Tu La Kiếm Thần

Chương 211: Cát Hưng Bình





“Lừa gạt tất cả mọi người, một trận đạt được danh hiệu Kỳ Song”, Mạc Nam Cầm khẽ cắn môi đỏ mọng, tựa hồ vẫn không có cách nào hiểu được thành tựu đến hôm nay của hắn, trong mắt tràn ngập phức tạp.
“Tự mình cố gắng”, Cố Thiên Mệnh cười nhạt, giả vờ tỏ vẻ thâm trầm đáp.
"Thật sao?", đôi mày thanh tú của Mạc Nam Cầm rũ xuống vài phần, trầm tư một hồi lâu, tiếp tục nói: “Cho dù ngươi muốn che đậy bản thân, cũng có rất nhiều biện pháp, tại sao lại phải cố ý làm ra nhiều chuyện đốn mạt như vậy?”
Cố Thiên Mệnh không trả lời, chỉ cười nhạt, tiếp tục rào bước đi về phía trước.
Nghi hoặc trong lòng Mạc Nam Cầm như núi lửa phun trào, hỏi tới dồn dập: “Người đời nói ngươi ngu ngốc, phỉ báng ngươi là phế vật, gọi ngươi là công tử bột.
Nhưng ngươi lại thông minh hơn ai hết, âm thầm ẩn nhẫn nhiều năm như vậy.
Chỉ với một cú đá đã đạp đổ sự ngạo mạn của họ, giẫm nát tài năng của họ dưới chân”.
"Ngươi thực sự là Cố Thiên Mệnh sao?"
Mạc Nam Cầm không chút e dè nhìn chằm chằm vào Cố Thiên Mệnh, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng ta gợn lên từng làn sóng, dường như rất bức bách muốn đạt được một đáp án.
"Cố gia, Cố Thiên Mệnh, là ta".

Cố Thiên Mệnh đáp với nụ cười thản nhiên.
Kiếp trước ta là cường giả nhìn xuống trăm triệu sinh linh, kiếp này ta là Cố Thiên Mệnh Cố gia của Thiên Phong quốc.
Sau khi nhận được câu trả lời này, trái tim Mạc Nam Cầm không khỏi run lên, nàng ta nhìn Cố Thiên Mệnh một cái thật sâu, chậm chạp gật đầu.
"Được rồi, quận chúa tiễn ta tới đây thôi, bổn công tử tự trở về".
Dứt lời Cố Thiên Mệnh liền tăng nhanh bước chân đi vào trong Cố phủ, để lại Mạc Nam Cầm đơn độc trong gió chìm trong dòng suy nghĩ miên man.
"Cố Thiên Mệnh của Cố gia…"
Gió thổi tung mái tóc như thác đổ của nàng ta, cuốn bay lên vạt váy dài, cũng khuấy động tâm trạng trăm mối ngổn ngang trong tim.
Đêm khuya thanh vắng, ánh sao mờ nhạt.
Cố Thiên Mệnh lặng lẽ rời khỏi kinh thành, đi vào trong núi rừng thâm cốc không có người.
“Chủ thượng”, Yến Hàn thấy Cố Thiên Mệnh tới, lập tức tiến lên hành lễ nói.
Ở phía sau Yến Hàn là 13 võ giả hắn ta tìm được trước đó, cùng với đám người Cung Tâm Nguyệt và Hàn Ngụy.
Hiện giờ, đám người Cung Tâm Nguyệt và Hàn Ngụy đều đã bước vào tu hành, trong đó có người thậm chí đã bước vào cảnh giới Nhân Huyền trung kỳ, khoảng cách đến Nhân Huyền hậu kỳ cũng không xa nữa.
Về phần 13 võ giả kia, được dùng đan dược Cố Thiên Mệnh ban cho, có bốn người đã bước vào cảnh giới Linh Huyền trung kỳ, còn lại đều là cảnh giới Linh Huyền sơ kỳ.
“Chủ thượng”.
Mọi người biết được mình có thể tiến thêm một bước trong thời gian ngắn, đều là bởi vì Cố Thiên Mệnh, cho nên đều cực kỳ cung kính, không dám có chút dị tâm.
“Công tử”, Cung Tâm Nguyệt cùng Thượng Quan Hải cũng các thiếu nam, thiếu nữ cũng hành lễ chào hỏi.
Cố Thiên Mệnh lạnh nhạt nhìn mọi người một cái, gật đầu nói: “Ừ”.

Tuy rằng mọi người đều ở trong thâm cốc không đi ra ngoài, nhưng bọn họ cũng sẽ thường xuyên phái người cải trang đi mua một ít nhu yếu phẩm cần dùng, biết được chuyện Cố Thiên Mệnh đã làm ở Nam Uyên.
Khi cảm giác được khi tức linh hồn Cố Thiên Mệnh lúc trước bộc phát, mọi người cho rằng đoàn người Nam Uyên quốc căn bản không là gì, quả thực có thể nói là quá bình thường.
Bởi vì bọn họ vĩnh viễn cũng không quên được cảm giác áp bách linh hồn đủ để xé rách vạn vật trên thế gian đó.
“Yến Hàn, lựa chọn 1 người có tu vi cao cùng tâm tính tốt nhất ra đây”, Cố Thiên Mệnh quay đầu nhìn Yến Hàn, nói thẳng.
Yến Hàn không chần chừ trả lời: “Vâng, chủ thượng”.
Lập tức, Yến Hàn liền chọn ra một đại hán trung niên sắc mặt đen kịt từ trong 13 võ giả cảnh giới Linh Huyền, hồi bẩm nói: “Chủ thượng, người này tên là Cát Hưng Bình, tu vi Linh Huyền trung kỳ, tương đối thông minh, tâm tính tốt”.
Cát Hưng Bình mặc một chiếc áo màu xám, cung kính không thôi hành lễ: “Chủ thượng”.
Từ lần đầu tiên chứng kiến sự áp bách từ linh hồn của Cố Thiên Mệnh, mọi người cũng không có ai dám bất kính nữa, nếu không, hậu quả sẽ không thể lường được.
“Người tên là Cát Hưng Bình?”, Cố Thiên Mệnh dùng ánh mắt hờ hững bễ nghễ nhìn xuống Cát Hưng Bình.
“Vâng”, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Cát Hưng Bình lập tức trả lời.
“Ta có một chuyện cần ngươi đi làm.

Không thể có bất kỳ sai sót gì, hiểu chưa?”, Cố Thiên Mệnh cực kỳ nghiêm trang nói.
“Thuộc hạ hiểu rõ, xin chủ thượng dặn dò”, Cát Hưng Bình nội tâm khẽ động.
Sau đó cắn răng ôm quyền nói.
“Sáng mai, ta sẽ sắp xếp ngươi đi theo bên cạnh thế tử Hàn Ngụy.
Ta sẽ đưa thế tử cùng ngươi đến nơi nào đó, nhớ kỹ, nếu như thế tử Hàn Ngụy không gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, ngươi tuyệt đối không thể ra tay.
Ta muốn ngươi cùng hắn trải qua hắc ám của nhân gian, để hắn hiểu được cái gọi là tàn khốc”.
Cố Thiên Mệnh hai tay chắp sau lưng, trong lời nói xen lẫn một luồng uy nghiêm không thể nghi ngờ: “Mặc kệ sau này thế tử Hàn gia có bị khi nhục như thế nào, ngươi cũng không thể ra tay.
Đảm bảo an toàn tính mạng là được!”
“Thuộc hạ hiểu rõ!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.