Tu La Thiên Đế

Chương 14: Kim Cương Kình 1





Đệ tử bình thường lại chia làm đệ tử hạ đẳng, đệ tử trung đẳng, đệ tử thượng đẳng.Thanh Vân tông hơn tám ngàn đệ tử, tuyệt đại đa số đều là đệ tử bình thường, đệ tử thân truyền của trưởng lão chỉ có sáu trăm, mà đệ tử Kim Linh cộng lại chỉ có ba mươi vị, mười mấy tuổi chỉ có năm vị.Người trước mắt này chính là đệ tử Kim Linh, một trong ngũ đại kỳ tài đời mới, Kim Kiếm Trình Mục.Hắn thiên phú trác tuyệt, sáng tạo qua rất nhiều kỳ tích cho Thanh Vân tông, thanh kim kiếm kia là lợi khí mà tông chủ Thanh Vân tông tự mình rèn cho hắn, bản thân có thể tản mát ra kiếm khí sắc bén.Tần Mệnh là đệ tử bình thường, cũng là đệ tử hạ đẳng trong đệ tử bình thường, còn là đệ tử hạ đẳng bị phạt, thuộc về quần thể tầng dưới chót.
So với người trước mắt, chính một con đại bàng trên trời, một con chim sẻ trên mặt đất.- Chuyện gì đã xảy ra?Trình Mục ngữ khí lạnh lùng.Hắn muốn vào Dược Sơn lấy chút linh thảo dùng, nửa đường nghe được tiếng đánh nhau mới tới, hiện trường hỗn loạn, mặt đất còn có lửa, hiển nhiên vừa mới xảy ra chiến đấu.Tần Mệnh hiện tại thương thế rất nghiêm trọng, nhưng Mộ Trình cũng không có ý ra tay trợ giúp, ngược lại còn dùng ánh mắt không tốt nhìn Tần Mệnh.- Không có việc gì, không phiền ngươi phí tâm.Tần Mệnh đè nén đau nhức và suy yếu, xoay người muốn rời đi.- Đứng lại!Trình Mục lạnh lùng quát.Tần Mệnh ôm lấy vết thương trước ngực, đưa lưng về phía Trình Mục.- Nói đi!- Ta đã nhắc nhở ngươi không chỉ một lần, ngươi càng mạnh mẽ, bị trừng phạt càng nghiêm trọng, vĩnh viễn đừng hòng rời khỏi Thanh Vân Tông.

Ngươi tốt nhất là nên ngoan ngoãn làm tôi tớ của ngươi, đối với tất cả mọi người trong lòng phải kính sợ, có thể cúi đầu thì đừng ngẩng đầu, có thể khom lưng thì đừng đứng thẳng, như vậy mới có thể được tha thứ.
Ngươi muốn sớm sẽ có một ngày trở lại Lôi Đình cổ thành của ngươi, nên sớm làm theo lời ta nói.- Tâm ý đó ta nhận!Tần mệnh cũng không quay đầu lại, trực tiếp rời khỏi đỉnh núi.- Không biết tốt xấu!- Không liên quan gì đến ngươi.- Đừng tưởng rằng vào được Linh Vũ cảnh là có thể được công nhận, phụ mẫu ngươi là tội nhân của Thanh Vân Tông, tội lỗi của bọn họ sẽ dùng cả đời ngươi bồi thường.
Ngươi không có võ pháp dẫn dắt linh lực, đừng mơ tưởng đi xa hơn cảnh giới Linh Võ, ta kết luận ngươi sẽ dừng bước tại Linh Võ lục trọng thiên.Trình Mục hừ lạnh, hắn là đệ tử Kim Linh mà mọi người kính sợ hâm mộ, vốn không có khả năng để ý tới đệ tử hạ đẳng Tần Mệnh này, nhưng giữa hắn và Tần Mệnh có liên hệ đặc thù —— Nguyệt Tình!Nguyệt Tình là một trong ngũ đại đệ tử Kim Linh đời mới của Thanh Vân tông, có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, có thiên phú khiến các tông phái khác đều tán thành, càng có khí chất xuất trần như tiên, là nữ thần trong lòng tất cả đệ tử Thanh Vân tông.Trình Mục ái mộ Nguyệt Tình, cũng là cuồng nhiệt theo đuổi Nguyệt Tình.Thế nhưng trong lòng Nguyệt Tình căn bản không có chỗ cho hắn.Tần Mệnh không để ý tới đối phương nữa, hắn kéo theo cơ thể mệt mỏi cùng thương thế trên người rời khỏi đỉnh núi.

Trên mặt hắn mang theo nụ cười thờ ơ lạnh nhạt, chỉ là nụ cười này làm cho người ta đau lòng, tám năm qua, những trận chiến đấu như vậy hắn đã gặp phải quá nhiều.
Hắn cũng hiểu được một khi thực lực của mình tăng cường, thì sẽ bị uy hiếp và hãm hại nhiều hơn, nhưng hắn không sợ hãi, càng sẽ không cúi đầu kẹp đuôi làm người.Miễn là còn sống, vậy thì phải đứng lên.Chỉ cần đứng, thì phải đứng ra thái độ.Bắt đầu từ buổi trưa, trời lại đổ xuống mưa phùn.Tần Mệnh trở lại kho hàng làm cơm trưa, chào hỏi lão nhân, cầm chút đồ ăn liền giấu mình ở sườn núi phía sau nhà kho.Nơi đó quái thạch lởm chởm, cây già um tùm, bình thường không có ai chú ý tới nơi này, càng sẽ không có người nào tới đây.Chính một nơi như vậy đã trở thành luyện võ trường của riêng Tần Mệnh.Ở đây, hắn không có mỉm cười, chỉ có nghiêm túc.Từ giữa trưa đến khuya, Tần mệnh hấp thu lấy khí tức sinh mệnh trong thiên địa, khôi phục tinh khí thần, hòa hoãn thương thế.Có thể là bởi vì bắt đầu tu luyện Sinh Sinh Quyết tầng thứ hai, lần này tốc độ thương thế khôi phục rõ ràng đã nhanh hơn rất nhiều.- Linh Vũ Lục Trọng Thiên, quả nhiên không phải hiện tại ta có thể khiêu chiến.

Thực lực, thực lực, ta muốn thực lực.Tần Mệnh khẽ vuốt vết sẹo trên ngực, muốn khép lại hoàn toàn thì còn cần một thời gian ngắn.Thực lực của mình vẫn là quá yếu, nhất định phải trở nên mạnh mẽ, phải trở nên mạnh hơn.Gập ghềnh nhiều năm như vậy, rốt cục cũng tiến vào Linh Võ cảnh như mơ ước, càng phải nên cố gắng đột phá, còn phải cố gắng hơn cả trước kia..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.