Tu La Kiếm Thần

Chương 199: Đồ Ngốc





Thấy bộ dạng Hàn Ngụy muốn nói lại thôi, Cố Thiên Mệnh cũng mặc kệ, quay đầu nói với Cố Ưu Mặc: “Nhị thúc, có phải người có gì muốn nói với công chúa không?”
“Cái...!cái gì? Không có!”, Cố Ưu Mặc ngẩn người, sau đó nhìn thoáng qua Mạc Diệu Lăng xinh đẹp tuyệt trần, mím đôi môi khô nẻ của mình khẽ nói.
Vốn dĩ Cố Ưu Mặc còn muốn ở chung với Mạc Diệu Lăng một chút, tán gẫu chút chuyện cũ năm đó.
Nhưng bị Cố Thiên Mệnh và Hàn Ngụy quấy rối, trong nháy mắt không còn tâm tư.
“Người có mà”, Cố Thiên Mệnh cố ý ra vẻ nhắc nhở.
“Có lời gì?”, Cố Ưu Mặc nhíu nhíu mày, không hiểu mở to hai mắt.
Nhìn biểu cảm của Cố Ưu Mặc, trong lòng Cố Thiên Mệnh không khỏi cười khổ.
Cảm giác Cố Ưu Mặc thật sự ngốc ngếch, ám chỉ rõ ràng như vậy cũng nghe không ra.
Chủ yếu nhất chính là, trên khuôn mặt Mạc Diệu Lăng đã lộ ra một tia chờ mong cùng hi vọng, đôi mắt ngập nước chăm chú nhìm chăm chăm Cố Ưu Mặc, tựa hồ như đang chờ đợi cái gì đó.

Thế nhưng, khi Cố Ưu Mặc làm ra vẻ mặt không hiểu gì, một tia chờ mong trên mặt Mạc Diệu Lăng trong nháy mắt cũng tan biến.
“Bổn công chúa có chút mệt mỏi, về cung nghỉ ngơi trước”, Mạc Diệu Lăng chậm rãi đứng thẳng lưng liễu, bước chân ngọc ra, hướng ngoài cửa mà đi.
Cố Ưu Mặc nhìn động tác của Mạc Diệu Lăng, dường như có chút không nỡ, nhẹ gọi một tiếng: “Công chúa, hay là mạt tướng đưa người hồi cung”.
“Không cần, bổn công chúa tự mình về”, Mạc Diệu Lăng trực tiếp mở miệng cự tuyệt, liền bước nhanh đi.
Cố Ưu Mặc nghe vậy, đành bỏ cuộc.
“Đồ ngốc”, một âm thanh từ trong miệng Mạc Diệu Lăng phát ra.
Giọng nói trong trẻo của Mạc Diệu Lăng phiêu đãng khắp hậu viện, khiến Cố Ưu Mặc đầy mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trong nháy mắt, bóng dáng xinh đẹp của nàng ấy đã biến mất, chỉ còn lại mấy người Cố Thiên Mệnh.
Nhìn bộ dáng này của Cố Ưu Mặc, Cố Thiên Mệnh cũng không kìm được lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Ngốc nghếch”.
Nói đoạn cũng không nhiều lời nữa mà quay người đi về sân của mình, chỉ còn lại hai người Cố Ưu Mặc cùng Hàn Ngụy.
Cố Ưu Mặc có chút bối rối, đôi môi hơi hé, trong lòng không ngừng suy nghĩ đây là có ý gì.
“Nhị gia, ta cũng đi trước đây”.
Hàn Ngụy ngược lại nhìn ra được một chút quanh co trong đó nhưng hắn ta không có lá gan nói cho Cố Ưu Mặc biết những lời trong lòng mình, nếu không phỏng chừng sẽ bị treo lên đánh cho một trận nhừ tử mất.
Đến lúc đó cha già cùng ông cụ nhà mình không chỉ không can ngăn mà còn vỗ tay khen hay.
“Đợi đã, thằng nhóc ngươi đứng lại cho ta”, Cố Ưu Mặc lập tức kêu Hàn Ngụy đang nóng lòng muốn rời đi lại.
“Nhị gia, ngài còn có chuyện gì sao?”, Hàn Ngụy hiện tại muốn nói chuyện dông dài với Cố Thiên Mệnh, nhưng đối diện với Cố Ưu Mặc, chỉ đành cung kính mỉm cười dò hỏi.

Hắn ta thế nhưng nghe nói rằng Cố Ưu Mặc hiện tại đã là cường giả Địa Huyền trung kỳ, cũng đánh bại một đại tướng của Nam Uyên quốc.
Nói cách khác, nếu Cố Ưu Mặc muốn ‘giao lưu tình cảm’ với cha già nhà hắn, sợ rằng sẽ trực tiếp đánh ông ấy tới tàn phế mất.
Có lẽ ngay cả ông cụ nhà mình cũng chưa chắc có thể nắm chắc phần thắng trong tay.
Điều quan trọng nhất là, một nửa danh tiếng Huyết Hùng tướng quân năm đó của Cố Ưu Mặc đều do chém giết mà giành giật được, phần còn lại là cách vận dụng binh pháp vô cùng quái dị của ông ấy, khiến vô số tướng lĩnh cũng phải than thở ngoạn mục.
Nghĩ đến đây, nụ cười trên môi Hàn Ngụy càng thêm rạng rỡ, hắn cung kính xoay người, tuy cúi đầu nhưng vẫn dùng khóe mắt đánh giá Cố Ưu Mặc.
“Hai từ vừa rồi của công chúa có ý gì? Còn nữa, tại sao thằng nhóc chết tiệt kia lại lặp lại?”, Cố Ưu Mặc thực sự có chút không hiểu ra sao, liền ngăn Hàn Ngụy lại, xem xem hắn ta có nghe hiểu hay không.
"Nhị gia, vì cái này sao!”, Hàn Ngụy bồn chồn không yên, tưởng rằng Cố Ưu Mặc muốn giáo huấn hắn, bất giác thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Ngươi tưởng là cái gì?”, Cố Ưu Mặc ngước mắt nhìn lên, liếc Hàn Ngụy hỏi ngược lại.
"Không có gì, không có gì”, Hàn Ngụy vội vã xua tay cười đáp.
“Mau nói cho ông đây biết, hai chữ đó rốt cuộc có ý gì? Sao ta càng nghĩ càng thấy không ổn”, Cố Ưu Mặc ngưng mắt nhìn Hàn Ngụy, hy vọng hắn có thể giải thích cho bản thân một phen.
"Nhị gia, ngài thực sự muốn ta nói sao?”, Hàn Ngụy cười khan hai tiếng, xin ý kiến.

“Con mẹ nó, mau nói đi, đừng lề mề nữa.
Còn nói thêm một câu lảm nhảm nữa, ông đây liền nói cho cha ngươi biết ngươi thường xuyên lén lút chui lỗ chó trốn ra ngoài chơi, xem thử ông ấy có đánh chết ngươi không”.
Cố Ưu Mặc có chút bực bội nói.
Trời ạ!
Nghe vậy, cả người Hàn Ngụy nhảy dựng lên, không khỏi nghĩ đến cảnh cha già cầm gậy gỗ dạy dỗ mà rùng mình.
“Nhị gia, ta nói ta nói mà, ngài tuyệt đối đừng nói với cha ta, nếu không sau này ngay cả cơ hội ra ngoài hít thở không khí ta cũng không có nữa rồi”.
Hàn Ngụy lập tức hoảng loạn, vội vã mở miệng cầu xin.
“Hửm?”, Cố Ưu Mặc gõ nhẹ lên bàn đá, lạnh lùng nhìn Hàn Ngụy chằm chằm.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.