Tu La Kiếm Thần

Chương 243: Ngươi Đáng Chết Có Biết Không





Ngay lập tức, khi vô số tướng sĩ xung quanh nhìn thấy bóng dáng của Cố Thiên Mệnh đều nhao nhao thu lại những mũi đao bén nhọn đang chĩa vào đám đông, cung kính hành lễ, đồng thanh hô vang.
Tướng quân?
Nghe được hai chữ này, sắc mặt dân chúng trên đường thoắt cái thay đổi, hốt hoảng lùi lại vài bước.
Từ góc nhìn của họ, tướng quân trong đội quân của Thiên Phong quốc đều là một lũ ma quỷ ác độc.
“Không lẽ hôm nay chính là ngày cuối cùng của chúng ta sao?”
Có người ngửa mặt nhìn trời, nghẹn ngào trong lòng.
Tất cả người dân đều từng nghe nói rằng, đội quân Bắc Việt đầu hàng kia đều đã bị giết tại chỗ, tướng quân của đám quân kia hôm nay tới đây, không phải là muốn đuổi cùng giết tuyệt bọn họ đó chứ?
Nỗi bi thương cùng sợ hãi sâu sắc gặm nhấm từng góc trái tim mỗi người.
“Lăng Giai Kiệt, ở đâu?”, hai tay Cố Thiên Mệnh chắp sau lưng, mắt lạnh quét qua đám quân tiếp viện này, không một ai dám nhìn thẳng vào mắt hẳn, đáp lại hắn là một giọng nói thờ ơ.

“Khởi bẩm tướng quân, Lăng tướng quân cử chúng ta tới dẹp loạn trước, lúc này hẳn là còn đang trên đường tới đây”, một tướng sĩ Thiên Phong quốc lập tức đáp.
“Bổn tướng cho ông ta mười lăm phút, nếu còn chưa tới, xử lý theo quân pháp!”
Đột nhiên, Cố Thiên Mệnh bạo phát ra một luồng hơi thở khiến vô số kẻ phải run sợ, trực tiếp đè ép lên tinh thần của những tướng sĩ Thiên Phong quốc đang đứng xung quanh, trầm giọng nói.
Chúng tướng sĩ đều thất kinh, căn bản không biết chuyện gì đang diễn ra.
Sao bỗng nhiên Lăng tướng quân lại bị trừng phạt theo quân pháp? Có phải là vì trấn áp bạo động quá chậm trễ hay không?
“Tướng quân, ngài đây là có ý gi? Tướng quân yên tâm, chúng ta rất nhanh sẽ dẹp yên đám tiện dân này”, một tên hiệu úy huênh hoang ưỡn ngực, đi vài bước về phía Cố Thiên Mệnh, sau đó ôm quyền nói.
“Tướng sĩ Huyết Xích quân, ở đâu?”, Cố Thiên Mệnh hoàn toàn phớt lờ tên hiệu úy này, chỉ quay đầu nhìn hướng hơn một trăm tướng sĩ Huyết Xích quân đi theo sau, quát lớn.
“Có mặt!”, hơn trăm tướng sĩ Huyết Xích quân ở hiện trường lập tức đồng thanh rống lớn, chấn động đất trời.
“Lập tức bắt Lăng Giai Kiệt lại cho bổn tướng, nếu chống cự, lập tức điều phái hai ngàn lính Huyết Xích quân bày binh bố trận, giết không tha!”
Ngay sau đó, Cố Thiên Mệnh bá đạo hạ lệnh ngay trước mặt mọi người.
Ầm!
Bất luận là dân chúng Bắc Việt, hay là tướng đám tướng sĩ Thiên Phong quốc đều há mồm trợn mắt kinh ngạc,
“Vâng!”
Hơn một trăm tướng sĩ Huyết Xích quân kia cũng chỉ ngẩn người trong giây lát liền lấy lại tinh thần, hô to nhận lệnh.
Đối với Huyết Xích quân mà nói, tuân thủ mệnh lệnh đã ăn sâu vào trong linh hồn họ.
Bọn họ không quan tâm Lăng Giai Kiệt là một cường giả Địa Huyền sơ kỳ, cũng chẳng đoái hoài tới việc ông ta là tướng lĩnh dẫn quân, chỉ cần Cố Thiên Mệnh ra lệnh, cho dù phải trả giá bằng cả tính mạng, họ cũng không ngần ngại thi hành.

Ngay lập tức họ leo lên lưng ngựa mà phi nước đại về phía doanh trại, không có lấy nửa giây chần chừ.
"Tướng… tướng quân, ngài có ý gì?", đám tướng sĩ Thiên Phong quốc tiếp viện đều ngơ ngác, có kẻ lấy hết dũng khí nghẹn họng hỏi.
Cố Thiên Mệnh không đáp lại, chỉ lạnh lẽo nhìn đám binh lính Thiên Phong quốc xung quanh.
Nhất thời toàn bộ thành Vân Liễu tràn ngập sắc bén tĩnh mịch.
Dân chúng cũng như cô nương vừa muốn tự tử kia đều quên mất tranh chấp vừa rồi, đều dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn chằm chằm vào bóng lưng Cố Thiên Mệnh, không dám manh động.
Không lâu sau nhóm binh sĩ Huyết Xích quân đã trở lại, đi giữa vòng vây của họ chính là Lăng Giai Kiệt.
Trong lòng Lăng Giai Kiệt lúc này tràn đầy nghi hoặc cùng một chút bất mãn, ông ta đường đường là cường giả Địa Huyền sơ kỳ, cũng đảm nhiệm chức tướng lĩnh đợt tiếp viện này.
Cố Thiên Mệnh vậy mà phái người tới bắt giữ ông ta, hơn nữa nhìn tư thái của những binh sĩ Huyết Xích quân kia, nếu bản thân có ý định phản kháng, sợ rằng họ sẽ thực sự liều mạng cùng mình một trận.
"Kỳ Song tướng quân, ngài đây là có ý gì?", sau khi xuống ngựa, Lăng Giai Kiệt đi thẳng tới trước mặt Cố Thiên Mệnh cách đó không xa, chất vấn với vẻ mặt âm trầm.

Đợi Lăng Giai Kiệt đi tới vài bước xong, Cố Thiên Mệnh người vốn giữ im lặng bấy lâu bỗng nhiên mở mắt, cả người như biến thành một tia sáng vụt bắn về phía ông ta.
Tiếp đó hắn tập trung tất cả huyền khí trong cơ thể, mạnh mẽ tung ra một cước chuẩn xác đạp lên lồng ngực Lăng Giai Kiệt
Rầm!
Lăng Giai Kiệt căn bản không có thời gian để phòng ngực mà cứng rắn nhận lấy một cú đá này của Cố Thiên Mệnh, cả thân thể ông ta vẽ thành một hình parabol bắn ngược về phía sau vài chục mét, phát ra một tiếng rầm cực lớn.
"Khụ…", Lăng Giai Kiệt trực tiếp ngã gục xuống đất, ngẩng phắt đầu dùng ánh mắt khiếp sợ tột độ nhìn chòng chọc gương mặt không chút biểu cảm của Cố Thiên Mệnh,
“Ngươi, đáng chết, có biết không?”
Sau khi tung cú đá này, con ngươi sâu hút như vực thẳm của Cố Thiên Mệnh nhìn xuống Lăng Giai Kiệt, phun ra từng chữ rét lạnh.
Ầm!
Toàn trường yên tĩnh tới cực điểm..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.