Tu La Thiên Đế

Chương 112: Bật Ngược 1





- Trưởng lão tốt!Đám người Mục Trình cúi đầu.- Tinh khí thần không tệ.Năm vị trưởng lão cười đáp lại, đi tới phía trước thương lượng vấn đề hành trình với các đệ tử trung niên.- Tông chủ sao lại không tới đây?Đinh Điển nói thầm, tuy rằng mặt mũi xấu xí, một thân phỉ khí, nhưng hết lần này tới lần khác cùng Hàn Thiên Diệp tuấn tú quan hệ không tệ.- Giao nhận sự vụ tông môn đi.Hàn Thiên Diệp nhàn nhạt đứng trong đội ngũ, không quen bị mấy ngàn đệ tử vây xem, điều này khiến hắn rất không được tự nhiên.Đinh Điển vặn vẹo cổ, ọp ẹp vang lên:- Ta đều đã không thể chờ được nữa! Lần này trong tông đối với chúng ta kỳ vọng rất cao, chúng ta đừng vừa mới lên sân đấu đã bị đánh xuống.- Mấy người chúng ta hẳn là có thể kiên trì mấy trận, chỉ sợ một số người kéo chân sau.Hàn Thiên Diệp nhẹ nhàng nói một câu, không nhẹ cũng không nặng, vừa vặn truyền ra trong tiểu đội bọn họ.Hà Hướng Thiên đang tươi cười tiếp nhận sự sùng bái của các đệ tử, nghe vậy sắc mặt lập tức trầm xuống:- Hàn Thiên Diệp, ngươi nói ai?- Nhắc nhở mọi người mà thôi, không cố ý thật sự nói ai, ngươi không cần vội vàng nhảy ra.Hàn Thiên Diệp và Hà Hướng Thiên vốn đã mãi không hợp nhau, cũng không tán thành thực lực của Hà Hướng Thiên.Hà Hướng Thiên cười lạnh:- Trong sáu đệ tử thân truyền người không có tư cách nhất là ngươi, ngươi còn có mặt mũi ở chỗ này phô trương.Ngưu Dao chủ động đứng bên cạnh Hà Hướng Thiên, nhếch khóe miệng:- Chúng ta không chỉ đi thi đấu, còn đại biểu cho hình tượng Thanh Vân Tông.

Ngươi nói ngươi một tên nam không nam không nữ nhất định phải tham gia, để cho các Tông môn khác nhìn chúng ta như thế nào?Ngưu Dao là cháu gái ruột của một vị trưởng lão Thanh Vân Tông, có thiên phú càng có thực lực, cũng có quan hệ thân mật với Hà Hướng Thiên.Đinh Điển sắc mặt phiếm lãnh:- Cẩu nam nữ! Nói xong chưa?Đám người Thiết Sơn Hà, Lăng Tuyết mặt không chút thay đổi, giống như là cái gì cũng không nghe thấy, càng không có ý phản ứng.Đội ngũ này không hài hòa như các đệ tử nhìn thấy.Ngược lại trưởng lão phía trước nghe không nổi, cố ý ho khan hai tiếng, rất bất mãn nội chiến của bọn họ.Ngưu Dao đi tới phía trước, cười hì hì kéo cánh tay một vị trưởng lão:- Hách Liên Trọng trưởng lão, Tông chủ sao còn không tới, chúng ta đều chờ đã lâu rồi.Hách Liên trưởng lão hờ hững nói:- Chờ là được rồi, trong tông có một vị khách quý tới, Tông chủ đang tiếp đãi.- Khách quý gì có trọng lượng lớn như vậy?Ngưu Dao cảm thấy kỳ quái, tất cả đều lập tức xuất phát, ai có thể kéo Tông chủ xuống?- Tộc trưởng Hô Diên gia tộc.- Ồ? Ông ta làm gì ở đây?Không chỉ có Ngưu Dao cảm thấy kỳ quái, bọn người Đinh Điển bọn họ cũng cảm thấy kỳ quái.
Hô Diên gia tộc mấy năm gần đây càng ngày càng cường đại, không chỉ có thương hội làm trải rộng Bắc Vực, cường giả trong Tông càng ngày càng nhiều, quan hệ cùng Thanh Vân Tông cũng càng ngày càng thân mật.

Chỉ là tại thời khắc mấu chốt này đến bái phỏng, chẳng lẽ là có chuyện gì quan trọng?Các trưởng lão cũng không nói gì, bọn họ cũng kỳ quái vì sao tộc trưởng Hô Diên gia tộc lại chọn bái phỏng vào lúc này, còn cố ý gọi Tông chủ lại nói chuyện riêng.- Không sao cả, chờ đi, thời điểm nên đi sẽ đi.Hàn Thiên Diệp cố ý đi tới bên cạnh, kéo dài khoảng cách với Hà Hướng Thiên.Tần Mệnh đi tới diễn võ trường, đi tới phía trước đám người, liếc mắt nhìn mười vị đệ tử trên diễn võ đài, nở nụ cười, trực tiếp đi tới.

Hắn về nhà kho tắm rửa trước, lại thay quần áo sạch sẽ, mới thu dọn hành lý xong, mang hành lý tới.Đệ tử bên cạnh đều rất kỳ quái, tiểu tử này sao lại đi ra khỏi địa lao rồi? Hắn mang bao phục đi đâu?Hô Diên Trác bước nhanh nghênh đón, cười ha hả nói:- Tần công tử, bên này, mời bên này mời.Tần Mệnh đi theo Hô Diên Trác Trác lên đài, trực tiếp đi về phía đội ngũ xuất chinh.Toàn trường hơi yên tĩnh, mọi người không hiểu tại sao, đây là gì?Đám người Mộ Trình hơi nhíu mày, ngươi đi lên làm cái gì?Hô Diên Trác cười ha hả kéo tay Tần Mệnh, đi về phía bọn họ, một bên hướng năm vị trưởng lão phía trước gật đầu cười nói:- Xin lỗi, chúng ta đến trễ.Hách Liên Trọng giơ tay ngăn bọn họ lại, sắc mặt hơi trầm xuống:- Ai bảo các ngươi đi lên! Đừng gây rối!- Ồ? Ngài vẫn chưa được thông báo à?- Thông báo cái gì?- Đổi người a.- Đổi người nào?Các trưởng lão kỳ quái, Mộ Trình bọn họ càng kỳ quái.- Tần Mệnh tham gia trà hội bát tông a.Năm vị trưởng lão hơi kinh ngạc, không hẹn mà cùng nở nụ cười:- Đừng hồ đồ nữa, mau đi xuống.Ngưu Dao cố ý liếc mắt với Hàn Thiên Diệp, cười nhạo:- Càng ngày càng buồn cười, một tên không nam không nữ đã đủ làm cho người ta khó chịu, lại tới thêm một tên nô bộc, Thanh Vân Tông chúng ta còn không biết xấu hổ nữa.Các đệ tử xung quanh Diễn Võ Đài nhao nhao cười nói:- Chuyện gì đang xảy ra, trà hội bát tông lần này còn yêu cầu mang theo một người làm tạp vụ, thanh lý vệ sinh? Chăm sóc cuộc sống hàng ngày? Ha ha, Tông chủ suy nghĩ rất chu đáo a.Một vị trưởng lão xụ mặt, quát mắng Tần Mệnh:- Đi xuống, đừng hồ đồ!- Tần Mệnh, đừng tự làm nhục mình, đi xuống.Mộ Trình lạnh lùng nhắc nhở.Hô Diên Trác Trác lôi kéo Tần Mệnh đi sang bên cạnh:- Tần công tử, chúng ta chờ một chút trước, có lẽ tông chủ còn chưa...!ồ...!đến rồi.Tông chủ Thanh Vân Tông lúc này đi tới diễn võ trường, xa xa nhìn Tần Mệnh, đi lên Diễn Võ Đài.-Tông chủ!Trưởng lão, các vị đệ tử, nhao nhao hành lễ.- Tần Mệnh.Ánh mắt tông chủ nhìn về phía Tần Mệnh hơi phức tạp.- Tông chủ!Tần Mệnh không kiêu ngạo không tự ti, rất thong dong.- Tông chủ, Tần Mệnh hắn tới...Một vị trưởng lão đang muốn mở miệng, lại bị tông chủ giơ tay lên bày ra:- Ngưu Dao, ngươi trở về nghỉ ngơi đi.- Cái gì?Ngưu Dao ngẩn ra.- Tần Mệnh thay ngươi tham gia trà hội bát tông.- Cái gì?Thanh âm Ngưu Dao bỗng cao lên, không thể tưởng tượng nổi nhìn tông chủ.- Tần Mệnh??Đám người Mộ Trình, Thiết Sơn Hà, thậm chí Lăng Tuyết đều đồng loạt động dung, cho rằng mình đang nghe lầm.Năm vị trưởng lão cũng kinh ngạc, bước nhanh vây quanh tông chủ:- Tông chủ, chuyện gì xảy ra vậy? Tần Mệnh làm sao có thể thay thế Ngưu Dao? Điều này...!Điều này...!kém quá nhiều!- Thực lực Tần Mệnh mạnh hơn Ngưu Dao, có thể dự thi.- Tần Mệnh sao có thể mạnh hơn Ngưu Dao..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.