Tu La Kiếm Thần

Chương 87: Hai Nhà Gặp Mặt





Nương theo mùi thơm trong hư không, đám người Cố Thiên Mệnh không hẹn mà gặp đều đem ánh mắt hướng về đám người Lý gia từ cửa lớn bước vào.
Cố Thiên Mệnh tùy ý nhìn lướt qua đám người Lý Thiên Nguyên một cái, liền đem ánh mắt dời lên trên thân thể mềm mại của Lý Sương Nhi, trong lòng bất giác nổi lên cảm giác chua xót cùng phức tạp.
Kiếp trước hắn tung hoành thiên hạ, cũng có giai nhân yêu thương hắn, nhưng chỉ là hồng nhan, chưa từng bước tới hôn nhân.
Nhưng kiếp này khi lục thức vừa khôi phục, liền bởi vì mình từng dùng lời nói bất nhã với Lý Sương Nhi mà phải cưới nàng.
Đối với việc này, Cố Thiên Mệnh sao có thể không cảm thấy tâm tình phức tạp đây.
Nhìn Lý Sương Nhi bước tới, để ý tới dôi bàn tay nõn nà lộ ra dưới tay áo kia, Cố Thiên Mệnh khẽ mím môi mỏng.
Đây là lần đầu tiên Cố Thiên Mệnh nhìn kĩ Lý Sương Nhi đến như vậy, cho dù là khi lục thức chưa mở xông vào Lý gia khi nhục nàng, hắn cũng chưa từng cẩn thận quan sát nàng.
Lý Sương Nhi dường như cảm giác được ánh mắt chăm chú của Cố Thiên Mệnh, nàng xoay người, nhìn thẳng vào Cố Thiên Mệnh.

Hai ánh mắt chạm nhau, mỗi người đều có tâm tình khác nhau, như vượt qua ngàn năm cùng kiếp trước nhìn về đối phương.
Thời gian như đình trệ vào khoảnh khắc này, hắn một thân áo dài trắng, khí tức thanh nhã, nghiễm nhiên chính là một công tử chính cống.
Nàng mặc bộ váy dài màu hồng nhạt, trong đôi mắt đẹp xen lẫn làn sóng kiều mị yếu đuối, như tiên tử bách hoa đang nhảy múa.
Ngay sau đó, Lý Sương Nhi liền thu hồi ánh mắt đẹp của mình, khẽ cúi đầu, trên gò má trắng nõn dần ửng hồng khiến người ta yêu thương.
Chỉ là một cái liếc mắt đã làm trái tim nàng rối loạn, nàng cũng không biết vì sao lại như vậy, đành phải kiềm chế sự xáo trộn trong tâm hồn mình, nhẹ nhàng bước tới phía trước.
“Tiểu tử thối, còn ngây ra đó làm gì, mau qua bên kia đi”.
Tiếng mắng sủng nịnh của ông cụ Cố phá vỡ bầu không khí ngại ngùng trong tửu lâu Túy Yên.
Ông cụ Cố vội vàng đứng lên, sau đó đi về phía Lý Thiên Nguyên.
Ông cụ nhà mình cũng đã qua rồi, Cố Thiên Mệnh cũng không còn cách nào khác, đành phải theo sát phía sau, cách đám người Lý Thiên Nguyên và Lý Sương Nhi ngày càng gần.
Về phần Cố Ưu Mặc, hai chân không tiện, tất nhiên là ngồi trên xe lăn, hai tròng mắt thâm trầm nhìn đám người Lý gia, mang theo một luồng uy áp.
“Lý lão đầu, tới khá nhanh đó”, ông cụ Cố tiến lên một bước, đối mặt với Lý Thiên Nguyên, khẽ cười nói.
“Đương nhiên”, Lý Thiên Nguyên lạnh lùng đáp lại một câu, có lẽ còn đang nghĩ tới chuyện của Cố Thiên Mệnh.
Ông cụ Cố và Lý Thiên Nguyên đã quen biết mấy chục năm, hai người biết rõ tính cách đối phương, cũng không cần nói lời khách sáo.
“Gặp qua Cố lão tướng quân”, hai nam tử trung niên đứng sau Lý Thiên Nguyên không hẹn mà cùng chắp tay hướng về phía Cố Nghị, đồng thanh nói.
Hai người là con trai của Lý Thiên Nguyên, Lý Hạo Vũ và Lý Văn Hạo, người phía trước là huynh phía sau là đệ.

Hai người này đều làm quan trong triều, thân mang trọng chức.
Cha ruột của Lý Sương Nhi chính là Lý Văn Hạo, hơn nữa nàng chính là đứa con duy nhất của ông ta.
“Vãn bối Lý gia bái kiến Cố lão tướng quân”, lập tức, mấy người trẻ tuổi phía sau cũng cung kính khom người chào hỏi ông cụ Cố.
Trong thế hệ trẻ của Lý gia, còn có bóng dáng của Lý Dật Hiên, cũng chính là biểu ca của Lý Sương Nhi, từng gặp Cố Thiên Mệnh lúc trước.
Lý Dật Hiên cực kỳ sùng kính và ngưỡng mộ ông cụ Cố, hắn ta từ nhỏ đã tòng quân, được nghe nhiều nhất chính là chuyện về Cố lão tướng quân năm xưa chấn danh thiên hạ, vì vậy không khỏi tràn ngập kính ý.
“Ừm”, ông cụ Cố nhìn về phía mọi người gật đầu đáp.
Sau đó, ánh mắt ông cụ Cố nhẹ nhàng lướt qua Cố Thiên Mệnh, im lặng không nói gì.
Cố Thiên Mệnh đương nhiên biết ý của ông nội, chậm rãi từ bên cạnh đi về phía trước, sau đó hướng về phía đám người Lý Thiên Nguyên ôm quyền nói: “Gặp qua Lý đại nhân cùng hai vị trưởng bối”.
Lý Thiên Nguyên nhẹ nhàng gật đầu với Cố Thiên Mệnh, tỏ vẻ đáp lại.
Nhưng Lý Hạo Vũ với Lý Văn Hạo thì lại âm thầm nhíu mày, có chút không vui.
Vừa rồi Cố Thiên Mệnh thế nhưng chỉ tùy ý chắp tay, ngay cả thắt lưng cũng thẳng, không có chút gì gọi là lễ kính với trưởng bối cả.

Thế nhân đều nói tiểu công tử Cố gia quần là áo lụa, ăn chơi khét tiếng, danh tiếng vang xa, hiện tại xem ra, có lẽ đúng như vậy.
Lý Hạo Vũ và Lý Văn Hạo thật sự không hiểu vì sao ông cụ nhà mình lại đồng ý để Lý Sương Nhi gả cho Cố Thiên Mệnh.
Nếu nói lúc trước Cố Thiên Mệnh ở rể Lý gia, nể mặt ông cụ Cố môn phong uy vũ, cũng đành chấp nhận.
Nhưng để Lý Sương Nhi gả cho hắn, bọn họ khó có thể tiếp nhận được.
Ba ngày trước, Lý Văn Hạo nghe tin khuê nữ duy nhất của mình hứa gả cho Cố Thiên Mệnh, ông ấy kịch liệt phản đối, nhưng lại bị ông cụ Lý nghiêm khắc trách cứ.
Cuối cùng, Lý Văn Hạo chỉ có thể thỏa hiệp.
Nếu sau khi đính hôn, Lý Sương Nhi ở chung với Cố Thiên Mệnh xảy ra bất hòa, mặc kệ có như thế nào, Lý Văn Hạo cũng sẽ không đồng ý việc này.
“Đi thôi, chúng ta vào ngồi một chút”, ông cụ Cố đã thành tinh, đương nhiên thấy được tia không vui giữa hai hàng lông mày của Lý Hạo Vũ và Lý Văn Hạo, vội vàng mở miệng nói..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.