Tu La Kiếm Thần

Chương 165: Cố Ưu Mặc Hiện Tại Hẳn Là Đã Muộn Rồi





Mạng của bọn họ, vốn dĩ là do ông cụ Cố ban cho, hơn nữa còn dạy bọn họ những thủ đoạn để trở nên mạnh mẽ hơn, cho họ có thực lực áp đảo vô số người.
Bọn họ đã sớm thề, bất luận tương lai thế nào đều thề chết đi theo Cố Nghị.
“Tốt, vậy chúng ta cùng đi Nam Uyên quốc, mở mang tầm mắt, tìm hiểu phong tục tập quán của bọn họ”, ông cụ Cố chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về hướng mà Cố Ưu Mặc và Cố Thiên Mệnh rời đi, bình tĩnh nói.
Ánh mắt Dịch bá nhẹ nhàng nhấc lên, tựa hồ đã biết ông cụ Cố trong lòng quyết đoán, không khỏi mở miệng hỏi: “Lão gia, vậy còn Quân Thượng bên kia, chúng ta làm sao giải thích?”
Nghe vậy, ông cụ Cố trầm mặc một lát mới nặng nề khàn khàn trả lời: “Truyền lời tới Quân Thượng, từ hôm nay trở đi, Cố Nghị ta từ chức đại nguyên soái trấn quốc Thiên Phong quốc.
Từ nay về sau, tất cả mọi việc của Cố gia ta đều không liên quan gì tới Thiên Phong quốc nữa”.
Ầm!
Dịch bá hơi mơ hồ, sau đó nhìn ông cụ Cố thật sâu, chậm rãi khom người xuống, hiểu rõ mà không vạch trần: “Vâng, lão gia”.
“Chuẩn bị một chút, xuất phát đi Nam Uyên quốc!”
Ông cụ Cố vung tay lên, đem sự ảm đạm trong đôi mắt quét sạch, quyết liệt nói.

“Vâng!”
Hơn 30 nam tử áo đen đồng loạt quỳ một gối xuống đất, lĩnh mệnh nói.
Nhìn bóng lưng ông cụ Cố, khuôn mặt Dịch bá ánh lên một tia hưng phấn, lẩm bẩm nói: “Lão gia, nếu người đã quyết định rồi, như vậy lão tướng sẽ đi theo người đến cùng, lại chiến một trận nữa...”
Sâu trong hoàng cung Thiên Phong quốc, ngự thư phòng.
Một phong thư mạnh mẽ đặt trên mặt bàn gỗ tinh xảo, Quân Thượng Mạc Tu Ương ngồi trên long ỷ sắc mặt nghiêm trọng, cúi đầu nâng mắt nhìn chằm chằm vào tờ giấy trải ra trên bàn, trầm mặc không nói gì.
Thư thượng khải: Quân Thượng.
Trong đó viết: Lão thần Cố Nghị, tự nguyện từ chức trấn quốc đại nguyên soái, hơn nữa toàn bộ Cố gia ngày hôm nay sẽ rời khỏi Thiên Phong quốc, mọi việc làm sau này của Cố gia đều không có một chút quan hệ với Thiên Phong quốc nữa.
Nhiều năm như vậy, lão thần cùng toàn bộ trên dưới Cố gia chinh chiến sa trường, máu nhuộm kình thương, cả nhà trung liệt.
Hôm nay lão thần cũng nên vì con cháu của Cố gia mà sống một lần.
“Ngươi cần gì phải làm như vậy...”, Mạc Tu Ương không biết trầm mặc trong bao lâu, sâu trong đôi mắt hiện lên biết bao hình ảnh, môi nhẹ nhàng mở ra thì thào tự nói.
Mạc Tu Ương đã nhận được tin tức, cả Cố gia hiện tại trống rỗng, Lý Sương Nhi thì bị đưa về Lý gia.
Về phần ông cụ Cố bọn họ, tất cả đều rời khỏi kinh đô.
Ông ta biết, Cố Nghị không hi vọng chuyện này có liên hệ với Thiên Phong quốc, như vậy sẽ ảnh hưởng tới ngàn vạn sinh linh của Thiên Phong quốc.
“Nhiều năm trôi qua, tính tình ngươi vẫn như vậy, vẫn muốn tự mình gánh vác tất cả mọi chuyện”.
Năm xưa, khi Thiên Phong quốc còn chưa thành lập, Cố Nghị đã đi theo Mạc Tu Ương, vì ông ta mà chinh chiến đông tây, đạt được giang sơn hiển hách này.

Mặc kệ phía trước có bất kỳ ngăn trở gì, Cố Nghị cũng sẽ không nói nhiều với Mạc Tu Ương, mà ra sức hoàn thành, hy vọng có thể tương trợ Mạc Tu Ương sớm ngày thực hiện được giấc mộng trong lòng.
Toàn bộ trên dưới Thiên Phong quốc, Mạc Tu Ương có thể hoài nghi bất cứ ai, cho dù là tể tướng đương triều hay thái tự hiện tại.
Thế nhưng, ông ta nhất định sẽ không nghi ngờ lòng trung thành của Cố Nghị , một chút cũng không.
Bởi vì, năm đó cùng trải qua sinh tử, đều là Cố Nghị cứu ông ta từ trong vực sâu ra.
Có thể nói, chính là bởi vì có Cố Nghị cùng toàn bộ Cố gia, mới có Quân Thượng Mạc Tu Ương cùng Thiên Phong quốc hôm nay.
“Không muốn để trẫm khó xử, nhưng mà...”, Mạc Tu Ương nhìn nét chữ quen thuộc trên giấy, phảng phất như nhìn thấy hình ảnh Cố Nghị chinh chiến trên sa trường nhiều năm trước, lầm bầm: “Nhưng mà, ngươi thật sự làm trẫm khó xử...!Cố lão ca...”
Một tiếng Cố lão ca này, trong nháy mắt làm Mạc Tu Ương trở lại trước đây, khi mình vẫn còn hai bàn tay trắng.
Mạc Tu Ương chậm rãi khép hai mắt lại, hai tay gắt gao vịn vào long ỷ.
Nam Uyên quốc, hoàng triều trung đẳng đứng đầu, quyết không phải là thứ mà Thiên Phong quốc có thể chống lại được.
Hơn nữa, Thiên Phong quốc còn cần mượn uy thế của Nam Uyên quốc để chấn nhiếp các nước xung quanh.
Mạc Tu Ương không có cách nào cự tuyệt chuyện gả công chúa Vĩnh An cho thái tử Nam Uyên quốc.

Bởi vì, ông ta là Quân Thượng của Thiên Phong quốc, sau lưng là hàng ngàn vạn dân chúng sinh linh.
Ông ta không có cách nào giống như năm đó, khi không có gì trong tay, hiện tại thứ mà ông ta phải lo nghĩ quá nhiều.
“Trẫm...!sai rồi sao?”, Mạc Tu Ương mở đôi mắt, nhìn về phương hướng của Cố gia, hiện tại không một bóng người, đôi môi tựa như có chút run rẩy, nỉ non nói.
Trong lúc bất giác, trước mắt Mạc Tu Ương hiện ra bóng dáng cô lãnh của công chúa Vĩnh An khi đứng ở đại điện hoàng cung, trái tim bắt đầu xao động.
Mạc Tu Ương không hề hay biết trên dưới Cố gia muốn đi Nam Uyên quốc để tranh giành cái gì.
Chỉ là mơ hồ phỏng đoán hẳn là chuyện này có liên quan đến Cố Ưu Mặc.
Trước đây ông ta cũng có nghe nói về ràng buộc gì đó giữa Cố Ưu Mặc và công chúa Vĩnh An.
“Cố Ưu Mặc, hiện tại ngươi còn muốn đi tranh giành, hẳn là...!không kịp nữa rồi”, Mạc Tu Ương không biết đã suy nghĩ trong bao lâu, hồi tưởng lại bao nhiêu chuyện cũ, trong lời nói tuyệt vọng của ông ta xen lẫn một tia hi vọng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.