Tu La Vũ Thần

Chương 286: TRẬN QUYẾT ĐẤU GIỮA NHỮNG THIÊN TÀI




– Tự phế bỏ tu vi? Chỉ dựa vào ngươi mà cũng thích hợp nói với ta những lời như vậy? Ngươi có tư cách đưa ra điều kiện đánh cược với ta sao?

Độc Cô Ngạo Vân dùng ánh mắt khinh thường nhìn Sở Phong, tựa như đang nhìn một con kiến nhỏ bé, bất cứ lúc nào cũng có thể bóp chết nó vậy.

– Không dám thì cứ nói thẳng, hà cớ gì phải nói những lời vô ích như vậy!

Sở Phong nhún nhún hai vai, trên mặt viết rõ hai chữ “Khinh thường”.

– Không dám? Chẳng lẽ ta lại đi sợ một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa như ngươi sao? Cũng tốt, tự phế tu vi, hôm nay, ta sẽ thành toàn cho ngươi!

Độc Cô Ngạo Vân hừ một tiếng, đem uy áp Huyền Vũ bát trọng phóng ra một cách triệt để, trong nháy mắt đã bao phủ lấy Sở Phong.

Khi uy tia uy áp vô hình kia bao phủ đến, Sở Phong tức khắc cảm nhận được một áp lực cực lớn. Độc Cô Ngạo Vân phát tán ra uy áp ckhoong phải là chuyện vừa, Sở Phong quả thực cảm nhận được dường như có một ngọn núi vô hình đang đặt lên bả vai của mình, khiến cho hắn khó có thể di chuyển dù chỉ là nửa bước.

– Nếu như ngươi muốn mất đi tu vi thì ra sẽ thành toàn cho ngươi, không cần chính ngươi tự phế bỏ, ta sẽ đến giúp ngươi.

Độc Cô Ngạo Vân liên tục cười khẩy, cùng lúc đó hắn cũng liên tục phóng ra uy áp, một tầng nối tiếp một tầng cuốn tới, hơn nữa còn ngày càng mạnh.

– Đáng ghét, lực lượng của tên này lại mạnh như vậy.

Dưới uy áp lũ lượt kéo tới, Sở Phong đổ mồ hôi như mưa, hai chân cũng bắt đầu khuỵu xuống.

Đều là Huyền Vũ bát trọng, nhưng lực lượng của cái tên Độc Cô Ngạo Vân này quả thực vượt xa Lâm Nhiên, trên cả Lý Trường Thanh. Nếu như Sở Phong chỉ dựa vào tu vi Nguyên Vũ cửu trọng của mình thì căn bản không có cách nào chống lại Độc Cô Ngạo Vân.

– Haizzz, quả thực chênh lệch quá lớn, mặc dù đều là thiên tài, thế nhưng cũng là chênh lệch gần một cảnh giới lớn, cách xa bát trọng, trình độ này căn bản không cách nào quyết đấu được.

– Sở Phong thực sự đã hành động không lý trí, ta quả thực có thể hiểu được rằng trong lòng hắn muốn báo thù cho Lý Trường Thanh, thế nhưng dưới tình huống không hề có một phần thắng như vậy mà hắn lại dám đi ước đấu với Độc Cô Ngạo Vân, việc này chẳng khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết.

Mọi người có thể nhìn ra được Sở Phong đã bị uy áp của Độc Cô Ngạo Vân áp chế, thực lực của hai người thực sự chênh lệch quá lớn. Sở Phong căn bản không hề có chút khả năng đánh trả, trận tỷ thí này giống như những gì mọi người nghĩ vậy, hai bên còn chưa đánh nhau đã phân ra thắng bại rồi.

– Kết thúc, bây giờ ta sẽ lập tức phế bỏ tu vi của ngươi.

Độc Cô Ngạo Vân nắm chắc phần thắng, trong mắt hắn hiện ra một tia sát ý, sau đó uy áp từ trong cơ thể hắn điên cuồng tuôn ra, uy áp lúc này còn mạnh hơn trước kia mấy lần, nó tựa như một cơn sóng lớn vô hình nhào về phía Sở Phong.

Cổ uy áp này thực sự quá mạnh mẽ, nếu như Sở Phong bị đánh trúng thì sợ rằng nó có thể đem Sở Phong nghiền thành máu loãng. Cái tên Độc Cô Ngạo Vân này đâu có chỗ nào giống như muốn phế bỏ tu vi của Sở Phong, hắn thực sự muốn hạ đòn sát thủ, cướp đi tính mạng của Sở Phong.

Giờ khắc này, rất nhiều người đều đang âm thầm than thở, bọn họ vì một thiên tài ngàn năm khó gặp như Sở Phong mà cảm thấy thương tiếc. Bọn họ cảm thấy Sở Phong không nên hành động theo cảm tính như vậy. Lấy tu vi như thế mà dám khiêu chiến với Độc Cô Ngạo Vân, tự tay hủy đi tiền đồ sáng lạng phía trước, còn mấy đi cả tính mạng.

Nhưng ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng Sở Phong hẳn phải chết không thể nghi ngờ thì đột nhiên trong cơ thể Sở Phong lại bộc phát ra một cổ khí tức cực kỳ cường hãn, cổ khí tức ấy phóng lên trời cao, cuốn đến chân trời, phảng phất như không ai có thể địch nổi, sau đó lại đem uy áp của Độc Cô Ngạo Vân đánh tan rã, quét sạch không còn một móng.

Mà giờ khắc này, hầu như tất cả mọi người đều biến sắc, ánh mắt nhìn về phía Sở Phong tràn đầy sự khiếp sợ. Bởi vì giờ khắc này, lực lượng Sở Phong phóng ra không còn là Nguyên Lực mà là Huyền Lực, Sở Phong đã bước chân vào Huyền Vũ Cảnh, hơn nữa còn có tu vi Huyền Vũ tam trọng.

– Chuyện gì đã xảy ra? Sao tu vi của Sở Phong đột nhiên lại từ Nguyên Vũ cửu trọng tăng lên đến Huyền Vũ tam trọng?

– Ta biết rồi, khó trách Sở Phong lại dám khiêu chiến Độc Cô Ngạo Vân, nhất định là ngay từ đầu hắn đã giấu diếm thực lực. Nguyên Vũ cửu trọng chẳng qua chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi, Huyền Vũ tam trọng mới là thực lực chân chính của hắn.

Đối mặt với khí tức Sở Phong đột nhiên biến hóa như vậy, những người không biết rõ chân tướng còn tưởng rằng Sở Phong giấu diếm thực lực, chỉ cần nghĩ đến Sở Phong chỉ mới mười sáu tuổi mà đã có tu vi Huyền Vũ tam trọng, hơn nữa còn có lực chiến đấu nghịch thiên như vậy thì có rất nhiều người khiếp sợ, bọn họ khó có thể tiếp nhận được sự thật này.

– Đản Đản, xem ra lần này ta lạo phải mượn lực lượng của ngươi để đi đối phó với đại địch rồi.

Thời khắc này, Sở Phong đứng vững vàng trên đài, tầng tầng Huyền Lực đang lượn vòng xung quanh, đem quần áo thổi bay phất phới, khí thế cả người cường đại hơn trước kia vô số lần, mà đây cũng chính là chênh lệch giữa Huyền Vũ Cảnh và Nguyên Vũ Cảnh.

– Sở Phong không nên khinh thường, Độc Cô Ngạo Vân đó không đơn giản, cho dù ta đem lực lượng của ta cho ngươi mượn thì ngươi chưa hẳn nắm chắc phần thắng.

Đản Đản nghiêm túc nhắc nhở.

– Yên tâm đi, ta hiểu, phần lớn thiên tài của Lăng Vân Tông đều có rất nhiều thủ đoạn mạnh mẽ.

– Lấy Phong Hạo vừa rồi để nói, nếu không phải hắn nhớ lại lúc trước ta từng dùng một chiêu đánh hắn suýt chết, khiến trong lòng hắn sinh ra sự hoảng sợ, đánh mất ý chí chiến đấu thì chỉ sợ rằng ta không thể nào chỉ dùng Ngự Không Thuật và Bách Biến Cung đã có thể đánh bại hắn như vậy.

– Về phần cái tên Độc Cô Ngạo Vân này, bất kể là tính cách; chiến lực hay là thủ đoạn, tất cả đều vượt trên Phong Hạo. Hắn chính là một cường địch, ta sẽ không khinh địch, thế nhưng hôm nay ta nhất định phải đánh bại hắn, nếu không thì không thể nào trừ được nỗi nhục của Thanh Long Tông.

Năng lực quan sát của Sở Phong rất mạnh, kể từ lúc Độc Cô Ngạo Vân đánh bại Lý Trường Thanh một cách dễ dàng thì hắn cũng biết Độc Cô Ngạo Vân này là một kẻ khó dây dưa rồi. Còn về phần mức độ khó chơi đến đâu thì ngoại trừ vị thiếu nữ mặc y phục màu tím kia ra, Độc Cô Ngạo Vân chính là kẻ khó dây dưa nhất trong thế hệ đồng lứa mà hắn từng gặp phải. Sở Phong cũng không biết đến tột cùng cái tên Độc Cô Ngạo Vân ấy có bao nhiêu thủ đoạn không muốn cho người khác biết, hay trong tay hắn ta có bao nhiêu át chủ bài bảo vệ tính mạng.

– Hóa ra là che giấu tu vi, khó trách ngươi dám kêu gào ầm ỉ với ta như vậy. Tuy nhiên chỉ là tu vi Huyền Vũ tam trọng mà thôi, với loại trình độ này, ngươi cảm thấy ngươi có thể thắng được ta sao? Có phải là ngươi có phần quá mức tự phụ rồi hay không?

Khuôn mặt Độc Cô Ngạo Vân cẫn bình thản, so với những người khác, hắn cũng không bởi vì tu vi của Sở Phong đột nhiên tăng mạnh mà cảm thấy khiếp sợ, ngược lại chiến ý trong mắt hắn lại càng thêm nồng đậm.

– Tức khắc sẽ biết đến tột cùng là người nào tự phụ thôi.

Sở Phong nhún người một cái, cả người lập tức hóa thành một đạo lưu quang, trong nháy mắt lướt đến trước mặt Độc Cô Ngạo Vân. Cùng lúc đó, hai tay Sở Phong nắm hai thanh kim sắc đại đao, hướng tới hai cánh tay của Độc Cô Ngạo Vân mà chém xuống.

– Thật đáng ghét, lại bị một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa như ngươi xem thường, xem ra ta nhất định phải cho ngươi biết một chút về thủ đoạn của Độc Cô Ngạo Vân ta.

Độc Cô Ngạo Vân hừ lạnh một tiếng, không tránh không né, quay sang Sở Phong tung một đòn phản thủ. Uy lực của quyền này rất mạnh, tốc độ cực nhanh, ngay cả một ngọn núi cũng có thể bị nó xuyên thủng.

“Vù”.

Tuy nhiên dưới chân Sở Phong đột nhiên lóe lên hào quang rực rỡ, tốc độ đột nhiên nâng cao lên mấy lần, trong nháy mắt cả người đã biến mất, không chỉ tránh thoát được công kích của Độc Cô Ngạo Vân, ngược lại còn lướt đến phía sau Độc Cô Ngạo Vân. Cùng lúc đó, đại đao trong tay hắn hóa thành hai đạo kim mang, khi mọi người kịp nhận ra thì nó đã chém tới sau lưng của Độc Cô Ngạo Vân.

– Không chỉ có mình ngươi có thân pháp vũ kỹ.

Thân thể Độc Cô Ngạo Vân đột nhiên hóa thành một đạo hư ảnh, sau đó hắn lại lướt đến sau lưng Sở Phong, khi thân thể hắn xuất hiện một lần nữa thì trong tay hắn đang nắm lấy một thanh trường thương màu lam sáng óng ánh, hơn nữa còn đang đâm về phía Sở Phong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.