Tu La Kiếm Thần

Chương 95: Liên Hôn Với Thái Tử Nam Uyên Quốc





Nếu có người quan sát kĩ, có thể nhìn thấy đôi tay ngọc của công chúa Vĩnh An nhẹ nhàng đặt phía sau hông đang khẽ run lên, khí chất trong trẻo lạnh lùng của nàng ấy trong đáy mắt trầm xuống.
Đôi môi đỏ mọng hé mở: “Cố Ưu Mặc, chàng nói rõ với ta một câu, ta và chàng, rốt cuộc như thế nào?”
Nàng ấy không muốn chờ, năm năm tương tư chờ đợi dường như đã làm nàng héo mòn thanh xuân, có lẽ không bao lâu nữa, dung nhan của nàng ấy sẽ có vô số nếp nhăn, đến lúc đó, nàng không biết mình còn có thể kiên trì được không.
Điều quan trọng là, bây giờ không có thời gian để chờ đợi nữa.
Cho nên, nàng ấy muốn biết câu trả lời rõ ràng từ Cố Ưu Mặc, chờ mong Cố Ưu Mặc có thể bá đạo như năm đó...!
“Công chúa, thảo dân đã nói rồi, trên đời này, đã không còn tồn tại Huyết Hùng tướng quân nữa”, Cố Ưu Mặc khép lại đôi mắt trống rỗng, phảng phất dùng hết khí lực toàn thân, khàn khàn nói.
“Được”, nghe vậy, thân thể mềm mại của công chúa Vĩnh An nhịn không được run rẩy, vẻ thê lương cùng bất đắc dĩ hiện rõ trên khuôn mặt, nàng ấy cười giòn tan nói: “Năm tháng sau, ta sẽ đi Nam Uyên quốc, liên hôn cùng thái tử, thiết lập tình hữu nghị giữa hai nước”.
Ầm ầm!
Lời này vừa nói ra, làm tất cả hoảng sợ.
Mọi người nhìn nhau, cùng lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Nam Uyên quốc? Hoàng triều trung đẳng thượng lưu”, trong đám đông, có người khẽ hô một tiếng.
“Làm sao có thể, công chúa Vĩnh An cùng thái tử Nam Uyên quốc...!chuyện này e rằng Quân Thượng cũng bất lực, đây chính là Nam Uyên quốc đấy”, một vị đại thần thở dài nói.
Nam Uyên quốc, cao hơn so với Thiên Phong quốc một đẳng cấp hoàng triều, trong có có cường giả cảnh giới Địa Huyền hậu kỳ, là một thế lực mà Thiên Phong quốc không thể chống lại.
Nếu Nam Uyên quốc đã đưa ra yêu cầu muốn công chúa Vĩnh An liên hôn cùng thái tử, tăng thêm tình hữu nghị giữa hai nước, chỉ sợ Thiên Phong quốc căn bản không có cách nào cự tuyệt.
Nếu không, tất nhiên sẽ chọc cho Nam Uyên quốc bất mãn, làm cho Thiên Phong quốc đang bấp bênh không ổn định đắc tội với đại địch.
Có lẽ Quân Thượng cũng vì việc này mà phát sầu.
Nam Uyên quốc...!liên hôn...!
Cố Ưu Mặc ngồi trên xe lăn, thân thể không khỏi rung động, cổ họng chua xót đến cực điểm, khép hai mắt lại, sau đó trầm giọng nói: “Quốc gia đại sự, thảo dân không tiện tham dự, xin cáo lui trước”.
Sau khi nói xong, Cố Ưu Mặc dường như dùng toàn bộ sức lực nói: “Thiên Mệnh, ta mệt rồi, đưa ta về”.
“Vâng”, Cố Thiên Mệnh gật đầu đáp.
Vì vậy, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Cố Thiên Mệnh đẩy Cố Ưu Mặc rời khỏi tửu lâu Túy Yên.
Một làn gió lạnh khẽ thổi tới, từ cửa lớn gào thét cuồn cuộn, thổi mái tóc đen hơi lộn xộn của Cố Ưu Mặc, đem vẻ bi thương của ông ấy nhân lên ngàn lần.
Của lớn của tửu lâu Túy Yên, tất cả mọi người rơi vào trầm tư, bầu không khí tịch mịch càng lúc càng nồng đậm.
Nam Uyên quốc, giống như một ngọn núi lớn đè ép mọi người không thở nổi, không biết nên đối mặt như thế nào.
Cảnh giới Địa Huyền hậu kỳ, Nam Uyên quốc chắc chắn không chỉ có một người, mà Thiên Phong quốc mạnh nhất cũng chỉ là cảnh giới Địa Huyền trung kỳ.

“Khó...”, ông cụ Lý nhìn bóng lưng ưu thương của Cố Ưu Mặc ngồi trên xe lăn, đôi môi khô nứt nhẹ nhàng mở ra, thì thào tự nói.
Cố Ưu Mặc khép hai mắt lại, để Cố Thiên Mệnh chậm rãi đẩy mình đi về phía trước, để gió tùy ý thổi tung tóc vào y bào của mình.
Nếu ông ấy vẫn là Huyết Hùng tướng quân của năm đó, dù có đối phó với Nam Uyên quốc thì đã sao, ông ấy cũng sẽ không sợ hãi mà ra trận.
Thế nhưng, hiện tại, ông ấy chỉ là một phế nhân chỉ có thể ngồi trên xe lăn, mặc dù vẫn còn một thân tu vi, nhưng như vậy thì có ích gì chứ.
Rất nhanh, bóng dáng Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc dần biến mất, ông cụ Cố âm thầm thở dài một tiếng, sau đó mở miệng nói: “Chuyện đính hôn hôm nay đến đây kết thúc! Cảm tạ mọi người đã đến chúc mừng!”
Công chúa Vĩnh An im lặng không nói nhìn theo bóng lưng Cố Ưu Mặc dần xa, phảng phất xuyên qua thời gian, trở lại từng khoảnh khắc của năm năm trước.
Chung quy, khi bóng dáng Cố Ưu Mặc khuất dần, hình ảnh trong mắt công chúa Vĩnh An chỉ có thể chôn vùi trong đáy lòng, đôi môi đỏ mọng quyến rũ nhẹ nhàng khép lại, cũng bước ra khỏi tửu lâu Túy Yên rồi rời đi.
Cuối cùng, lễ đính hôn đã chính thức hoàn thành.
Bên trong tửu lâu Túy Yên, hương rượu tràn ngập, lan tỏa từng ngóc ngách trong kinh thành.
Một tia tình cảm kia, giống như gió cát cuốn sâu vào đáy lòng, có lẽ cả đời này khó có thể lộ ra nữa.
Phù sinh như mộng hồng trần sự, nhiễm chỉ niên hoa thanh sử tận.

Cười nhìn nước chảy hoa rơi, từ cổ chí kim, bao nhiêu hồng trần tuyệt luyến, đều theo mưa gió trôi đi.
Có lẽ, công chúa Vĩnh An cùng Huyết Hùng tướng quân năm xưa có tình cảm yêu đương, nhưng giờ đây cứ như vậy mà trôi theo mây gió, khó tìm lại.
Đại viện Cố gia, Cố Ưu Mặc giống như khối đá chìm sâu dưới đáy hồ, im lặng không nhúc nhích.
Cố Thiên Mệnh nhẹ nhàng chắp hai tay sau lưng đứng ở một bên, vẻ mặt thản thiên.
“Ai...”, không biết qua bao lâu, một tiếng thở dài phát ra từ trong miệng Cố Ưu Mặc.
Tiếng than này, bộc lộ hết sự tức giận và bất lực sâu trong lòng Cố Ưu Mặc.
“Nhị thúc, người thật sự cứ như vậy để công chúa Vĩnh An đi Nam Uyên quốc thật sao?”, Cố Thiên Mệnh cúi xuống nhìn mái đầu bạc trắng của Cố Ưu Mặc, nhẹ giọng hỏi.
“Tiểu tử thối, cháu thì biết cái gì?”, chỉ khi đối mặt với đứa cháu trai Cố Thiên Mệnh, Cố Ưu Mặc mới có thể thoáng buông lỏng áp lực trong lòng mình..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.