Tu La Kiếm Thần

Chương 42: Chương 42





Nhưng hiện tại xem ra cỏ Tinh Nguyệt thực sự không có duyên với nàng ta.
Cô gái nghĩ tới đây thì răng ngà khẽ cắn cánh môi đỏ mọng, quay đầu nói với hai người đàn ông đi cùng: "Nếu đã như vậy, chúng ta trở về thôi! Xem xem có cách nào khác không”.
“Vâng thưa tiểu thư”, hai người đàn ông vội vàng đáp lời, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tiến vào Kiếm Khư thực sự quá nguy hiểm, sơ suất liền phải bỏ mạng tại đây.
Cô gái không chần chừ, trả tiền đồ ăn xong liền định rời khỏi trấn Trần Sa.
Trước khi rời đi còn sâu xa nhìn bóng dáng của Cố Thiên Mệnh một cái.
Trong thoáng chốc tửu lâu lại khôi phục lại sự yên lặng, lộ ra sự tĩnh mịch.

Cố Thiên Mệnh dạo bước về phía ông lão với mái đầu bạc trắng đang mài giũa sắt nặng trong tửu lâu, sau đó thấp giọng hỏi: "Lão nhân gia, ông đang làm gì vậy?”
Ông lão không nói, vẫn đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Ôn Nhược Mai thấy vậy vội vàng đi tới vài bước, mỉm cười nói với Cố Thiên Mệnh: "Công tử, ông nội ta có tuổi, tai nghe không tốt lắm”.
Nhưng Cố Thiên Mệnh chẳng đoái hoài tới nàng ta.
Hành động của hắn khiến nàng ta có chút gấp gáp nhưng lại không có cách nào ngăn cản.
Nàng ta đã nói như vậy là muốn hắn chớ so đo với ông nội mình, ai biết hắn tựa hồ bỏ ngoài tai.
Yến Hàn, kẻ đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh lại lặng lẽ nhìn một màn này, đối với hắn mà nói, Cố Thiên Mệnh chính là sự tồn tại phi thường, tất cả đều có đạo lí của hắn.
“Lão nhân gia, ông đang mài kiếm sao?”, Cố Thiên Mệnh thoáng trầm ngâm rồi tiếp tục gặng hỏi.
Hắn đã lặng lẽ quan sát ông lão này rất lâu và cảm nhận được một tia kiếm khí yếu ớt không dễ phát hiện từ trong đó, bởi vậy mới bước tới nói ra những lời này.
Nghe được hai chữ ‘mài kiếm’, ông lão mặc quần áo vải bố dường như sửng sốt trong giây lát, nhưng rất nhanh sau đó đã biến mất.
“Lão nhân gia, ông cảm thấy kiếm quan trọng hay người sử dụng nó quan trọng hơn?”, Cố Thiên Mệnh trầm mặc một hồi, hắn nhìn chằm chằm ông lão, tiếp tục thản nhiên hỏi.
Một lúc lâu sau vẫn không nhận được bất kỳ phản ứng nào từ ông lão, hắn bèn không muốn bám riết nữa.
“Công tử, ông nội ta có chút không bình thường, ngươi đừng nhiều lời với ông ấy nữa, vẫn nên dùng bữa đi thôi!”, khóe môi Ôn Nhược Mai không kìm được lộ ra chút bất đắc dĩ.

Cố Thiên Mệnh gật gật đầu với nàng ta, coi như đáp lại.
Khoảnh khắc hắn xoay người thì bất chợt, giọng nói thô khàn bật ra từ trong miệng ông lão kia: "Kiếm, quan trọng.
Người dùng kiếm cũng trọng yếu như nhau”.
Cuối cùng cũng chịu nói rồi sao?
Đáy mắt Cố Thiên Mệnh xẹt qua một tia thích thú, sau đó quay đầu nhìn lại, nói với ông lão: "Lão nhân gia, ông mài miếng sắt nặng hiếm có này là muốn luyện thành một thanh bảo kiếm tuyệt thế sao?”
Đối mặt với câu hỏi của Cố Thiên Mệnh, ông lão lại rơi vào khoảng lặng, ông ta không trả lời, như cũ cúi đầu mài giũa miếng sắt trong tay.
“Lão nhân gia, ta thấy hơi thở ông trầm sâu, lòng bàn tay có vết chai, khi mài sắt tự lay động một luồng kiếm khí, ông ắt hẳn là một bậc thầy luyện khí tài tình!”, với tầm nhìn của kiếp trước, Cố Thiên Mệnh không cho rằng ông lão mài sắt trước mắt này là một nhân vật đơn giản: "Chắc ông luyện kiếm đã vài năm, không biết có mấy ai có thể xứng với bảo kiếm kinh hãi thế tục mà ông tôi luyện ra?”
Lời này của Cố Thiên Mệnh vừa vang lên, bầu không khí tĩnh lặng bức bối lập tức bao trùm toàn bộ tửu lâu.
Đại sư luyện khí đỉnh cao!
Thân thể Yến Hàn đột nhiên run lên, hắn chẳng mảy may hoài nghi lời nói ra từ miệng Cố Thiên Mệnh, trong lòng lập tức cuộn trào vô số sóng to gió lớn.
Trong phạm vi trăm nước có rất ít người có thể đạt được danh xưng đại sư này, phàm là người có thành tựu như vậy trong một lĩnh vực, có ai không phải là nhân vật nổi danh thiên hạ, tất cả quốc vương đều đối đãi thịnh trọng.

Yến Hàn chưa từng nghe qua cái danh đại sư đỉnh cấp này, nhưng hắn từng nghe tới, là hàng trăm năm trước…
Ôn Nhược Mai ở bên cạnh cũng sửng sốt, nàng ta từ nhỏ đã cùng ông nội lang bạt bốn phương, cũng trải qua những ngày tháng bữa đói bữa no.
Trong mắt nàng ta, ông nội chỉ là một ông lão già nua, ngày nào cũng mài một cục sắt đen khổng lồ từ sáng đến tối, tuy lòng mang đầy ngờ vực nhưng lâu dần cũng thành quen, hoàn toàn chỉ coi đây là sở thích của ông mà thôi.
Nhưng hôm nay từ trong miệng Cố công tử, ông nội sao có thể lắc mình biến thành đại sư luyện khí đỉnh cấp gì đó đây?
Ôn Nhược Mai choáng váng một lúc mới hoàn hồn lại, nàng ta cho rằng Cố Thiên Mệnh chắc chắn đã bị dáng vẻ kỳ quái của ông nội dọa sợ.
Khi nàng ta vừa định giải thích với hắn rằng ông nội nhà mình chỉ là một ông lão bình thường, thì ông ta lại dừng lại động tác trên tay, chậm chạp ngước cằm và nhìn thẳng về phía Cố Thiên Mệnh với ánh mắt sâu thẳm như vực.
“Cho đến ngày hôm nay, chỉ có duy nhất một người thực sự xứng đáng với bảo kiếm mà lão phu rèn ra”.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.