230: Sát ý Bắc Việt Quốc Dụ Hồng là một vị tướng nổi tiếng dũng mãnh thiện chiến, tu vi của ông ta đã đạt tới Địa Huyền trung kỳ, đại tướng nhất phẩm, phong hào Phi Lang tướng quân. Bắc Việt Quốc biết được lần này Thiên Phong Quốc Cố Ưu Mặc cùng Cố Thiên Mệnh dẫn binh thảo phạt đã thông đêm thương lượng đối sách, gấp rút điều Phi Lang tướng quân Dụ Hồng đuổi tới Huyền Lạc Quan để diệt trừ Cố Ưu Mặc cùng đại quân Huyết Xích. Vì vậy ông ta vẫn luôn nhẫn nại chờ ở dưới hầm trống lớn bên dưới Huyền Lạc Quan, và giấu gần hai vạn quân dưới vùng đất cát vàng, hy vọng có thể kìm kẹp hai bên bất ngờ đánh úp Huyết Xích quân. Nhưng thúc cháu Cố Thiên Mệnh lại không trực tiếp tấn công Huyền Lạc Quan, mà giả vờ tiến công trong vài ngày liên tiếp, khiến tinh thần của vô số binh lính Bắc Việt thụt giảm, tính cảnh giác cũng giảm xuống mức thấp nhất. Đồng thời cũng khiến khí thế của hai vạn lính mà Dụ Hồng chỉ huy mai phục ở bên dưới hai mặt tường thành giảm đi quá nửa, lúc này bỗng nhiên phát hiện đại quân Huyết Xích thực sự công thành căn bản đã không còn kịp cổ vũ sĩ khí, chỉ vội vã lao ra tầng hầm, lòng như lửa đốt muốn ngăn chặn quân địch. "Chết tiệt, vậy mà là Phi Lang Dụ Hồng của Bắc Việt Quốc!" Tướng lĩnh Huyết Xích quân Cô Kiếm cùng Tàn Thương đều nhìn nhau với sắc mặt nghiêm trọng, sau đó dẫn theo đại quân Huyết Xích 1 vạn lính lao về phía Dụ Hồng ở bên phải. Cố Ưu Mặc, người đang đứng chặn tại cổng thành đương nhiên cũng nghe được tiếng gào thét của tướng lĩnh Dụ Hồng, ông ấy vội vàng giao lại nhiệm vụ tiến đánh Huyền Lạc Quan lại cho Đồ Phu: “Dùng thời gian ngắn nhất lấy được Huyền Lạc Quan, tuyệt đối không thể để bọn chúng hình thành thế vây công!” "Vâng! Thưa nguyên soái!", Đồ Phu quắc mắt, lập tức xông vào Huyền Lạc Quan, dẫn theo vô số tướng sĩ Huyết Xích quân theo sau giết tới. Giờ khắc này, trong lòng mọi người đều biết, chỉ có đạp đổ được Huyền Lạc Quan, Huyết Xích quân mới không bị đại quân Bắc Việt bao vây. Nếu không, đến lúc đó bốn phương tám hướng của đại quân Huyết Xích đều bị Bắc Việt vây giết, vậy hậu quả thật không dám tưởng tượng. Cố Thiên Mệnh vô cảm nheo mắt lại, nhìn Dụ Hồng đang một đường chém giết tới từ bên phải với tốc độ cực nhanh, những ngón tay không khỏi siết chặt lấy Kinh Hồng kiếm. Mà lúc này Cố Ưu Mặc đang vọt ra từ cổng thành Huyền Lạc Quan, sau đó nhận lấy cây trường thương mà đỏ máu của bản thân từ thân tín, rồi cưỡi chiến mã phi thẳng về phía Dụ Hồng ở bên phải đang khí thể hùng hổ kia. “Phi Lang Bắc Việt Dụ Hồng có dám chiến một trận không?” Cố Ưu Mặc nhận thức rõ năng lực của tướng quân Phi Lang Dụ Hồng, nghiêm nghị quát lớn. “Chiến!” Dụ Hồng không hề chần chừ, tay nắm thanh đao sắc bén với sát khí đằng đằng ứng chiến. Thấy Cố Ưu Mặc chạy tới ngăn cản thế công của Dụ Hồng, tay phải đang đặt trên Kinh Hồng kiếm của Cố Thiên Mệnh từ từ nới lỏng, sau đó lại dời mắt tới tường thành Huyền Lạc Quan ở trước mặt. “Trận này nhất định phải tốc chiến tốc thắng, không thể trì hoãn”, hai mắt Cố Thiên Mệnh b ắn ra những tia sáng khiến người ta phải rét lạnh, quét tới đâu đều là một màn chém giết khốc liệt. Ngay lập tức, Cố Thiên Mệnh cưỡi chiến mã lao vào Huyền Lạc Quan đang rộng mở cổng thành, muốn dùng tốc độ nhanh nhất để đoạt thành. Về phần quân Bắc Việt đánh úp bất ngờ từ hai bên tường thành, tin rằng có Cố Ưu Mặc cùng các tướng lĩnh Huyết Xích quân ngăn chặn sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng. Mục đích chính bây giờ là Huyền Lạc Quan. “Giết!" Những tiếng hét giết chóc vô tận vang lên như sấm rền lấp đầy mọi xó xỉnh, thổi bùng lên từng cơn cuồng phong tanh mùi máu. Hết tướng sĩ này đến tướng sĩ khác vẫn đang chém giết lẫn nhau, một vũng máu lênh láng trần ngập trên đại địa cát vàng. Chỉ chốc lát sau, bầu trời phảng phất đều bị nhuộm thành màu đỏ, cát vàng đầy trời tựa như đang bi thương mà che dấu thi thể trên mặt đất. “Chém hết tặc tử Bắc Việt quốc, giương cao quốc uy Thiên Phong quốc ta!” Tướng sĩ Huyết Xích quân đang điên cuồng rống lên, cho dù là đối mặt với cái chết cũng không hề lộ ra một chút sợ hãi, ngược lại là ý chí chiến đấu ngang ngược cùng sát khí đằng đằng gào thét. Đám bộ binh Huyết Xích quân ở hàng đầu tiên vẫn đang chịu áp lực cực lớn, bọn họ khiêng tấm chắn cản đá lớn từ trên tường thành xuống, mở ra một con đường máu cho vô số Huyết Xích quân. Chậm rãi, dưới tường thành Huyền Lạc Quan xuất hiện từng thi thể của tướng sĩ Huyết Xích quân, bọn họ không hối hận, bởi vì đây là sứ mệnh của họ, thật sự phải dùng hết sinh mệnh mở để mở ra một con đường máu đánh vào Huyền Lạc Quan. “Giết, giết, giết...” 231: Đánh Hạ Huyền Lạc Quan Bất kể là tướng sĩ Huyết Xích quân hay là quân Bắc Việt quốc, bọn họ đều đang tê tâm phế liệt rống lên, hi vọng có thể cổ vũ sĩ khí bên mình, đem đối phương dồn vào chỗ chết. Cố Ưu Mặc giờ phút này đã cùng phi lang tướng quân Dụ Hồng của Bắc Việt quốc tranh đấu, hai người bọn họ chém giết cả trăm thước, đều không ai có thể tới gần, bởi vì khí tức tu vi Địa Huyền trung kì của họ tản ra đã đủ áp bách tâm thần của rất nhiều tướng sĩ. Leng keng... Tiếng binh khí sắc bén va chạm vào nhau vang lên khắp bốn phương trời, không ngừng quanh quẩn trong hư không. “Đồ Phu, dẫn một đội người lên tường thành”, Cố Thiên Mệnh xông vào Huyền Lạc Quan sau đó trực tiếp hướng về phía Đồ Phu đang chém giết sĩ tốt Bắc Việt quốc phía trước, lớn tiếng hô. “Vâng”, Đồ Phu vẻ mặt râu ria khôi ngô, lập tức ngừng lại chiến đấu, sau đó quay đầu dẫn theo một đội tinh binh Huyết Xích quân đánh về phía tường thành. Cố Thiên Mệnh biết, nếu muốn giảm bớt áp lực của tướng sĩ Huyết Xích quân đang chém giết bên ngoài tường thành, nhất định phải chiếm lĩnh tường thành Huyền Lạc Quan. Chỉ có như vậy mới có thể ngăn cản những sĩ tốt Bắc Việt quốc bắn tên và ném đá trên tường thành, giảm bớt thương vong. Mà Cố Thiên Mệnh thì dẫn đại quân tiến vào bên trong Huyền Lạc Quan, nhìn sĩ tốt Bắc Việt quốc không ngừng xông tới trước mắt, rút Kinh Hồng kiếm ra mà rống lên: “Toàn quân nghe lệnh, giết!” Sau một khắc, vô số Huyết Xích quân chung quanh Cố Thiên Mệnh như mãnh hổ hướng sĩ tốt Bắc Việt quốc phía trước mà đánh tới. Mỗi một kiếm của Cố Thiên Mệnh quét ngang mà rơi xuống, chắc chắn sẽ nhấc lên một vết nứt thật lớn, hơn nữa còn chặt đứt đầu rất nhiều sĩ tốt Bắc Việt quốc, hiện trường đẫm máu kinh hoàng. “A...” Có người gào thét, bởi vì nửa mặt hắn ta đều bị lưỡi đao sắc bén đâm thủng, máu chảy đầm đìa toàn thân. Nhưng mặc dù bị thương như vậy, hắn ta vẫn như cũ không chết, mà cảm nhận sự thống khổ vô tận, quay cuồng giãy dụa trên mặt đất.
“Không!” Có người còn đang hò hét, trong nháy mắt liền tử vong, phảng phất nhìn thấy người nhà bạn bè của mình, những hình ảnh tốt đẹp này liền vỡ vụn trong nháy mắt, sinh cơ dần tiêu tán xuống đất, hai tròng mắt hướng lên trời cao không khỏi rơi xuống hàng lệ. Tàn khốc, đẫm máu, cũng không đủ để hình dung cảnh đại chiên này. Mỗi giây mỗi phút, trên cát vàng sẽ xuất hiện rất nhiều thi thể, trên mặt đất chảy xuôi một dòng máu đỏ tươi. “Đánh hạ Huyền Lạc Quan, giết!” Cố Thiên Mệnh lại vung ra một kiếm, tàn sát hơn 10 sĩ sốt Bắc Việt quốc đang muốn xông tới, sau đó sát ý nồng đậm trầm giọng gầm nhẹ. Núi sông vạn dặm đều dùng xương trắng để tích lũy lên. Hoa máu khắp trời nở rộ ở mọi ngóc ngách của Huyền Lạc Quan, lộ ra nét tang thương và tiêu điều tới vậy. Cố Thiên Mệnh dường như trở lại cảnh tượng bản thân chinh chiến thiên hạ trong kiếp trước, bầu trời lất phất máu cùng cát vàng, nuốt chửng một tia đẹp đẽ duy nhất còn sót lại trong trái tim mỗi người. Con đường anh hùng dài đằng đẵng, rải đầy xương trắng xoá. Hôm nay định sẵn là một ngày khắc ghi trong tim của vô số người. Bởi tại đây, phóng mắt nhìn qua chỉ toàn là thi thể cùng những mảnh áo giáp vỡ nát. Trong đó có tướng sĩ của Huyết Xích Quân, cũng có binh lính Bắc Việt quốc. Đứng trước một màn đẫm máu này, trái tim hắn chẳng dấy nổi nửa phần thương xót, bởi hắn sớm đã tê liệt trước sinh ly tử biệt của chúng sinh.
Hắn biết, có vài chuyện đã làm thì chắc chắn phải trả giá. Trên tay phần lớn đám sĩ tốt Bắc Việt chết tại đây đều từng dính máu của dân chúng và tướng sĩ Thiên Phong quốc, đừng nhìn họ kêu khóc thảm thương nhưng thực ra đều đáng tội chết. Về phần những binh lính Huyết Xích Quân hy sinh trong quá trình công thành, khi nằm xuống họ vẫn kiên định với niềm tin của mình, viết lên uy danh cho đội quân Huyết Xích, giương cao ngọn cờ của Thiên Phong quốc. Khắp trong ngoài Huyền Lạc Quan đều có thể nhìn thấy từng toán quân Bắc Việt và Huyết Xích Quân hỗn chiến, họ đều đang chiến đấu vì niềm tin trong mình. Bên ngoài tường thành, Cố Ưu Mặc cùng tướng quân Dụ Hồng của Bắc Việt quốc càng đánh càng hăng, những người bên cạnh căn bản không thể áp gần tới nửa phân, chỉ có thể quan sát từ xa. "Đinh! Bùm!” Lưỡi đao sắc bén trong tay hai người Cố Ưu Mặc cùng Dụ Hồng va chạm kịch liệt b ắn ra những tia hoa lửa, cát vàng dưới chân cũng bị khuấy đảo đến mù mịt, theo tiết tấu của họ, những vết nứt lớn càng lúc càng lan rộng trên mặt đất. "CỐ! ƯU! MẶC! Ngươi vậy mà dám đem quân xâm phạm Bắc Việt quốc ta, chết đi!", sau khi đối đầu trực diện với một chiêu của Cố Ưu Mặc, Dụ Hồng giống như một con sói hoang dã ghim chặt ánh nhìn hung tợn lên người Cố Ưu Mặc, lạnh giọng quát. "Hừ!", Cố Ưu Mặc khịt mũi, chẳng hề sợ sệt nhìn thẳng vào Dụ Hồng, đáp lại với khí thế hùng dũng: "Những năm qua Bắc Việt quốc nhiều lần rình rập biên giới Thiên Phong quốc ta, các ngươi thực sự cho Thiên Phong quốc dễ bị ức hiếp tới vậy à?" "Giết!" Dụ Hồng không muốn nói lời nhảm nhí với Cố Ưu Mặc, một lần nữa vung lên thanh đao bén nhọn lao về phía ông ấy. Cố Ưu Mặc cũng không buông lơi nửa phần mà kéo căng tinh thần, tụ khí nắm chặt cây thương đỏ như máu, sẵn sàng quyết một trận sinh tử với Dụ Hồng bất cứ lúc nào.
232: Giết Dụ Hồng Cánh trái và phải bên ngoài Huyền Lạc Quan cũng không ngơi tay sát phạt, tiếng hô chém giết đinh tai nhức óc khiến mây mù trên trời cũng phải rung chuyển. Hai người Cố Ưu Mặc cùng Dụ Hồng không biết đã vật lộn trên chiến trường bao lâu, xung quanh họ trải đầy xác chết và những dấu vết giao tranh còn sót lại. Lúc này, bên trong Huyền Lạc Quan, Cố Thiên Mệnh dẫn quân chống lại đại bộ phận binh lính Bắc Việt. Đồ Phu cũng nhân cơ hội này dẫn một toán tinh binh lao lên tường thành, ý đồ muốn diệt sạch đám sĩ tốt Bắc Việt đang bắn tên và ném đá tảng kia. "Nghênh địch! Giết…", Âu Bác Xuyên thấy Đồ Phu giết tới, lập tức triệu tập binh lực đang phân tán trên tường thành nhào về phía ông ấy. Giờ phút này tất cả đều không màng tới sống chết, chỉ muốn dốc sức giải quyết quân địch trước mắt. Với tư cách là tướng lĩnh của Huyết Xích Quân, Đồ Phu căn bản không sợ hãi trước Âu Bác Xuyên, trực tiếp bùng phát huyền khí bá đạo tấn công tới. Trong chớp mắt Đồ Phu cùng Âu Bác Xuyên đã quấn lấy nhau trên không trung, tiếng binh khí va chạm vào nhau chát chúa văng vẳng bên tai mỗi người. Cuộc chiến càng lúc càng ác liệt, mỗi một góc trong Huyền Lạc Quan đều được bao phủ trong chết chóc. “Ta muốn ngươi phải chết!” Sau một lúc lâu vẫn chưa thể hạ gục Cố Ưu Mặc, lại nhìn sang đại quân Bắc Việt đang dần rơi vào thế bất lợi, Dụ Hồng gầm lên với vẻ mặt hung dữ. Ông ta muốn loại bỏ Cố Ưu Mặc càng sớm càng tốt, sau đó trở về cứu viện đại quân, ngăn chặn đại quân Huyết Xích đang thế như chẻ tre kia. Nhưng Cố Ưu Mặc sao có thể trơ mắt để Dụ Hồng đi hỗ trợ đại quân Bắc Việt đã đứng trên bờ vực tan tác kia? Phải biết rằng, một vị cường giả Địa Huyền trung kỳ tham gia chiến trường đã đủ khuấy đảo toàn bộ cục diện rồi. “Vậy chúng ta xem xem, rốt cuộc ai chết trước!” Cố Ưu Mặc giữ vững tinh thần, ánh mắt ngưng tụ sát khí hừng hực, hai tay nắm lấy trường thương màu máu, hung hãn đâm về phía Dụ Hồng. Một kích này đã ngưng tụ toàn bộ huyền khí trên người Cố Ưu Mặc, thương mang cuộn lên một con rồng cát vàng khổng lồ, nhe răng múa vuốt cắn xé về phía Dụ Hồng. Dụ Hồng thấy vậy lập tức nhảy vọt lên không trung, tay nắm đao sắc đứng giữa khoảng trời, muốn cách không gi3t chết Cố Ưu Mặc. Bùm! Một tiếng nổ lớn xuyên thấu không gian, Dụ Hồng nắm đao đập tan cuộc tấn công của con rồng cát vàng khổng lồ đâm tới. Nhưng đúng lúc này, khi ông ta muốn thôi thúc huyền khí, chuẩn bị chống lại Cố Ưu Mặc thì đã không còn thời gian phản ứng lại nữa. Bởi sau khi đâm ra thương mang giống như rồng cuốn kia, Cố Ưu Mặc lập tức ẩn mình vào trong luồng sáng mà mình vừa vung ra đó. "Chết đi!" Một tiếng giết này của Cố Ưu Mặc như vang vọng cả đất trời xơ xác này. Tại khoảnh khắc đó, Dụ Hồng chỉ có thể trừng mắt nhìn chăm chăm ngọn trường thương màu máu đang cấp tốc đâm về phía người mình kia.
Con ngươi ông ta giãn to, cảm giác kinh hoàng nồng đậm cũng lấp đầy đại não. Bùm! Trong giây tiếp theo, trường thương của Cố Ưu Mặc đã đâm xuyên qua lớp áo giáp rồi lồ ng ngực Dụ Hồng. "Khụ...", sức sống của Dụ Hồng lập tức bị một thương này của Cố Ưu Mặc đâm nát, toàn thân ông ta bê bết máu, trông dữ tợn đến cực điểm. "Ngươi. . . Ngươi. . .”, lưỡi đao trong tay Dụ Hồng vô lực leng keng rơi xuống đất, ông ta dùng toàn bộ chút sức lực cuối cùng nhìn chòng chọc Cố Ưu Mặc, trong mắt giăng đầy sát khí, những làm thế nào cũng không thốt lên lời. Cố Ưu Mặc hừ lạnh một tiếng, không nháy mắt rút ra mũi trường thương, sau đó máu tươi phun trào từ trong lồ ng ngực Dụ Hồng giống như vòi nước mất van, cả người ông ta như lá rụng khỏi cành lao đao rơi xuống đất. Mà Cố Ưu Mặc cũng lập tức dùng mũi thương chém rơi đầu ông ta, để mặc thân thể ông ta rơi xuống giữa đám đông đang giằng co bên dưới. Sau đó tay trái Cố Ưu Mặc cầm đầu của Dụ Hồng, con ngươi tràn ngập sát ý điên cuồng, quét qua đám binh lính đang quên mình chiến đấu bên dưới, hét lớn: “Bắc Việt quốc, Dụ Hồng đã chết! Còn không mau buông vũ khí đầu hàng!” Lời của Cố Ưu Mặc vừa vang lên, trong chớp mắt đã nhấc lên làn sóng nơi chiến trường. Vô số tướng sĩ cũng nghe được mà ngoảnh đầu nhìn lại, đập vào mắt họ là một màn cả cả đời này vĩnh viễn không thể quên: Cố Ưu Mặc oai hùng đứng giữa không trung, tay phải cầm cây trường thương màu đỏ còn đang tí tách nhỏ máu, tay trái thì nắm lấy đầu Dụ Hồng với đôi mắt trợn trừng sợ hãi. Bộ giáp màu đỏ máu của ông ấy trông cực kỳ chói mắt dưới ánh sáng mặt trời. Đây chính là Cố Ưu Mặc! Là Huyết Hùng tướng quân khiến vô số kẻ địch phải khiếp đảm mỗi khi nghe tên! Họ chết lặng nhìn lên Cố Ưu Mặc, giống như một vị thần chiến tranh giáng thế, trong khi sĩ tốt Bắc Việt quốc đều đang run rẩy, cảm thấy cả người như đang ở hầm băng. “Là nguyên soái! Là Huyết Hùng nguyên soái!” Sau cơn choáng váng chúng tướng sĩ Huyết Xích Quân đều vỡ òa sung sướng, bọn họ kêu gào đầy tự hào, sĩ khí thoáng chốc tăng lên một bậc. Cố Ưu Mặc bây giờ đã không còn là Huyết Hùng tướng quân nữa mà là Huyết Hùng nguyên soái, là nguyên soái trấn quốc của Thiên Phong quốc. Cố Ưu Mặc của hiện tại đã có thể chân chính gánh vác trách nhiệm nặng nề của Thiên Phong quốc, kể từ đây, cây thương máu của ông ấy sẽ khiến hàng trăm triệu sinh linh phải run sợ và bàng hoàng. “Phi lang tướng quân bị chém chết rồi? Sao có thể? Tuyệt đối không thể nào!", một vài binh sĩ Bắc Việt nhìn chiếc đầu Dụ Hồng bị Cố Ưu Mặc túm trong tay kia, gương mặt vốn đã rệu rã thoáng cái tái nhợt, lắc đầu tự an ủi bản thân. "Không thể nào! Phi lang tướng quân là đại tướng hàng đầu của Bắc Việt quốc ta, sao có thể bỏ mạng ở chỗ này!”, tinh thần của rất nhiều sĩ tốt Bắc Việt đang quật cường chiến đấu đều sụp đổ, đánh mất đi người tâm phúc nhất mà rơi vào tuyệt vọng. “Ngay cả Phi lang tướng quân cũng chết trận rồi sao? Chúng ta phải làm thế nào đây?”, nhất thời, sĩ khí đại quân Bắc Việt bị quét sạch, tất cả đều mất đi sự nhiệt huyết sôi trào vừa rồi thay vào đó là nét bi thương, ai thán. Dưới sự cổ vũ của Cố Ưu Mặc, sĩ khí của đại quân Huyết Xích mỗi lúc một dâng cao, giống như thú dữ đói khát lao về phía binh sĩ Bắc Việt mà xâu xé. Trong vô hình cuộc đại chiến đã có chút dấu hiệu ngã ngũ, sĩ tốt Bắc Việt ngay cả năng lực phản kháng cũng dần dần tiêu tan. Lúc này, Cố Thiên Mệnh cùng các tướng lĩnh Huyết Xích Quân như Đồ Phu gần như đã tóm gọn được toàn bộ Huyền Lạc Quan. Tướng thủ thành Âu Bác Xuyên tuy rằng sở hữu tu vi Địa Huyền sơ kỳ nhưng cũng chống đỡ không nổi trước sự vây công của Đồ Phu cùng các tướng lĩnh Huyết Xích Quân khác. Cuối cùng, ông ta chỉ có thể phẫn hận phun ra một ngụm máu, nhìn xuống đại quân Bắc Việt đã mất hết tinh thần bên dưới mà khóc ra máu: “Trời không độ Bắc Việt quốc ta mà!”
Nói xong trước mắt liền tối sầm mà gục xuống, tắt thở. Sau đó, Đồ Phu không chút do dự chặt đầu Âu Bác Xuyên xuống, thẳng tay ném xác ông ta xuống dưới tường thành, gầm lên: “Âu Bác Xuyên đã chết! Còn không đầu hàng, chém không tha!” Tiếp đó, từng tướng lĩnh quân Bắc Việt đều bị chém chết rồi treo cổ ngay trước mắt mọi người, vô cùng đẫm máu. Hết tướng lĩnh này tới tướng lĩnh khác tử trận đã triệt để khiến chúng sĩ tốt Bắc Việt đang chật vật kháng cự lặng người.. Rốt cuộc trên chiến trường cũng có một tên lính Bắc Việt không thể kìm nén nổi sự hoảng loạn trong lòng mà ném đao sắc trong tay, phủ phục xuống đất. Thấy vậy, vô số lính Bắc Việt khác cũng vứt bỏ vũ khí, nhao nhao đầu hàng. “Huyết Xích! Huyết Xích! Huyết Xích…” Chúng tướng sĩ Huyết Xích Quân thấy vậy đều lộ ra phấn khích quá đỗi, điên cuồng kêu vang. Trận chiến này, họ thắng rồi, cuối cùng cũng chiến thắng rồi! Máu của vô số người chảy trên mặt đất rộng khắp tụ lại giống như một dòng suối nhỏ. Trên gò má Cố Thiên Mệnh còn vương vài giọt máu, hắn đứng trên tường thành Huyền Lạc Quan, rủ mi nhìn xuống cảnh tượng phía dưới với gương mặt lạnh nhạt như thường. Bên ngoài bức tường thành của Huyền Lạc Quan nằm la liệt xác chết, nếu chất đống chắc chắn phải là một ngọn núi nhỏ. Những thi thể này, có tướng sĩ của Huyết Xích Quân, có của Bắc Việt, các chi tay chân bị chặt chém đứt lìa nằm rải rác khắp chiến trường, lộ ra hoang tàn ghê rợn. Bỗng nhiên trên bầu trời vô tận kéo đến những đám mây đen. “Tí tách!” Một giọt mưa rơi xuống từ đám mây đen treo cao trên bầu trời, đáp xuống chiến trường đẫm máu. Sau đó, những hạt mưa bắt đầu tụ lại ngày càng nhiều, mưa nhẹ rơi lộp độp. Toàn bộ chiến trường đón nhận cơn mưa nhỏ sau trận tàn sát khốc liệt, thanh âm duy nhất còn sót lại chỉ là tiếng tí tách của những hạt mưa rơi xuống nền cát vàng, trống trải đến vậy. Trận mưa nhẹ này tựa hồ là tiếng khóc thương của ông trời dành cho những tướng sĩ đã chết trận kia, nhưng cũng tựa như đang gột rửa cho cát vàng đầy đất thổi bay sát khí cùng mùi máu mù mịt nơi đây. Nhưng mưa càng lúc càng nặng hạt, hòa cùng máu đỏ thấm trên mặt đất phảng phất tạo thành một biển máu cạn uốn lượn khắp chiến trường. “Đây chỉ là khởi đầu…” Cố Thiên Mệnh nhìn một màn này, trong lòng không có bất kỳ tia xao động nào, chỉ thản nhiên lầm bầm một câu. Còn các tướng lĩnh của Huyết Xích Quân đang tất bật sắp xếp lại đại quân, tập hợp những người lính bị thương lại với nhau, phái quân y đến băng bó và điều trị cho họ. Về phần sĩ tốt Bắc Việt đầu hàng kia thì lùa vào dưới tường thành, cắt cử một tốp binh lính bao vây, chờ xử lý. Cố Ưu Mặc chậm rãi hạ xuống từ không trung, đi lên tường thành Huyền Lạc Quan, hạ lệnh: “Thống kê thương vong, không được phép chậm trễ”. “Vâng!”