Tu La Kiếm Thần

Chương 34: Chương 34





Trong nháy mắt, mây đen đã đến rất gần Cố Thiên Mệnh.
“Máu tươi quá, không biết mùi vị thế nào”.
Đám mây đen to hẳn trăm mét, che khuất ánh mặt trời, như thể cả vùng trời này đều chìm vào vực sâu.
Đáng sợ nhất chính là, trong những tầng mây đen lạnh lẽo đó, dường như còn có một sinh linh không thể lộ ra trước mắt người thường, âm thanh nó vang tới khiến con người ta cảm thấy tim đập nhanh và đầy sợ hãi.
Thế nhưng, đối mặt với tình huống bất ngờ này cùng với đám mây tản ta hơi thở đầy kh ủng bố, Cố Thiên Mệnh không hề có chút sợ hãi nào.
Thậm chí, khóe miệng hắn còn nở nụ cười đầy ẩn ý: “Cuối cùng cũng xuất hiện rồi, chờ hơi lâu”.
Cái gì? Chờ ta?

Sự tồn tại trong đám mây đen nghe thấy lời Cố Thiên Mệnh nói thì chợt lặng đi một lát.
Nhưng có lẽ chỉ giật mình một chút vậy thôi, thứ trong mây đen tiếp tục lao về phía Cố Thiên Mệnh với khí thế hùng hổ, hơi thở lạnh lẽo cười khinh: “Ranh con lớn gan thật, ta nhất định phải thong thả cắn nuốt máu ngươi”.
Xì xào…
Trong nháy mắt, bốn phương tám hướng quanh Cố Thiên Mệnh đã bị mây đen bao trùm, không có nơi nào để trốn cả.
“Không biết sống chết”.
Nhưng, dường như từ đầu Cố Thiên Mệnh đã không có ý định né tránh hay chạy trốn.
Bởi vì, khoảnh khắc bước vào nơi này hắn đã cảm nhận được một hơi thở đang ẩn nấp và mai phục cách đó không xa.
“Ngông cuồng!”, sự tồn tại bí ẩn trong đám mây đen thấy dáng vẻ của Cố Thiên Mệnh thì có vẻ khá tức giận, nó phát ra khí thế khiến con người ta cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.
Khi đám mây đen sắp chạm vào cơ thể Cổ Thiên Mệnh thì những thay đổi quái dị lập tức xuất hiện.
Vô số kiếm ý tràn ngập trên không trung như những con mãnh thú ập xuống, đâm vào trong đám mây đen.
Kiếm ý nổi lên bốn phía, kiếm quang rào rạt nhanh chóng hóa thành thiên quân vạn mã bao phủ cả hư không, bảo vệ Cố Thiên Mệnh, hơn nữa còn bao vây đám mây đen.
“Cái gì? Sao lại như thế!”, đối mặt với tình huống đó, sự tồn tại trong đám mây đen phát ra tiếng hét đầy kinh hãi.
Nếu chỉ đối mặt với những kiếm ý lẻ loi thì sự tồn tại trong đám mây không hề sợ hãi, dù sao trăm năm qua nó cũng đã đối đầu với kiếm ý rồi, trên cơ bản đã hiểu được quy luật của kiếm ý.
Nhưng, khi vô số kiếm ý hội tụ lại như biển lớn ập tới đám mây đen, tất nhiên nó cảm thấy vô cùng kinh hãi, hoàn toàn không biết phải xử lý thế nào.
“Một oan hồn đã chết đi trăm năm mà cũng dám nhắm vào ta, đúng là chán sống mà”, từ đầu Cố Thiên Mệnh đã cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo và cô quạnh xung quanh, sau đó hắn hiểu được kiếm ý thì hơi thở đó cũng dần mạnh hơn, hắn đã đoán ra được nó là gì.
Vì thế, Cố Thiên Mệnh mượn vô số kiếm ý của Kiếm Khư, bày ra một kiếm trận.
Cố Thiên Mệnh chỉ cần dẫn khí vào trận thì sẽ điểu khiển được kiếm ý trong bán kính vài cây số, có thể nói, bên trong kiếm trận, hắn chính là người điều khiển tất cả mọi thứ.
Nếu sự tồn tại trong đám mây đó không xuất hiện thì Cố Thiên Mệnh cũng không làm gì nó, nhưng nếu nó dám xâm nhập vào trong trận, còn muốn cắn nuốt máu và sức sống của hắn thì tất nhiên hắn sẽ không nương tay.
“Sao ngươi biết? Ngươi là ai?”, sự tồn tại trong đám mây đen chính là một oan hồn, nó nhanh chóng bị vô số kiếm ý quấn quanh.
Khi Cố Thiên Mệnh nói ra lai lịch của nó thì dường như nó đang lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.
Trăm năm trước, kiếm tu giận dữ chém ra Kiếm Khư ba ngàn dặm, khiến vô số sinh linh hóa thành bột mịn, khiến rất nhiều sinh linh hóa thành máu loãng hòa vào mặt đất.
Mà trong vô số tử linh kia, có rất nhiều hồn phách võ giả mạnh mẽ vẫn chưa tan, dần dần, những hồn phách đó bị nhốt trong Kiếm Khư không thể rời đi, chỉ có thể cắn nuốt máu thịt để nuôi dưỡng bản thân.
Từ đó, trăm năm đã trôi qua, có một số hồn phách tử linh đã hóa thành oan hồn.
“Oan hồn nho nhỏ, không đến quấy rầy ta thì thôi, nhưng nếu đã đến thì đừng đi nữa”, Cố Thiên Mệnh cười lạnh một tiếng, hai tay nhẹ nhàng đặt sau lưng, áo bào trắng bay phấp phới như trích tiên trong kiếm quang đang gào thét.
Ngay sau đó, trận kiếm được khởi động, kiếm ý ngưng tụ lại, như những cơn sóng trên biển lớn ập về phía đám mây đen.

Soạt! Soạt! Soạt!
Được kiếm ý bảo vệ, đám mây đen kia căn bản không thể chạm đến cơ thể Cố Thiên Mệnh.
Hơn nữa, bây giờ nó căn bản không còn muốn cắn nuốt hắn nữa, mà chỉ muốn rời khỏi nơi này, thoát khỏi tầng tầng kiếm trận, trốn vào một nơi thật sâu.
“A…”, đối mặt với kiếm ý liên tục ập tới, oan hồn trong đám mây đen căn bản không thể tránh né.
“Mau thả ta ra, nếu không dù có liều chết ta cũng phải nuốt ngươi!”, cùng với sự sát phạt vô tận của kiếm ý, oan hồn trong đám mây ngày càng không thể chịu nổi, thậm chí hơi thở của nó cũng đã bắt đầu suy yếu.
Cố Thiên Mệnh giữ im lặng, khóe miệng nở một nụ cười của kẻ nắm giữ phần thắng.
“A…”, oan hồn trong đám mây đen bắt đầu rít gào, nó muốn vượt qua vô số kiếm ý để bắt lấy Cố Thiên Mệnh, nhưng nó hoàn toàn không thể chạm đến hắn dù chỉ là một chút..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.