Tu La Kiếm Thần

Chương 26: Chương 26





Hai ca ca của Cố Thiên Mệnh thật sự đều là thiên tài lừng lẫy, đem đến uy danh hiển hách cho Cố gia trên chiến trường, lập được công lao to lớn.
Tiếc rằng lại mất sớm… Cuối cùng chỉ còn lại một nấm mồ.
“Thiên Mệnh à!”, Cố Ưu Mặc nhắm mắt lại, nén nước mắt vào trong không để người khác nhìn thấy, sau đó nhìn về phía bầu trời đêm tối đen, cất giọng nói nặng nề.
“Nhị thúc, cháu ở đây”, dường như Cố Thiên Mệnh cũng cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của Cố Ưu Mặc, bèn vội vàng tiến lên đáp lời.
“Cố gia ta cả nhà trung liệt, bây giờ trong thế hệ trẻ tuổi chỉ còn lại mình cháu.
Cháu phải gánh vác danh tiếng huy hoàng mấy chục năm của Cố gia, không thể tiếp tục quậy phá nữa, biết chưa?’
Cố Ưu Mặc nhìn vào đêm tối, như nhìn thấy dáng vẻ tư thế oai hùng tung hoành chiến trường của bản thân, ông ấy hận bản thân vô dụng, trở thành một kẻ tàn phế.

Phải biết rằng, bắt một Đại tướng quân danh tiếng lẫy lừng ngày xưa ở trong nhà cả năm giày vò đến mức nào.
Có lẽ nếu không vì uy danh của Cố gia và Cố Thiên Mệnh, thì ông ấy đã tự sát rồi.
“Thiên Mệnh… hiểu rồi”, Cố Thiên Mệnh không khỏi siết chặt tay, nhìn góc nghiêng khuôn mặt nghiêm túc của Cố Ưu Mặc, trong lòng chợt thấy căng như dây đàn.
“Hiểu thì tốt, cháu về đi!”, Cố Ưu Mặc nhẹ nhàng phất tay với Cố Thiên Mệnh, có vẻ đã khá mệt rồi.
“Vâng, nhị thúc”, Cố Thiên Mệnh mở miệng, không biết phải nói gì với nhị thúc mà bản thân kính trọng, cuối cùng chỉ có thể nói được mấy chữ này.
Cố Thiên Mệnh chậm rãi xoay người, ngước mắt nhìn lại, thầm nắm chặt tay.
Bóng người hắn dần biến mất khỏi Thanh Tâm Viện, chỉ còn lại Cố Ưu Mặc và vầng trăng sáng treo trên trời cao.
Nhị thúc, Cố gia của Cố Thiên Mệnh cháu nhất định sẽ không suy tàn!
Cố Thiên Mệnh quay lại gian phòng của mình, chậm rãi điều chỉnh hơi thở, tập trung tinh thần, sau đó mới mở mắt lẩm bẩm: “Một tháng sau, e rằng Lý gia sẽ gửi tối hậu thư, mình cần phải bước đi nhanh hơn”.
Một tháng sau, Lý gia sẽ hoàn toàn ngả bài với Cố gia, cũng sẽ phái người đến đưa sính lễ cho Cố gia, bắt Cố Thiên Mệnh đến nhà họ ở rể.
Lý gia cũng cho rằng đây cũng là cơ hội cuối cùng của Cố gia, nếu không họ đã trở mặt với Cố gia từ lâu rồi.
Vì thế, thời gian của Cố Thiên Mệnh hiện tại đang rất gấp rút, nếu hắn không thể hiện chút giá trị của bản thân thì e rằng Lý gia sẽ không chịu bỏ qua.
Còn chuyện ở rể thì chắc chắn là không thể nào, nếu bảo Cố Thiên Mệnh cưới tiểu thư của Lý gia để nhận lỗi, hắn cũng sẽ đồng ý.
Nhưng chuyện ở rể dính dáng đến nhiều vấn đề, cho dù thế nào hắn cũng sẽ không đồng ý.
Ngày trước cường giả cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong cưới một tiểu thư thế gia cũng đã khiến Lý gia phải nở mày nở mặt rồi.

Nhưng đối với Lý gia, Cố Thiên Mệnh vẫn chỉ là một tên công tử bột vô dụng, bảo hắn ở rể nhà họ chỉ là vì nể mặt danh tiếng của Cố gia mà thôi.
“Xem ra chỉ có thể đi đến đó rèn luyện thân thể yếu đuối của mình thôi”.
Cố Thiên Mệnh nhướng mi mắt, trong mắt có ánh sáng lạnh lùng sắc bén loé lên.
Ngày hôm sau, Cố Thiên Mệnh thức dậy lúc tờ mờ sáng, khi ánh nắng mặt trời đầu tiên chiếu xuống, Cố Thiên Mệnh đã xuất hiện ở sâu trong phủ, cũng chính là nơi nghỉ ngơi của ông cụ Cố gia Cố Nghị.
Trong phòng, ông cụ Cố ngồi trên ghế với nét mặt uy nghiêm, nhìn chằm chằm Cố Thiên Mệnh như vực sâu yên tĩnh.
Ông ấy vẫn nghĩ, buổi sáng Cố Thiên Mệnh không ra ngoài chơi bời thì cũng còn nằm trên giường ngủ khò khò.
Hôm nay là lần đầu tiên Cố Thiên Mệnh đến tìm ông ấy vào thời điểm này, khiến Cố Nghị cảm thấy rất ngạc nhiên.
“Ông nội, Thiên Mệnh đến thỉnh an ông đây ạ”, Cố Thiên Mệnh nhìn ông lão tóc hoa râm trước mặt, nghiêm túc chắp tay nói.
Thỉnh an?
Nghe hắn nói thế, Cố Nghị không khỏi nhếch miệng, sau đó thì nhướng mày rồi hừ một tiếng: "Có phải hôm qua gây chuyện ở Bích Hoa lâu nên muốn ông già này đến giải quyết giúp cháu không?”
Trước đây mỗi lần Cố Thiên Mệnh gây chuyện đều sẽ rất tinh ranh mượn cớ thỉnh an ông Cố, ông ấy cũng đã quen với chuyện này.

Nhưng có một điều khiến ông ấy thấy tò mò là lần này Cố Thiên Mệnh đến quá sớm, trước đây hắn đều ngủ đến khi mặt trời chiếu đến mông mới đến.
Hôm nay mới hừng sáng đã đến thỉnh an, đúng là kỳ lạ, kỳ là đến mức khiến ông cụ Cố thấy căng thẳng.
Trong lòng cũng thầm nói không xong: Chẳng lẽ thằng ranh con này gây chuyện với người của hoàng cung? Cũng không đúng, ta phái người âm thầm bảo vệ nó mọi lúc mọi nơi, có chuyện gì mà ta không biết chứ?
“Ông nội, không phải chuyện này, ông nghĩ xa quá rồi.
Cháu chỉ đơn giản là muốn thỉnh an ông, tiện thể nói một vài chuyện mà thôi”, Cố Thiên Mệnh thầm thấy khổ thân, sao gia gia và nhị thúc của hắn đều làm ra vẻ oán trách căm giận thế này.
Nhưng theo tính cách vô liêm sỉ của hắn trước đây, hình như hắn chưa từng thật lòng thỉnh an họ lần nào, nghĩ thế, bản thân hắn cũng không thể biện minh được cho mình..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.