Tu La Vũ Thần

Chương 296: MỞ RA ĐẾ TÁNG




Mang theo tất cả lửa giận, Sở Phong vọt vào bên trong lều vải.

Giờ khắc này, hắn có thể nhìn thấy rất rõ ràng, bên trong lều vải có chín bé gái, tuổi tác cũng không tròn mười tuổi, phần lớn đều có dáng dấp năm đến sáu tuổi.

Lúc này, có mấy đứa bé trong đám đã bị cởi hết quần áo, vừa khóc thét vừa chạy loạn trong lều vải, mà sau lưng có một lão già trần truồng như nhộng, đang giương nanh múa vuốt đuổi theo bọn nhóc.

Dáng dấp của lão già này vô cùng hèn hạ, hắn nở một nụ cười rất dâm đãng, vừa đuổi theo các bé gái vừa gào lên:

– Tiểu bảo bối của ta đừng chạy, cho các ngươi nếm thức ăn ngon.

– Ta khinh, con mẹ nó….. Ngươi vẫn còn là người sao?

Sở Phong tức giận không thôi, xông lên dùng một cước đạp lão đầu kia ngã xuống đất, sau đó vung một quả đấm to về phía gương mặt của lão già hèn hạ kia.

– Ôi oa.

Quả đấm của Sở Phong rất có lực, đánh lão già kia liên tục kêu thảm thiết, nụ cười hèn hạ trước kia không còn nữa, quát lớn với Sở Phong:

– Ngươi là ai? Lại dám đánh bổn đại nhân, ôi chao, đừng đánh, đừng!!!

– Ta là ai? Ta muốn làm thịt ngươi.

Sở Phong càng nghe những lời của hắn càng tức giận hơn, cho nên lúc hắn ra quả đấm càng ngày càng dùng sức hơn. Đầu tiên là đem mũi của lão già này đánh móp, sau đó đánh quai hàm lệch, hàm răng cũng bị đánh rụng, sau cùng đánh vỡ đầu của hắn.

Vì để tránh cho đám bé gái kia để lại bóng ma lớn hơn trong lòng, Sở Phong cũng không có sử dụng thủ đoạn máu tanh, mà là chờ cho đến khi lửa giận trong lòng mình tiêu tan thì vận dụng lực lượng của Đản Đản đem lão đầu này cắn nuốt.

Sau khi giải quyết xong tên Hôi Bào Giới Linh Sư này thì Sở Phong quay đầu về phía đám bé gái ấy, hắn phát hiện lúc này bọn nhóc vẫn còn đang đứng tại chỗ. Dùng một đôi mắt to ngấn nước nhìn chằm chằm mình, trên mặt vẫn còn vương vấn nỗi sợ hãi lúc trước.

Tuy nhiên ánh mắt các bé nhìn về phía Sở Phong lại không có vẻ sợ hãi, phảng phất như biết rõ Sở Phong sẽ không làm tổn thương mình, giống như Sở Phong đang giúp đỡ bọn họ vậy.

– Các muội đều đến từ sơn thôn gần đây sao?

Sở Phong mở miệng hỏi.

– Dạ.

Bé gái nhỏ nhất gật đầu, lộ ra vẻ vô cùng lanh lợi.

– Ai tên là Nữu Nữu?

Sở Phong quét ánh mắt về phía đám bé gái, tràn đầy vẻ chờ mong, hắn hy vọng Nữu Nữu kia có thể sống được, ít nhất có thể cho Ngưu Tử và Hổ Tử một câu trả lời.

– Muội tên là Nữu Nữu.

Đột nhiên, một giọng nói non nớt linh hoạt vang lên, một cô bé bước về phía trước.

Bé gái này ăn mặc rất đơn giản, trên mặt vải vóc thô ráp tràn đầy mảnh vá, một cặp giày nho nhỏ chỉ còn một chiếc nguyên vẹn, một chiếc chân nhỏ ló ra ngoài. Nhưng cho dù như vậy thì bé gái vẫn không bỏ đi.

Đừng xem bé gái này ăn mặc rất cũ rách, nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến vẻ đáng yêu của cô bé. Đôi mắt to ngây thơ đáng yêu không nhiễm một chút bụi trần, nhất là hai cái đuôi ngựa trên đầu, càng khiến cho vẻ đáng yêu của cô bé được tôn lên đến cực điểm.

– Muội chính là Nữu Nữu?

Sở Phong tiến lên hỏi, cuối cùng viên đá treo trong lòng đã được bỏ xuống.

– Đại ca ca à, ca biết muội sao?

Bé gái lấy giọng nói vô cùng dễ nghe hỏi lại.

– Biết, bây giờ không phải là biết rồi sao? Ta được hai ca ca của muội nhờ vả, tới đón muội về nhà.

Sở Phong mỉm cười sờ đầu nhỏ của Nữu Nữu, hắn phát hiện tiểu nha đầu này thật sự rất đáng yêu.

Sau đó, Sở Phong lấy thủ đoạn đăc biệt dẫn đám bé gái này ra khỏi Huyền Vũ Thành. Lúc này hắn mới gọi bạch điêu xuống, đem đám bé gái này đưa lên đầu bạch điêu.

– Tiểu Bạch, hãy dẫn các bé gái này trở về thôn sơn đi.

Sở Phong nói với bạch điêu, mà sau khi Sở Phong nghe được lời Sở Phong nói thì Tiểu Bạch dường như có linh tính gật đầu một cái.

Sau khi nhận thấy biểu hiện của Tiểu Bạch thì Sở Phong rất là vừa lòng, đây chính là điểm mà hắn yêu thích Tiểu Bạch. Mặc dù hắn đã nắm giữ Ngự Không Thuật, thế nhưng Sở Phong rất yêu thích Tiểu Bạch làm phương tiện đi lại, bởi vì không chỉ dùng ít sức, mà Tiểu Bạch còn là một trợ thủ vô cùng đắc lực.

– Đại ca ca, ca không cùng đi với chúng ta sao?

Đột nhiên có một giọng nói của một bé gái vang lên.

Quay đầu lại quan sát, Sở Phong liền phát hiện những bé gái khác đã ngồi lên đầu bạch điêu, sợ hãi không dám lên tiếng, mà nằm yên lặng trên đầu bạch điêu, nắm thật chặc lông trên đầu bạch điêu, không dám nhúc nhích.

Thế nhưng Nữu Nữu này lại hoàn toàn khác biệt, lúc này cô bé đang ngồi đĩnh đạc trên cổ bạch điêu, một đôi mắt to ngây thơ nhìn chằm chằm Sở Phong.

– Ca ca có việc phải làm nên không thể đưa các muội về được.

Sở Phong cười cười một tiếng, sau đó lấy trong túi càn khôn ra một chút vàng, đây chính là thứ mà Sở Phong lấy trộm được ở trong Huyền Vũ Thành.

Sau khi đem vàng giao cho Nữu Nữu thì Sở Phong lại căn dặn Nữu Nữu phải đem số vàng này giao cho phụ mẫu của mình, sau đó bảo phụ mẫu dẫn bọn họ rời khỏi thôn sơn. Đồng thời còn căn dặn sau khi Nữu Nữu lớn lên phải cùng tu võ với ca ca của mình.

Mà Nữu Nữu cũng vô cùng sáng suốt gật đầu ưng thuận, đem tất cả những lời nói của Sở Phong ghi tạc trong lòng, hơn nữa trước khi Sở Phong chuẩn bị rời đi còn hỏi tới:

– Đại ca ca, huynh tên là gì?

Thấy vậy, Sở Phong cũng có chút do dự, hắn không biết mình nói cho Nữu Nữu biết tên của mình là chuyện tốt hay chuyện xấu. Nhưng khi nhìn đến ánh mắt tha thiết được nghe câu trả lời của Nữu Nữu thì Sở Phong vẫn mỉm cười trả lời:

– Sở Phong.

– Sở Phong đại ca ca, Nữu Nữu sẽ mãi mãi nhớ đến ca.

Nữu Nữu mỉm cười ngọt ngào nói.

Sau khi đưa tiễn đám bé gái đi thì Sở Phong lại len lén trở về chỗ ở của tên Giới Linh Sư biến thái kia, đem Linh bào màu xám tro của hắn khoác lên người, lấy danh nghĩa của hắn triệu tập đại quân của Kỳ Lân Vương Phủ giữa đêm khuya.

Sở Phong muốn mở cửa vào của đế táng, phải tìm tòi bảo tàng trong đó, nhưng hắn cũng biết bên trong đế táng nguy hiểm trùng trùng. Lấy thực lực của một người thì độ khó khăn rất lớn, mà hiện tại nơi này lại có nhiều người của Kỳ Lân Vương Phủ như vậy. Hắn đương nhiên không cần phải chuẩn bị gì thêm, trước mắt cứ lợi dụng bọn họ mở đế táng ra, cho dù có nguy hiểm cũng để cho bọn chúng lên trước, biến bọn họ làm kẻ chết thay.

Cho dù toàn bộ người ở nơi này đều chết sạch, trong lòng của Sở Phong cũng không có chút băn khoăn, bởi vì lần này người Kỳ Lân Vương Phủ phái tới toàn là người của Lâm thị, mà trước giờ Sở Phong chưa từng có ấn tượng tốt với bọn chúng, cho nên hắn hận không thể giết sạch tất cả bọn chúng.

Chỉ có điều, Sở Phong đột nhiên lại triệu tập đại quân của Kỳ Lân Vương Phủ mở ra cửa vào đế táng giữa lúc đêm khuya, việc này đã khiến cho rất nhiều người bất mãn.

Thấy Sở Phong đang bố trí đại trận, một số người bắt đầu thì thầm to nhỏ với nhau, lén lút oán hận Sở Phong.

– Cái lão biến thái này lại nổi điên gì nữa đây? Đã trễ thế này còn gọi chúng ta tới đây.

– Ai biết được chứ! Có thể là mấy bé gái kia đã bị hắn chà đạp chết hết rồi, nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên mới tìm chúng ta đến chơi đùa với hắn.

– Con mẹ nó, hắn thật sự là một kẻ biến thái. Chúng ta đường đường là người của Kỳ Lân Vương Phủ, sao phải cung phụng một lão quái vật như hắn chứ?

– Hư, nói nhỏ một chút, Lâm thị chúng ta đều nhờ vào hắn mới có địa vị ổn định ở Kỳ Lân Vương Phủ như ngày hôm nay, nhất định phải hầu hạ hắn thật tốt.

Đối với những lời bàn tán của mọi người, Sở Phong căn bản không có thời gian để ý đến. Bởi vì cho dù những người này mắng chửi thế nào thì người bọn họ mắng chửi cũng không phải là hắn, mà là đang mắng chửi cái lão già biến thái kia.

Sau một phen dày công bố trí trận pháp dưới sự chỉ đạo của Đản Đản thì đại trận phá hủy kết giới siêu cường của Sở Phong rốt cuộc cũng hoàn thành. Lúc này nó đã bắt đầu chuyển động.

Đại trận mở ra, quang mang lưu chuyển tựa như một vầng dương rực rỡ, chiếu sáng từng thước tấc trên mảnh thiên địa này. Nhất là phù chú quỷ dị kia càng phảng phất như có sinh mạng vậy, liên tục thăm dò kết giới phong tỏa cửa vào.

– Các ngươi mau nhìn đi, lần này lão biến thái bố trí kết giới trận thật sự hoàn toàn khác biệt với lúc trước, không ngờ nó lại lộng lẫy như vậy.

Giờ khắc này rất nhiều người đều sợ hãi thán phục.

– Ôi, chẳng qua chỉ là phô trương thanh thế mà thôi, theo ta thấy hắn căn bản không thể mở ra kết giới ở cửa vào này. Nếu có thể mở ra thì chắc chắn đã sớm mở ra từ lâu rồi, hà cớ gì phải ở chỗ này đợi lâu như vậy?

Nhưng cũng có người cho rằng, kết giới kia căn bản không thể mở ra được.

“Vù vù”

Nhưng đúng vào lúc này, chỉ thấy quang mang của kết giới đại trận lại bắt đầu thu hẹp lại, sau đó lại giống như nước suối dũng mãnh tràn vào cửa vào kết giới kia. Lúc này, kết giới phong bế trước cửa vào cũng hóa thành một hắc động thật lớn.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều há hốc mồm, chết đứng người, vô cùng bất ngờ nói:

– Vậy mà có thể mở ra được!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.