Tu La Thiên Đế

Chương 42: Ước Chiến 2





Đệ tử kia sắc mặt khẽ biến, quyết đoán xoay người né tránh, đồng thời một đạo kiếm quang vặn vẹo như nước trong nháy mắt công ra, tựa như roi sắt bị đánh ra, trực tiếp thẳng đến hầu họng Mục Tử Tu.

Xảo trá, lưu loát, khiến cho toàn trường kinh hô, không nghĩ tới đi lên lại kịch liệt như vậy.Mũi kiếm chưa tới, Mục Tử Tu đã có cảm ứng, cổ họng giống như đã bị kiếm phong bức bách.
Nhưng hắn chẳng những không né tránh, ngược lại còn cười lạnh, hai tay mãnh liệt vỗ vào, tiếng ba giòn vang, hai tay lại kết rắn chắc vỗ lấy trường kiếm.- Không tốt...Vị đệ tử kia vội vàng rút lui.Nhưng...- Chân Lôi Thẩm Phán đoạn thứ nhất, lôi quang vạn trượng!Hai tay Mục Tử Tu đột nhiên bộc phát ra tiếng rít chấn động tai, lôi điện kịch liệt như muốn nổ tung, cường quang chói mắt trong nháy mắt nở rộ.Phốc xuy!Lôi điện nghiền nát trường kiếm, điện mang theo kiếm thể đánh trúng tay phải vị đệ tử kia, hung hăng bật ra.Vị đệ tử kia thất thanh kêu thảm thiết, hai mắt mất đi thị lực, lỗ tai nổ vang, cánh tay phải tê dại, trong lúc nhất thời đã loạn trận cước.Mục Tử Tu từng bước xông lên, lăng không bay lên, hai chân dậm về phía ngực vị đệ tử kia, điện mang chói mắt hội tụ hai chân, thế như sấm sét liên kích, rầm rầm vang lên, trong nháy mắt dậm ra năm cước, vị đệ tử kia rời khỏi mặt đất bay ngược ra sau, lăn ra hơn mười thước, mất đi sức chiến đấu.Hai chiêu giải quyết trận chiến, dứt khoát lưu loát, tiêu sái tự nhiên.- Mục Tử Tu, ta yêu ngươi!Một nữ đệ tử phấn khởi hét lên.- Quá mạnh! Không hổ là đệ tử thân truyền, linh lực vận dụng thật trôi chảy, không có bất kỳ cảm giác ngăn trở nào, đây chính là chênh lệch a.- Lôi Điện có ưu thế tiên thiên, cường quang gây mù, phá hư thị giác, tiếng sấm gây mất đi thính giác, sau khi uy lực tăng cường còn có thể làm cho người ta tê liệt, phá hư xúc giác, một hồi tập kích có thể làm cho ngũ giác của đối phương mất đi ba cái.- Vẫn chưa đủ đây, còn ai đến? Luận bàn mà thôi, ta sẽ hạ thủ lưu tình.Mục Tử Tu đứng ở giữa đài, tiêu sái tuấn lãng, tiếp nhận hoan hô cùng sùng bái tại toàn trường, hắn thích nổi bật, cũng quả thật có vốn liếng nổi bật.- Ta đến.Một đệ tử thượng đẳng chừng hai mươi tuổi lên đài, khiêng chuôi trọng đao dài hai thước, sải bước đi về phía trung ương đài.- Lương Chinh, ha ha, được!Mục Tử Tu nhún nhún vai, nhìn thẳng vào đối thủ trước mắt.
Đây là một đệ tử đặc biệt độc hành, thiên phú cũng không tính là nổi bật, nhưng sức chiến đấu rất mạnh, là dũng tướng nổi danh trong đông đảo đệ tử Thanh Vân Tông.- Lương Chinh, dạy dỗ hắn! Để cho hắn lĩnh giáo đệ tử bình thường chúng ta lợi hại thế nào.- Cuồng đao Lương Chinh, ha ha, đặc sắc đặc sắc.- Lương Chinh tu luyện Linh Võ thất trọng thiên một năm, nghe nói sắp đột phá đến Linh Võ bát trọng thiên.- Mục Tử Tu đừng sơ suất.Các đệ tử xem chiến nhao nhao hô to, cổ vũ cho hai người.Tần Mệnh nhìn từ xa, không có sốt ruột rời đi.

Thưởng thức Chân Lôi Thẩm Phán của Mục Tử Tu, bộ võ pháp này không biết làm cho hắn hâm mộ bao nhiêu lần.Xung quanh Diễn Võ Đài vang lên tiếng hò hét như thủy triều, Lương Chinh thế như mãnh hổ, dẫn đầu giết về phía Mục Tử Tu, toàn thân hắn dâng lên kình phong mãnh liệt, trên diễn võ trường cát bay đá chạy, thanh thế vô cùng kinh người.- Oa a.Lương Chinh kêu to, hai tay cầm đao, đao tụ cuồng phong, chém về phía Mục Tử Tu, cỗ kình lực dã man kia làm cho mọi người dưới đài nhìn thấy mà kích động, tận tình hô to.Mục Tử Tu không lùi mà tiến, giẫm bước bay lên không, luân phiên nắm đấm nện về phía cuồng đao, lôi điện chạy loạn toàn thân, nhanh chóng hội tụ đến nắm tay, ngưng kết thành lôi điện quyền, vững vàng bảo vệ nắm tay.Hai mắt Tần Mệnh sáng ngời, thật sự có thể đem lôi điện ngưng tụ thành quyền cương? Hắn đã thử qua rất nhiều lần, không có hơn một ngàn cũng có tám trăm, nhưng thủy chung không thể thành công, điều này không chỉ cần lực khống chế vô cùng tinh diệu, mà còn cần hướng dẫn đặc thù.Ầm ầm!Giữa không trung vang lên tiếng nổ vang, Mục Tử Tu cùng Lương Chinh lại song song thối lui, sau khi rơi xuống đất đều lui năm bước.Thế lực ngang nhau?- Lương Chinh, tốt lắm, xinh đẹp a.- Mục Tử Tu, ngược hắn, ngược hắn a.Bọn họ đánh đến phấn khích trên võ trường, các đệ tử xung quanh cũng nhìn đầy kích động.- Có chút ý tứ.Mục Tử Tu nhún nhún bả vai, cười to xông về phía Lương Chinh.Lương Chinh không nói một lời, cắn răng xuất kích lần nữa.Cát đá bay múa, tiếng nổ lớn ầm vang, lôi điện chói mắt, thế công của hai người đều là đại khai đại hợp, ở trên diễn võ trường đấu đến không thể tách rời.Tần Mệnh đứng trên vạc đá, quan sát phương thức chiến đấu của Mục Tử Tu.Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, Mục Tử Tu cường thế chống đỡ đại đao của Lương Chinh, cùng lúc đó lôi điện toàn thân tập thể tập kích, rời khỏi thân thể Mục Tử Tu, toàn bộ đánh về phía Lương Chinh, giống như là b ắn ra mấy trăm thanh ngân châm, khiến cho toàn trường kinh hô.Lương Chinh kêu thảm thiết, bị đánh lui hơn mười bước, toàn thân rất nhiều nơi da bóc thịt bong, từng trận tê dại.Mục Tử Tu thừa cơ truy kích, liên tục đánh ra hơn mười đạo lôi quyền, rốt cục bức loạn thế công của Lương Chinh.- Tốt, tốt, thật tốt.Diễn võ trường quần tình phấn khởi, tận tình hô to.Tần Mệnh cũng âm thầm nắm chặt tay, tán thưởng trận chiến đấu của Mục Tử Tu.

Võ pháp là chết, sử dụng mới là sống, cùng một võ pháp trong tay, những người khác nhau có thể phát huy ra uy lực khác nhau, chỉ từ trình độ lưu loát của Mục Tử Tu thi triển Chân Lôi Thẩm Phán, tuyệt đối xứng đáng với danh hào đệ tử thân truyền, xem ra đại trưởng lão ở trên người hắn hạ đủ công phu.Nhưng vào lúc này, Lương Chinh đột nhiên ở trong nghịch cảnh phản kích, đại đao không thể tưởng tượng nổi bổ vào người Mục Tử Tu, nhìn một màn này khiến rất nhiều người hít thở vào từng ngụm khí lạnh, thậm chí cũng không biết đã xảy ra chuyện gì..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.