Tu La Kiếm Thần

Chương 152:




Chương 152


Trong lòng mỗi người đang có mặt đều có suy nghĩ riêng của mình.

Nhưng ngay khi Cổ Dương Vân vừa ngồi xuống, nụ cười mỉm bên môi của Cố Thiên Mệnh cũng vụt tắt, hắn ngẩng đầu nhìn Cổ Dương Vân với gương mặt không cảm xúc, trong giọng điệu đạm mạc pha lẫn một tia lạnh lẽo sắc bén: “Cổ Dương Vân, ngươi vừa nói gì? Tai của bổn công tử có chút nghễnh ngãng, ngươi có thể lặp lại một lần nữa không?”

Ồ—

Trong thoáng chốc, mọi ánh mắt trong đại sảnh lại đổ dồn lên người Cố Thiên Mệnh, bầu không khí yên tĩnh lặng lẽ lan tràn khắp nơi.

Đột nhiên bị đôi mắt sâu hút như vực thẳm của Cố Thiên Mệnh nhìn thẳng tới khiến Cổ Dương Vân không biết vì sao lại rét run trong lòng.

Nhưng hắn ta ngoài mặt vẫn giữ nguyên nét kiêu căng, lớn tiếng đáp: “Cố công tử thân là con trai Cố gia mà can đảm để giao chiến với ta cũng không có. Ta nói tướng uy Cố gia cũng chỉ có vậy thì có gì sai?”

Tướng uy Cố gia cũng chỉ có vậy.

Câu nói này lại một lần nữa phát ra từ miệng Cổ Dương Vân, vang vọng khắp đại sảnh Bích Hoa lâu, hồi lâu vẫn không tiêu tan.

Cố Thiên Mệnh có thể dung túng để người khác nói bản thân vô dụng chơi bời lêu lổng, danh không xứng với thực, khét tiếng gần xa…

Nhưng danh tiếng của Cố gia là thứ được đánh đổi từ máu và tính mạng của phụ thân Cố Thừa Quân vì nước hi sinh, từ hai vị huynh trưởng tráng niên mất sớm của hắn, cũng như ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc.

Họ vì sự an yên của Thiên Phong quốc mà chiến đấu anh dũng nơi biên cương, chống lại vô số kẻ thù xâm lược, phải trả giá bằng cả máu tươi sinh mạng mới đổi lấy được cái gọi là tướng uy Cố gia hư vô mờ ảo này.

Nhưng hôm nay Cổ Dương Vân lại trâng tráo nói rằng chẳng qua tướng uy Cố gia cũng chỉ có vậy ngay trước mặt Cố Thiên Mệnh. Đây không phải giễu cợt Cố Thiên Mệnh hắn, mà đang hạ nhục toàn bộ Cố gia, là lăng mạ những tấm gương trung liệt đã trả giá cả cuộc đời của Cố gia hắn.

Ngay cả khi sở hữu kí ức cùng tâm cảnh của kiếp trước như Cố Thiên Mệnh cũng không kìm được xúc động.

Cố gia là điểm giới hạn của hắn trong kiếp này, là đại thụ che nắng chắn mưa bao bọc hắn đến tuổi trưởng thành.

Nghe được lời khiêu khích trắng trợn này của Cổ Dương Vân, Cố Thiên Mệnh thực sự nổi giận rồi.

Hắn chậm rãi đặt xuống ly rượu trong tay, sau đó đứng dậy, vỗ nhẹ lên góc áo nhăn nhúm, thong thả rảo bước tới trung tâm đại sảnh dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người.

Lý Sương Nhi chứng kiến một màn này không khỏi run lên trong lòng, nàng có thể cảm nhận được những thay đổi tinh tế trong tâm trạng của hắn, những ngón tay búp măng khẽ đặt trên làn váy hồng trắng bất giác siết chặt lại.

Mọi người thấy Cố Thiên Mệnh bất ngờ đứng dậy đi tới trung tâm đại sảnh thì khó hiểu nhíu mày, cúi đầu xôn xao nghị luận.

"Ngươi, tới đây", Cố Thiên Mệnh mặt lạnh như tiền nhìn Cổ Dương Vân như muốn xoáy sâu qua người hắn ta, giọng hắn lạnh toát không nghe ra bất kì tia cảm xúc nào.

"Làm cái gì?", Cổ Dương Vân theo bản năng hỏi ngược lại.

"Chiến!"

Cố Thiên Mệnh từ tốn hé cánh môi mỏng, phun ra một từ này.

Nghe vậy mọi người đều kinh hãi, không ngờ Cố Thiên Mệnh lại thực sự định giao chiến với Cổ Dương Vân, vừa rồi bọn họ nhiều người châm chọc hắn như vậy cũng không thấy hắn có bất kỳ động tác nào, sao bỗng dưng lại đồng ý ứng chiến rồi?

Đại hoàng tử Mạc Ngọc Thư cũng giật mình nhướng mày, ngờ vực nhìn Cố Thiên Mệnh thật sâu, không biết đang suy tính gì.

"Được, nếu Cố công tử đã nguyện ý chiến đấu, vậy hãy cọ xát một phen", Cổ Dương Vân nghe được từ ‘chiến' nhẹ bẫng từ miệng Cố Thiên Mệnh liền nở nụ cười sâu kín, hào hứng đứng dậy đáp.

Sự chuyển biến đột ngột này khiến hai đại thiên kiêu Trương Nguyên Tư cùng Mạc Nam Cầm cũng phải nín chặt hơi thở, ngưng chặt tinh thần dõi theo mọi cử động của Cổ Dương Vân và Cố Thiên Mệnh.

"Nếu đã chiến đấu thì phải gánh lấy hậu quả", Cố Thiên Mệnh thản nhiên nhìn Cổ Dương Vân, lời nói ra phảng phất rét lạnh.

"Ngươi nói cái gì?", Cổ Dương Vân nghi hoặc cau mày, không hiểu ý tứ trong câu nói này của Cố Thiên Mệnh.

Cố Thiên Mệnh không giải thích, đôi tay hắn buông thõng hai bên hông, vạt áo không gió tự bay, hờ hững ngẩng đầu nói: "Ra tay đi!"

Cổ Dương Vân đã chờ đợi cơ hội này rất lâu rồi, khóe miệng không khỏi hiện lên nụ cười đắc ý


153: Đại Hoàng Tử Có Hài Lòng Với Kết Quả Này Không?


Kể từ khi bị Cố Thiên Mệnh đánh đập bầm dập vào tám năm trước, hắn ta vẫn luôn canh cánh trong lòng mối thù này, cho dù hôm nay đã trở thành một trong tam đại tam thiên kiêu của Thiên Phong quốc, cũng khó có thể xóa bỏ nỗi đau trong hắn ta.
Cố gia là gia tộc có truyền thống tướng võ trấn quốc, Cổ gia dù giàu có tới đâu cũng không thể đấu đá cùng nhà họ, nên Cổ Dương Vân chỉ đành chôn giấu ân oán thuở niên thiếu xuống đáy lòng.
Hôm nay hai người họ giao chiến bình thường, cộng thêm việc có tất cả các công tử tiểu thư thế gia làm chứng, đoán chừng chỉ cần không thẳng tay đánh Cố Thiên Mệnh tới tàn phế mà ‘nhẹ nhàng’ dạy dỗ hắn một bài học, Cố gia cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, không tiện phát động trả thù.
Nghĩ tới đây nụ cười trên môi Cổ Dương Vân càng giương cao, lộ ra mưu tính sâu xa.
Giây tiếp theo Cổ Dương Vân liền vận dụng tu vi Linh Huyền trung kỳ trong cơ thể, các ngón tay co lại thành hình nắm đấm, nhanh như gió tung một quyền tới trước mặt Cố Thiên Mệnh.
Một quyền này của Cổ Dương Vân xé gió mà đi, chớp mắt đã tới trước mắt Cố Thiên Mệnh, dường như một giây tiếp theo sẽ ‘tiếp xúc thân mật’ với gương mặt lạnh lùng kia của Cố Thiên Mệnh.
"Cổ Dương Vân thế nhưng sở hữu tu vi Linh Huyền trung kỳ, trong lớp trẻ ngoại trừ quận chúa Mạc Nam Cầm cùng Trương Nguyên Tư ra thì e rằng không ai có thể địch lại hắn", trong đại sảnh dường như có người đã nhìn thấy kết cục Cố Thiên Mệnh bị đấm bay ra ngoài như tấm rẻ rách, thầm lắc đầu cười nhạo.
"Sợ rằng lần này tiểu công tử Cố gia phải húp cháo một thời gian rồi", một tiểu thư thế gia không đành lòng mà dùng bàn tay ngọc ngà che nửa con mắt, nhỏ giọng nói.
"Nắm đấm của Cổ Dương Vân đã sắp chạm tới mặt rồi sao hắn vẫn không có chút phản ứng nào? Cái danh Kỳ Song tướng quân không phải thực sự do Cố gia giở trò quỷ đó chứ?", Mạc Nam Cầm khẽ nhíu mày liễu, thầm nhủ trong lòng.
Lý Sương Nhi thấy nắm đấm trong nháy mắt sắp đập xuống mặt Cố Thiên Mệnh thì thân thể yêu kiều khẽ run, nàng sốt ruột đứng phắt dậy, trong đôi mắt đẹp đong đầy âu lo.
Nắm đấm của Cổ Dương Vân nhanh không?
Nhanh, ít nhất trong thế hệ trẻ không có mấy người có thể theo kịp.
Nhưng trong mắt Cố Thiên Mệnh lại chậm rì rì giống như một đứa trẻ ba tuổi loạng choạng bước đi không đáng nhắc đến, căn bản không cần phải nóng vội đối phó.
Khi Cổ Dương Vân tưởng rằng nắm đấm của mình sẽ thổi bay Cố Thiên Mệnh, thì hắn bỗng nhiên dịch người né tránh với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, nhanh đến mức mắt thường chỉ có thể nhìn thấy dư ảnh.
Tiếp đó hắn bất thình lình nhấc lên chân phải, sức mạnh Linh Huyền sơ kỳ cũng theo đó bộc phát ra, đá vào vùng bụng của Cổ Dương Vân.

Cổ Dương Vân căn bản không có thời gian phòng ngự, cứ như vậy bị Cố Thiên Mệnh hung hăng đá trúng, cơn đau bất ngờ ập tới khiến gương mặt hắn vặn vẹo dữ tợn, cả người lăn vòng hơn hai mươi mét về hướng bên ngoài đại sảnh mới dừng lại, đổ gục xuống đất.
Trong phút chốc có rất nhiều người đang có mặt lạnh dọc sống lưng, mồm họ há hốc kinh ngạc, kinh hoảng nhìn trân trối một màn này.
Đại hoàng tử Mạc Ngọc Thư cũng không thể bình tĩnh mà trợn trừng hai mắt, đôi tay gắt gao nắm chặt lấy tay vịn ghế, sự bối rối hiện rõ trên mặt ông ta, hiển nhiên cũng như bao người khác không hiểu chuyện vừa xảy ra.
"Cái gì!"
Hai người Mạc Nam Cầm cùng Trương Nguyên Tư nhảy dựng, thất thố hô lên.
Lý Sương Nhi thì ngỡ ngàng che miệng, trong mắt hiện lên vô số làn sóng cảm xúc phức tạp.
Tất cả nhìn sang dấu vết trên sàn do Cổ Dương Vân lăn vòng trên đất hơn hai mươi mét để lại, người lúc này đã rơi vào hôn mê, hơi thở chập chờn hấp hối, mới biết cảnh tượng vừa rồi thực sự tồn tại.
Chỉ với một cước liền đá bay thiên kiêu mà vô số người săn đón.
Giờ khắc này, họ mới chân chính cảm nhận được tu vi của Cố Thiên Mệnh, tu vi Linh Huyền sơ kỳ thực sự. Với thực lực ở Linh Huyền sơ kỳ dùng một đòn đá bay Cổ Dương Vân đến ngất lịm, hơn nữa còn rơi vào trạng thái sống dở chết dở kia.
Nhìn cảnh tượng khó bề tin tưởng này, tất cả đều cảm nhận được một luồng không khí ngạt thở xộc thẳng vào mặt, họ kinh hãi không thôi nuốt nước bọt khan.
Bây giờ họ có thể khẳng định việc Cố Thiên Mệnh sát phạt tứ phương, khiến quân giặc hãi hùng tại Nhạn Hành quan là thật. Cũng tin rằng hắn chỉ dựa vào tu vi Linh Huyền sơ kỳ tránh thoát khỏi mũi tên tập kích từ cường giả Địa Huyền.
Danh hiệu Kỳ Song tướng quân rất xứng đáng!
“Đại hoàng tử có hài lòng với kết quả này không?”
Sau một màn chấn động lòng người này, Cố Thiên Mệnh thản nhiên như không lạnh lùng quét đám đông một cái liền khiến không ít người rét run như rơi thẳng vào hầm băng, đổ mồ hôi lạnh không ngừng. Sau đó mới quay đầu nhìn đại hoàng tử Mạc Ngọc Thư đang ngồi trên ghế chính, lạnh giọng hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.