Tu La Vũ Thần

Chương 213: HƯ KHÔNG CHÂN NHÂN.




Hư Không Long Ngâm Nhận ngay ở trong Hư Không Tháp.

Thế nhưng từ nghìn năm trước, Hư Không Tông khai sơn tổ sư Hư Không chân nhân nuốt hận mà chết, trong Hư Không Tông rốt cuộc cũng không người nào nắm giữ môn vũ kỹ này, trên thực tế căn bản là không ai nhìn được bộ dáng vũ kỹ này là gì nữa.

Sở Phong với thủ đoạn Giới Linh Sư, tại đây Hư Không Tháp từ trên xuống dưới, tới tới lui lui tìm kiếm mấy lần, nhưng cũng không tìm được tung tích Hư Không Long Ngâm Nhận này, điều này làm cho Sở Phong nổi lên buồn bực.

Bởi vì với ánh mắt của Giới Linh Sư, hắn có thể nhìn ra Hư Không Tháp này rất đặc thù, biết trong đó nhất định cất dấu cái gì, mà nghe qua tông chủ nói, Sở Phong liền nghĩ, ở đây ẩn dấu hơn phân nửa là Hư Không Long Ngâm Nhận, thế nhưng lúc này, Sở Phong chết sống cũng tìm không được, cái này tự nhiên khiến hắn rất là lo lắng.

Dù sao Hư Không Long Ngâm Nhận này cũng không phải là vũ kỹ đơn giản, mà là Thiên Võ Cảnh cao thủ sáng chế, là một loại thất đoạn vũ kỹ mà trong Thanh Châu hôm nay cũng không tồn tại, đồng thời không phải thất đoạn vũ kỹ đơn giản, mà là thất đoạn vũ kỹ vô hạn tiếp cận bát đoạn vũ kỹ.

Vũ kỹ như vậy, Sở Phong nếu biết được, tự nhiên muốn lấy tới tay, bởi vì chỉ cần nắm giữ vũ kỹ này, không thể nghi ngờ là một trong vương bài bảo mệnh cho ngày sau.

Nghĩ đến đây, Sở Phong liền lần thứ hai tỉ mỉ tìm kiếm lại, thế nhưng dù tìm kiếm cả một đêm, vẫn không hề thu hoạch gì, đừng nói phương pháp tu luyện Hư Không Long Ngâm Nhận, quả thực ngay cả cộng lông cũng đều không tìm được.

"Lẽ nào nói, Sở Phong ta thực sự cùng Hư Không Long Ngâm Nhận này không có duyên?" Sở Phong đứng ở trên đỉnh Hư Không Tháp, nhìn phương Đông hơi sáng, trong lòng tràn đầy tiếc nuối.

Cả một đêm, Sở Phong thật là có khả năng cạn kiệt, thủ đoạn có thể sử dụng đều sử xuất ra hết, vì thế lúc này đại cục đã định, Sở Phong dù là dùng nhiều thời giờ tìm kiếm, cũng là không tốt.

Như Đản Đản nói thì, bản lĩnh Sở Phong còn thiếu, tinh thần lực không đủ, còn vô pháp thấy rõ tất cả Hư Không Tháp này ẩn dấu.

Thế nhưng đợi khi Sở Phong có đủ tinh thần lực, có thể xem thấu Hư Không Tháp này, thất đoạn vũ kỹ đối với Sở Phong mà nói, còn có thể có bao nhiêu chỗ trọng dụng chứ?

"Ngươi nhất định không phải là đệ tử Hư Không Tông." Đột nhiên, phía sau Sở Phong truyền đến một đạo thanh âm già nua.

"Là ai?" Nghe được cái thanh âm này, Sở Phong kinh hãi, đầu tiên là thân thể tiến về phía trước một bước, rồi nhảy ra mấy chục thước mới xoay người lại, đem ánh mắt quét về phía sau.

Mà vừa nhìn thấy, Sở Phong nhất thời lại càng thêm hoảng sợ, tại phía sau hắn cư nhiên đứng một lão giả tóc trắng xoá.

Cái vị lão giả này vóc người thấp bé, đầy mặt nếp nhăn, lớn lên tuyệt không thần kỳ, thế nhưng trên người hắn lại tản ra một loại khí tức đặc biệt, nhất định đó là một loại cảnh giới tu võ, mới có thể có khí tức như vậy.

Chính yếu chính là, cái vị lão giả này thân thể bán trong suốt, cái này nói rõ lão cũng không phải là một cái sinh mệnh hoàn chỉnh, mà là một đạo thần thức, một đạo thần thức có thể tránh thoát tinh thần lực của Sở Phong.

"Sở Phong cẩn thận, đây là một đạo thần thức của Thiên Võ Cảnh cường giả, tuy rằng trãi qua năm tháng ma hợp đã cực kỳ suy yếu, nhưng cũng không thể khinh thường" Đản Đản khẩn trương nhắc nhở nói.

"Tiền bối, chẳng biết ngài là ai?" Sở Phong cung kính hỏi, ở đây sẽ không vô duyên vô cớ như vậy xuất hiện một đạo thần thức cường hãn, vì thế Sở Phong trước tiên liền liên tưởng đến một người, đó là người sáng tạo ra Hư Không Tông, Hư Không chân nhân.

Tuy rằng, một đạo thần thức Thiên Võ Cảnh cường giả, tồn tại ngàn năm thời gian, cái này rất bất khả tư nghị, thế nhưng lúc này Sở Phong duy nhất có thể nghĩ đến, lại chỉ có vị này.

"Nghĩ không ra đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng chờ được một người tư chất không tệ, nhưng cũng không phải là người của tông môn ta, ai, mà thôi, có lẻ đây là thiên ý." Lão giả vẫn chưa trả lời Sở Phong hỏi, mà là bất đắc dĩ thở dài một tiếng, lúc này mới hướng Sở Phong nói:

"Tiểu tử, ta đem phương pháp tu luyện Hư Không Long Ngâm Nhận khẩu truyền cho ngươi, về phần ngươi có thể nhớ được nhiều ít bao nhiêu, có thể tu luyện thành công hay không, vậy toàn bộ phải xem thiên phú cùng tạo hóa của ngươi."

Lúc này, lão giả liền hướng Sở Phong giảng thuật phương pháp tu luyện, mà Sở Phong lại vội vàng chăm chú lắng nghe, dụng tâm đem tất cả ghi tạc trong lòng, kỳ thực lão giả tổng cộng khẩu truyền, không quá một trăm câu, nhưng mỗi câu đều rất tinh diệu, muốn triệt để lĩnh ngộ, đều cần lực lĩnh ngộ cực cao.

Khi lão giả đem tất cả nói xong, nội tâm Sở Phong mừng như điên không gì sánh được, bởi vì Sở Phong biết, lão giả khẩu truyền cho hắn, tất nhiên là

Hư Không Long Ngâm Nhận không thể nghi ngờ.

"Vãn bối đa tạ tiền bối truyền thụ tuyệt học!" Đem phương pháp tu luyện nhớ kỹ trong lòng xong, Sở Phong liền đối với lão thi đại lễ.

"Không cần cám tạ ta, lão phu chỉ là không muốn để cho tuyệt kỹ của ta thất truyền mà thôi, hơn nữa không nên đến quấy rầy yên tỉnh của ta." Nói xong, lão giả phất ống tay áo, liền biến mất không gặp, không có lưu lại một ti vết tích.

"Đản Đản, ngươi nghĩ, vị lão giả này có đúng là Hư Không chân nhân hay không?" Sở Phong vừa hướng ngoài Hư Không Tháp đi đến, vừa hỏi.

"Rất có thể chính là hắn." Đản Đản trả lời.

"Thế nhưng, ngươi không phải đã nói, thần thức tồn tại thời gian có hạn, thần thức Thiên Võ Cảnh cường giả, căn bản vô pháp tồn tại ngàn năm như vậy?" Sở Phong không giải thích được hỏi.

"Nói là nói vậy, bất quá mọi việc luôn luôn có ngoại lệ, thần thức tuy rằng nắm giữ lực lượng nhất định, nhưng dù sao cũng là hư thể, nên có thể thông qua bảo bối đặc thù, hoặc thủ đoạn kéo dài thời gian tồn tại."

"Cái Hư Không Tháp này đặc thù như vậy, chính là bởi vì nó có thể khiến cho thần thức Hư Không chân nhân tồn tại càng lâu a."

"Bất quá ta nghĩ, Hư Không chân nhân này sở dĩ để cho thần thức mình còn sót lại, ngoại trừ là không muốn để cho tuyệt kỹ của mình bị thất truyền ra, phần nhiều chính là hắn cố chấp." Đản Đản nói rằng.

"Nếu nói hắn cố chấp, sao lại truyền cho ta?" Sở Phong càng phát ra hiếu kỳ.

"Khi ngươi biết được Hư Không chân nhân này, ý nghĩ thứ nhất chính là tìm người thích hợp để hắn có thể truyền tuyệt kỹ, Hư Không Long Ngâm Nhận."

"Thế nhưng ta trước hết nghĩ đến, là muốn hấp thụ bổn nguyên di hài hắn, bất quá lúc này, ta lại bỏ đi cái ý niệm đó trong đầu." Đản Đản cười hì hì trả lời.

"Ý của ngươi là nói?" Sở Phong bừng tỉnh đại ngộ.

"Không sai, Hư Không chân nhân này hẳn là đang thủ hộ di hài hắn, không muốn sau khi hắn chết, ngay cả bổn nguyên cũng bị Giới Linh Sư cướp đi, cho nên mới lấy thủ đoạn đặc thù, khiến cho thần thức hắn còn tồn tại."

"Thế nhưng nhìn dáng dấp, phỏng chừng hắn cũng chống đỡ không được bao lâu, trong vòng hai năm, tất nhiên sẽ triệt để tiêu tán, cái thời gian kia chúng ta sẽ trở lại lấy đi bổn nguyên của hắn cũng không muộn." Đản Đản cười xấu xa nói.

"Ngươi nha đầu kia." Đối với suy nghĩ của Đản Đản, Sở Phong chỉ có thể biểu thị bất đắc dĩ.

Bởi vì nghĩ đến, khi mình rời đi, Hư Không Tông tông chủ khẳng định sẽ tự thân tiễn đưa, vì thế Sở Phong rời đi Hư Không Tháp, cũng không có trực tiếp rời đi, mà là quay trở về cung điện của mình nghỉ ngơi.

"Hắn thế nào ở chỗ này? Chẳng lẽ ta lẻn vào Hư Không Tháp bị phát hiện sao?"

Chỉ bất quá, Sở Phong còn chưa tới gần cung điện, liền không khỏi ngây ngẩn cả người, bởi vì tinh thần lực của hắn thấy rõ ràng, Hư Không Tông tông chủ đang đứng tại cửa của cung điện, đồng thời rất là lo lắng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.