Tu La Kiếm Thần

Chương 46: Chương 46





Trong 1 khách đi3m ở thành Dịch Sơn, Cố Thiên Mệnh cùng Yến Hàn hai người cũng im lặng tìm một vị trí ít người, âm thầm uống rượu ăn cơm.
Một chủ một tớ, ở trong khách đi3m lớn như vậy có chút nhỏ bé không đáng được chú ý.
Thanh âm ồn ào giống như thủy triều đánh vào tai Cố Thiên Mệnh.
“Nghe nói Tôn gia đã triệu tập rất nhiều gia tộc trong thành, dự định ngày mai đến Ninh gia đưa ra tối hậu thư”, trong đại sảnh, một võ giả nào đó không kiêng dè nói thẳng.
“Chuyện này ai mà không biết chứ, hai ngày nay toàn bộ thành Dịch Sơn vì chuyện này mà ồn ào huyên náo”.
“Lúc trước Ninh gia chính là gia tộc số một số hai của thành Dịch Sơn chúng ta, đáng tiếc gia chủ Ninh gia mấy tháng trước bị trọng thương, hiện giờ thảm đến mức bị người Tôn gia bắt nạt”.
Có người thở dài tiếc hận nói.
Từng đợt nghị luận theo nhau dâng lên, đại đa số đều đang nói về việc ngày mai Tôn gia và Ninh gia sẽ như thế nào.
Cố Thiên Mệnh ngồi ở một góc khuất, không chú ý chút nào đến những chuyện này, mà tự mình uống rượu.

Về phần Yến Hàn, hắn ta ngồi nghiêm chỉnh không nhúc nhích, không dám có chút bất kính trước mặt Cố Thiên Mệnh.
Sắc trời càng lúc càng tối, người trong đại sảnh cũng dần ít đi.
Chỉ còn vài ba người.
Cố Thiên Mệnh và Yến Hàn hai người bèn nghỉ lại trong khách đi3m, chờ ngày mai trở về kinh thành.
Một đêm yên lặng, trời rất nhanh đã sáng.
Cố Thiên Mệnh trả tiền xong, tiện hỏi tiểu nhị trong khách đi3m ở đâu có thể mua ngựa, sau đó liền dẫn theo Yến Hàn rời đi.
Trên con đường trong thành Dịch Sơn, Cố Thiên Mệnh nhìn thấy rất nhiều người đi về cùng một hướng, lẩm bẩm nói: "Xảy ra chuyện gì vậy nhỉ?”
Nhìn thấy nhiều người như vậy, Cố Thiên Mệnh chỉ có chút nghi hoặc chứ không nghĩ gì nhiều.
Một lát sau, Cố Thiên Mệnh liền đến chuồng ngựa mà tiểu nhị trong khách đi3m đã nói.
Đẩy cửa gỗ đi vào, hắn liền nhìn thấy hơn mười con ngựa khỏe mạnh bị trói vào cột.
Tuy nhiên, lại không có ai trông coi: "Có ai không?”
Đợi đến khi Cố Thiên Mệnh nói xong một hồi lâu mới thấy một người phụ nữ trung niên từ sâu trong chuồng ngựa bước nhanh tới, bà ta tinh tế đánh giá Cố Thiên Mệnh cùng Yến Hàn che mặt vài lần, sau đó khẽ hỏi: "Hai vị công tử, có chuyện gì không?”
“Mua hai con ngựa tốt”, Cố Thiên Mệnh đi thẳng vào vấn đề.
“Cái này...”, người phụ nữ trung niên có chút ngại ngùng nói: "Hai vị công tử, thật không may, đương gia nhà ta vừa mới ra ngoài, một người phụ nữ như ta không thể quyết định được”.
“Ra ngoài rồi?”, Cố Thiên Mệnh nhìn ra sự bất đắc dĩ trong mắt người phụ nữ, nhẹ giọng hỏi.
Từ biểu cảm và lời nói của bà ta, Cố Thiên Mệnh liền biết người này sợ rằng không thể tự bán ngựa cho mình.
“Vậy xin hỏi thành Dịch Sơn còn có nơi nào khác bán ngựa không?”, Cố Thiên Mệnh trầm ngâm trong chốc lát, sau đó khách khí hỏi.
“Vị công tử này, gần đây không còn nơi nào khác bán ngựa nữa, có vài chỗ hoặc là rất xa, hoặc là bị những gia tộc quyền quý kia mua đứt rồi”, người phụ nữ trung niên suy nghĩ một chút, sau đó rất tốt bụng trả lời Cố Thiên Mệnh, không có gì gọi là giả dối.
Cố Thiên Mệnh nhíu mày nói: "Người có thể quyết định ở đây, bao giờ mới về?”
Từ cổ chí kim, địa vị của phụ nữ rất thấp, vì vậy, người phụ nữ này căn bản không có gan quyết định chuyện bán ngựa cho Cố Thiên Mệnh.
Cố Thiên Mệnh cũng biết bà ta bất lực nên không ép thêm nữa.
“Đương gia nhà ta đi Ninh gia xem náo nhiệt, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không trở về đâu”, người phụ nữ chỉ về phía Ninh gia, áy náy cười.
“Ừm”, Cố Thiên Mệnh đành gật đầu.
Thế là, Cố Thiên Mệnh không ở lại đó nữa mà xoay người rời đi.
Yến Hàn nghĩ không ra tại sao Cố Thiên Mệnh lại khách khí với một người phụ nữ như vậy, nếu như thật sự rất gấp, dựa vào tu vi của bọn họ, có rất nhiều biện pháp dễ dàng lấy được ngựa, chạy về kinh thành.
Tuy rằng Yến Hàn khó hiểu, nhưng lại không hỏi.
Bởi vì hắn ta biết cái gì cần nói, cái gì không nên nói.
Đối với tu giả, Cố Thiên Mệnh sẽ không nhân từ với bất kỳ ai, nhưng đối với người bình thường, hắn sẽ không lấy thế đè người.

Đạo tâm, đây là thứ Cố Thiên Mệnh lĩnh ngộ từ kiếp trước, chuyện vô cớ khi dễ người thường, hắn quyết định không làm, sẽ ảnh hưởng đến tâm cảnh cùng tu vi.
“Công tử, bây giờ chúng ta đi đâu? Có cần nô tài đi tìm một con ngựa tốt không?”, Yến Hàn rất hiểu chừng mực, mỗi một bước đi của hắn đều dừng lại ở phía sau Cố Thiên Mệnh, không dám vượt qua.
“Thành Dịch Sơn Ninh gia, chúng ta đi xem náo nhiệt”, Cố Thiên Mệnh nhìn về hướng đám người trên đường đang đi, lạnh nhạt nói.
Ninh gia, gia tộc đứng đầu thành Dịch Sơn.
Hôm nay lại bị Tôn gia dẫn theo một đám gia tộc nhỏ chặn cửa.
Nếu gia chủ Ninh gia không bị trọng thương, đám người Tôn gia cũng không dám đắc tội, có điều hiện tại, Tôn gia không hề kiêng dè mà đem người bao vây Ninh gia.
Về phần nguyên nhân, không gì ngoài hai chữ lợi ích mà thôi.
Trước cửa Ninh gia,tập trung rất nhiều người, cầm đầu là một nam tử trung niên để ria, ông ta chính là gia chủ nhà họ Tôn, Tôn Nhất.
Sau lưng Tôn Nhất, tất cả đều là những nhân vật có máu mặt của thành Dịch Sơn, trong mắt bách tính thì họ chính là nhân vật lớn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.