cao ngập trời nhưng vẫn cảm thấy lo lắng không yên, không biết Sở Phong có phải đối thủ ba lão già này không.

Tuy nhiên so với mấy người bọn họ thì Tô Ngân lại càng hoảng sợ hơn, trong mắt hắn tràn đầy vẻ e ngại. Thậm chí đến thân thể cũng đang run rẩy, bởi vì hắn thật sự rất sợ Sở Phong. Nhất là nhớ đến thân phận Hôi Bào Giới Linh Sư của Sở Phong, nhớ đến lời cảnh cáo lúc trước của Sở Phong thì hắn càng lo sợ hơn.

– Hừ, thật sự là bất ngờ, chúng ta tìm khắp thiên nhai không tìm được lại tóm được ngươi dễ dàng như vậy. Ha ha…

– Sở Phong, chúng ta tìm ngươi cực khổ sở như thế mà bây giờ ngươi lại dám tự đưa đến cửa. Lúc đầu có Tề Phong Dương cứu ngươi di, nhưng hôm nay ta lại muốn xem thử xem còn ai có năng lực tới cứu ngươi.

Tên hộ pháp tóc trắng vô cùng phẫn nộ, hình ảnh Sở Phong đánh chết Độc Cô Ngạo Vân trước đây vẫn như sờ sờ trước mắt, chỉ cần nhớ đến những thứ này thì lửa giận trong lòng hắn lại càng bùng nổ hơn.

Sau khi Sở Phong xuất hiện, hắn đã không cách nào khống chế tâm tình của mình, hắn chính là người đầu tiên hành động. Đầu tiên hắn đem Tô Nhu đang vác ở trên vai ném cho Tô Ngân, sai đó liền đem khí tức Huyền Vũ cửu trọng của bản thân tản ra, thân hình hắn liền biến thành một luồng ánh sáng nhào tới Sở Phong.

– Sở Phong, hôm nay ngươi phải nợ máu trả bằng máu.

Cùng lúc đó, tên hộ pháp tóc đen cũng đem Tô Mỹ trên vai mình ném cho Tô Ngân, thi triển ra một loại thân pháp vũ kỹ huyền diệu, cộng thêm một loại vũ kỹ công sát mạnh mẽ ép tới Sở Phong.

Hai tên này không hổ là hai trong thập nhị hộ pháp đại danh đỉnh đỉnh của Lăng Vân Tông, quả nhiên đều có cảnh giới Huyền vũ đỉnh phong. Thế tiến công của hai người vừa ra đã khiến cho cả tòa đại điện rung động, phảng phất như sắp vỡ vụn vậy. Nếu như không phải Sở Phong bố trí kết giới thì e rằng tòa cung điện này đều sẽ bị phá hủy.

– Sở Phong!!!

Mà sau khi Tô Nhu Tô Mỹ nhìn thấy uy thế kinh khủng ấy thì hai nàng đều bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, không kềm được mà hét toáng lên, các nàng rất sợ Sở Phong không cách nào ngăn cản công kích đó.

“Ầm”

Nhưng đúng vào lúc này, chỉ thấy thân hình Sở Phong khẽ động, dưới chân liền run động kịch liệt, sau đó một cổ uy áp bàng bạc được dựng lên. Sau đó hai tay Sở Phong kết thành hình ưng trảo đột nhiên công kích tới khóa lấy yết hầu của hai tên hộ pháp. Sau đó cánh tay hắn vung tên, chỉ nghe một tiếng “Bịch”, hai tên hộ pháp nặng nề té xuống đất. Lực lượng vô cùng cường đại, hai người vừa ngã xuống đất liền phun một ngụm máu tươi, cả khung xương đều bị dập nát.

Sau khi bọn chúng té xuống đất, nhìn thấy hai lão đầu trong tình trạng nửa sống nửa chết thì Sở Phong khinh thường phun nước bọt, lạnh lùng nói:

– Các ngươi cần phải suy ngẫm lại một chút xem hiện tại có phải là không ai có thể cứu được các ngươi hay không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.