Tu La Kiếm Thần

Chương 185: Sống Chết Đành Nghe Theo Số Phận





Toàn trường rơi vào một khoảng im lặng.
Ngay cả tướng sĩ Nam Uyên quốc đang chiến đấu hăng say cũng không khỏi bị chấn động bởi uy thế của Huyết Xích Quân mà lùi lại vài bước, không dám manh động, cứ như vậy rơi vào thế giằng co.
“Quân thượng Thiên Phong quốc đúng là gan dạ mà…”, thật lâu sau, vọng tới một câu nói.
Đúng vậy!
Thực sự là táo bạo vô cùng!
Đuổi toàn bộ Huyết Xích Quân khỏi nước chỉ vì một Cố gia mà thôi, hy vọng Cố gia không phải đơn độc chiến đấu, cho dù nguyên khí Thiên Phong quốc bị tổn hại nặng nề cũng vẫn ra chỉ thị ai nấy đều biết này.
Khi quân thượng Thiên Phong quốc, Mạc Tu Ương đưa ra mệnh lệnh này cũng bi thương vạn phần.
Ông ấy là quân chủ một nước, không thể đặt cược cả hàng triệu dân chúng theo canh bạc này.
Chỉ có thể dùng phương pháp này để bày tỏ sự ủng hộ đối với họ.

Lúc đầu, khi các tướng lĩnh của Huyết Xích Quân hay tin bản thân bị trục xuất khỏi Nam Uyên quốc đều choáng váng hồi lâu.
Sau đó họ mới biết được toàn bộ Cố gia đều đã chạy tới Nam Uyên quốc chỉ để đón Vĩnh An công chúa trở lại.
Vì vậy, chúng tướng sĩ Huyết Xích Quân đều ngầm hiểu trong lòng mà hành một lễ với nơi sâu trong hoàng cung kia, sau đó lập tức dẫn theo đại quân ba vạn lính ngày đêm lên đường về phía Nam Uyên quốc.
Họ đều biết việc đến Nam Uyên quốc có ý nghĩa như thế nào, nhưng họ không kiêng sợ.
Bởi bọn họ là Huyết Xích Quân, là đội quân do một tay Cố Nghị gây dựng, là Huyết Xích Quân làm khiếp sợ vô số kẻ địch!
“Khởi bẩm nguyên soái, đại quân ba vạn lính của Huyết Xích Quân đã tập kết dưới thành trì biên giới Nam Uyên, lính canh sắp xếp thỏa đáng, chỉ chờ nguyên soái hạ lệnh, Huyết Xích Quân ta quyết tử chiến với Nam Uyên, chết không hối từ!”
Một vị tướng lĩnh lưng hùm vai gấu tên Đồ Phu, hai tay nắm một chiếc rìu lớn, lớn tiếng bẩm báo về phía ông cụ Cố.
“Chết không hối từ!”
Bùm bùm bùm...!
Phong Ngạo Cẩm, Đồ Phu cùng các tướng quân phía sau của Huyết Xích Quân nhất loạt quỳ xuống một chân, khí thế hào hùng đồng thanh hô vang.
Tiếng gầm xuyên thấu trời xanh của họ chấn động tới mức khiến đám đông phải dồn dập lùi lại với vẻ mặt sợ hãi.
Quan viên Nam Uyên quốc cũng nín bặt, cảm giác nghẹt thở bổ nhào tới.
Đây chính là uy thế của Huyết Xích Quân! Là đội quân đứng đầu Thiên Phong quốc!
Phong Ngạo Cẩm cùng các tướng lĩnh khác của Huyết Xích Quân sau khi biết được tất cả các thành viên Cố gia đều tiến về Nam Uyên quốc thì lập tức triệu tập một nghìn lính tinh nhuệ nhất từ trong quân, sau đó cải trang thành từng tốp xâm nhập vào hoàng thành Nam Uyên.
Về phần đại quân ba vạn lính Huyết Xích thì đóng quân cách biên giới Nam Uyên quốc hai mươi dặm, sẵn sàng đợi lệnh.
Còn bọn họ liền có thể không màng sống chết chiến đấu đến giây phút cuối cùng.

Bởi mối liên hôn giữa hai nước nên rất nhiều con đường được lưu thông, càng thuận lợi cho Huyết Xích quân âm thầm tiến quân.
Sau khi chúng tướng lĩnh Huyết Xích Quân đến được hoàng thành Nam Uyên lâp tức khoác lên áo giáp, cầm theo đao sắc một đường tung hoành tới đây, và đã hạ gục rất nhiều sĩ tốt Nam Uyên quốc cản đường xông thẳng vào cổng lớn hoàng cung.
“Mọi người…”, râu trắng trên cằm ông cụ Cố khẽ run nhìn đại quân Huyết Xích với khí thế oai hùng sắc bén, không kìm được nước mắt, lớn tiếng đáp: “Chúng tướng sĩ có nguyện ý theo Cố Nghị ta chiến đấu một lần nữa không?"
“Theo!”
Phong Ngạo Cẩm Đồ Phu và những người khác của Huyết Xích Quân hét lớn.
“Thề chết đi theo nguyên soái!”
Hơn ngàn chiến binh tinh nhuệ của Huyết Xích Quân sôi nổi gầm lên.
Cố Ưu Mặc nhìn cảnh này thì đồng tử không khỏi nhòe đi bởi một tầng sương nước.
Chuyện này khơi nguồn từ ông ấy, theo lý thì ông ấy phải tự mình xử lý, nhưng trên dưới Cố gia đều nguyện lòng sát cánh bên ông, khiến trái tim Cố Ưu Mặc như có dòng suối ấm áp bao bọc lấy.
Bây giờ ngay cả tất cả tướng lĩnh của Huyết Xích Quân đều sẵn sàng chiến đấu không màng sinh tử, tâm trạng của Cố Ưu Mặc vô cùng phức tạp, không biết phải hình dung như thế nào.
Ông ấy chỉ nhìn họ, chậm rãi nở một nụ cười khiến người khác không thể hiểu được.
“Huyết Xích Quân…”, ánh mắt nhìn chúng tướng sĩ trước mặt của Cố Thiên Mệnh trầm xuống, đạo tâm vắng lặng không khỏi có chút xao động.

Trong đám đông đến từ các quốc gia, vô số người cảm thấy lạnh sống lưng, len lỏi vào tận sâu thẳm linh hồn: “Đây, chính là Huyết Xích Quân trong lời đồn đại sao?”
“Rõ ràng biết chỉ có con đường chết, tại sao bọn họ vẫn tới?”, có người bối rối đặt ra câu hỏi, bọn họ không hiểu ý chí kiên cường cùng lòng hy sinh vào những tháng năm trẻ tuổi trên chiến trường, cũng không hiểu trái tim của người lính nếm qua máu tanh.
“Có lẽ ta thực sự hiểu được, hiểu được nguyên nhân mà Thiên Phong quốc có thể đứng vững không đổ tại Bách Quốc Chi Địa rồi…”, một vị sứ thần thẫn thờ, trong đôi mắt tràn ngập kinh ngạc chưa hề giảm bớt, thầm nhủ.
Ông cụ Cố- Cố Nghị không hỏi tại sao Huyết Xích Quân có mặt ở đây, cũng không nói họ có thể sống sót trở về trong chuyến đi này, càng không nói bất kỳ lời lẽ khích lệ hoa mĩ nào.
Bởi trong lòng mỗi người đều hiểu rõ.
Bọn họ tới là đủ rồi, sống hay chết đành nghe theo số mệnh.
“Một trận! Sao phải sợ sống chết!”
Ông cụ Cố nâng lên cây thương, mắt hổ quét qua vô số tướng sĩ đang bao vây bọn họ, tướng uy lẫm liệt mà hô vang..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.