Tu La Kiếm Thần

Chương 122: Một Trận Thành Danh




122: Xác Nhận Thân Phận


Mà bây giờ, chúng tướng sĩ quân doanh Xích Phong nhìn về phía thân ảnh Cố Thiên Mệnh, đều bất giác mang theo một tia sùng kính. Bọn họ không khỏi nghĩ đến cảnh lúc trước mình từng cười nhạo Cố Thiên Mệnh là nhóc con, vành tai đều đỏ lên, nắm chặt nắm đấm, dường như đều cảm thấy có chút xấu hổ.
Giờ phút này, Cố Thiên Mệnh vẫn mặc khôi giáp màu đen bạc nhuộm đầy máu tươi, chẳng qua mũ giáp trên đỉnh đầu đã bị hắn tháo xuống, tóc đen có chút lộn xộn, rơi xuống vai.
Lúc này, từng đợt tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài quân doanh Xích Phong ầm ầm vang đến.
Cố Thiên Mệnh nghe âm thanh vọng lại, liền thấy đại tướng quân Nhạn Hành quan Phong Ngạo Cẩm dẫn theo một đám phó tướng đi tới, bước đi dồn dập.
“Tướng quân”, đám người quân doanh Xích Phong lập tức cung kính không thôi hô lên.
Phong Ngạo Cẩm chỉ nhẹ nhàng gật đầu, liền trực tiếp đi về phía Cố Thiên Mệnh.
Trong chớp mắt, Phong Ngạo Cẩm liền đi tới trước mặt Cố Thiên Mệnh.
“Ngươi... thật sự là tiểu công tử của Cố gia?”, Phong Ngạo Cẩm trầm ngâm trong chốc lát, suy nghĩ phức tạp chăm chú nhìn vào Cố Thiên Mệnh mà hỏi.
“Ừm”, Cố Thiên Mệnh chậm rãi gật đầu, đáp.
Kỳ thật Phong Ngạo Cẩm đã tin tưởng Cố Thiên Mệnh chính là tiểu công tử của Cố gia, thân ảnh huyết sắc vừa rồi cùng khí thế kinh thiên động địa, cùng Thừa Mông tướng quân và Huyết Hùng tướng quân năm xưa, vô cùng giống.
Chỉ là Phong Ngạo Cẩm chính tai nghe được Cố Thiên Mệnh thừa nhận, ông ta vẫn không khỏi hơi giật mình. Không còn cách nào khác, tư thế phương hoa chấn nhiếp vạn quân vừa rồi, lại chính là tiểu công tử vô dụng của Cố gia, ai có thể lập tức chấp nhận được chứ?
“Huyết Xích quân, Phong Ngạo Cẩm, bái kiến công tử”.

Phong Ngạo Cẩm chỉ hơi giật mình một chút, đôi mắt có chút nóng rực hướng về phía Cố Thiên Mệnh chắp tay ôm quyền hành lễ, lớn tiếng hô.
“Bái kiến công tử”, lập tức một đám tướng lĩnh sau lưng Phong Ngạo Cẩm nhao nhao kho người hành lễ với Cố Thiên Mệnh.
Huyết Xích quân, đệ nhất quân của Thiên Phong quốc, nhân số không nhiều lắm, chỉ có khoảng mấy vạn người, trên cơ bản đều phân phối ở trong các quân doanh của Thiên Phong quốc. Nhưng mà, chỉ cần một mệnh lệnh, Huyết Xích quân sẽ lập tức tập hợp chờ chỉ thị. Mà thời điểm bình thường, có nhiệm vụ nâng cao thực thể của Thiên Phong quốc, lại có thể phối hợp với các nơi khác.
Phong Ngạo Cẩm, chính dù là một vị tướng quân của Huyết Xích quân, cũng là đại tướng trấn thủ của Nhạn Hành quan. Mà thống soái chân chính của Huyết Xích quân chính là ông cụ Cố, Phong Ngạo Cẩm đương nhiên phải gọi Cố Thiên Mệnh một tiếng công tử.
“Chư vị tướng quân không cần như vậy”. Cố Thiên Mệnh bình thản nhẹ nhàng nói.
Phong Ngạo Cẩm lần này không chỉ vì xác nhận thân phận thật sự của Cố Thiên Mệnh, hơn nữa còn muốn nhìn kĩ xem công tử ăn chơi nhất kinh thành trong truyền thuyết rốt cuộc như thế nào.
Thế nhưng, Phong Ngạo Cẩm cho dù nhìn kĩ thế nào, cũng không cảm giác được Cố Thiên Mệnh có điểm nào giống một công tử ăn chơi con ông cháu cha, ông ta thật sự nghĩ không ra một thiên kiêu như Cố Thiên Mệnh, lại bị gọi là phế vật.
Có thể ngạo nghễ đứng trên cương trường, quát lớn hơn vạn đại quân mà mặt không biến sắc, loại người này lại bị mọi người gọi là vô dụng?
Chỉ với cảnh giới Linh Huyền sơ kỳ, lại có thể tránh được mũi tên ám sát của cường giả cảnh giới Địa Huyền mà không tổn hao chút gì, nghe đồn Cố Thiên Mệnh là phế thể không cách nào tu hành được?
Nghĩ đến đây, Phong Ngạo Cẩm và mọi người đều không nhịn được thầm mắng một tiếng, loại người này đúng là thay trắng đổi đen. Nếu như thiên kiêu như Cố Thiên Mệnh còn bị gọi là vô dụng, vậy thì cả Thiên Phong quốc này còn có mấy người không phải phế vật?
“Công tử, vừa rồi ngài thật sự làm cho ta hoảng sợ, có bị thương hay không?”, Phong Ngạo Cẩm vừa nghĩ đến chuyện Cố Thiên Mệnh bị thống soái Bắc Việt quốc âm thầm tập kích một mũi tên, liền không khỏi lau mồ hôi lạnh trên trán, cười khổ nói.
Nếu Cố Thiên Mệnh xảy ra chuyện gì ở Nhạn Hành quan, như vậy ông cụ Cố nhất định sẽ sụp đổ mà nổi trận lôi đình. Đến lúc đó, chỉ sợ không ai có thể gánh nổi hậu quả.

“Ta không sao”, Cố Thiên Mệnh đương nhiên đoán được đám người Phong Ngạo Cẩm có chút lo lắng, mỉm cười đáp lại.
“Không có việc gì là tốt rồi”, Phong Ngạo Cẩm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: “Công tử, sao ngài lại đến Nhạn Hành quan?”
“Ta tới đây xem một chút, dù sao, đây cũng là chấp niệm của nhị thúc ta”, Cố Thiên Mệnh trầm ngâm trong chốc lát, có chút thâm ý nói.
Nhị thúc của Cố tiểu công tử? Đó không phải là Huyết Hùng tướng quân năm xưa sao?
Thần sắc mọi người không khỏi trầm xuống, tựa hồ có chút bi thương.
“Nếu công tử không sao, chúng ta cũng không quấy rầy nữa”.
Phong Ngạo Cẩm trước đây chỉ muốn chứng thực Cố Thiên Mệnh là giả, hiện tại ông ta có thể khẳng định, Cố Thiên Mệnh thật sự chính là tiểu công tử của Cố gia. Cho nên, Phong Ngạo Cẩm cũng không quấy rầy, định rời đi.
“Được”, Cố Thiên Mệnh khẽ nói.
Sau đó, Phong Ngạo Cẩm thoáng nhìn qua Cố Thiên Mệnh, liền dẫn theo chúng tướng lĩnh, rời khỏi quân doanh Xích Phong, hướng về phía tổng doanh mà đi.
“Tiểu công tử Cố gia, phế vật không thể tu hành? Buồn cười đến cực điểm. Có lẽ không bao lâu nữa, tiểu công tử liền có thể kế thừa tư thế oai hùng của cha mẹ, lăng lập địa vị cương trường”.
Phong Ngạo Cẩm đi trên đường, không khỏi nhớ lại thân ảnh vừa rồi của Cố Thiên Mệnh, một thương một mã đối mặt hơn vạn đại quân, nội tâm cảm thán không thôi.
Cùng lúc đó, kinh thành Thiên Phong quốc cũng truyền về tin tức về trận đánh của Nhạn Hành quan.


123: Một Trận Thành Danh


Cùng lúc đó, tin tức về trận chiến ở Nhạn Hành quan giống như mọc cánh truyền khắp các phương của Thiên Phong quốc.
Đại quân ba vạn lính của Bắc Việt quốc với khí thế hung mãnh tiến đánh thẳng vào Nhạn Hành quan! Bao phủ toàn bộ bầu trời như một đám mây đen.
Phong Ngạo Cẩm, đại tướng trấn giữ Nhạn Hành quan phái ra đại quân một vạn người xuất ứng chiến!!
Trong chớp mắt bên ngoài Nhạn Hành quan máu chảy thành sông, thây xác nằm ngổn ngang khắp cánh đồng, cả vùng đất rộng lớn dường như đang rên rỉ, cuộn lên từng đợt cát mù mịt cùng cuồng phong.
Điều khiến người ta phải kinh ngạc nhất là, một hiệu úy trẻ tuổi đội mũ giáp màu đen, tay cầm trường thương xông pha tàn sát quân Bắc Việt quốc khiến người người bàng hoàng, hắn dám đứng hiên ngang một mình trước vạn quân! Hơn nữa còn dùng khí thế oai hùng đối đầu với thống soái quân địch, tiếng nói như sấm rền tự báo danh tính đến giờ vẫn như đang vang vọng khắp bốn phương:
Ta là Cố Thiên Mệnh của Cố gia Thiên Phong quốc!
Tin tức về trận chiến này tại Nhạn Hành quan đã lan khắp thôn cùng ngõ hẻm, tạo nên một cuộc địa chấn toàn thiên hạ.
Bất luận là Thiên Phong quốc, hay là Bắc Việt Quốc cùng các quốc gia khác đều kinh động không thôi.

Một người một thương dám địch lại vạn quân, chỉ với loại khí phách ngạo nghễ này, thì người bình thường không thể bì nổi.
Huống hồ hắn còn chém giết hàng trăm sĩ tốt của Bắc Việt quốc, một thân áo giáp đen bạc đều bị nhuốm đỏ rực, là một hình ảnh cực kỳ ám ảnh đối với những người có mặt lúc đó.
“Cố Thiên Mệnh? Tiểu công tử phế vật nổi danh thiên hạ đó của Cố gia? Sao có thể!”, rất nhiều hoàng triều, cùng không ít thế lực đều bàng hoàng đến cực điểm mà phát ra câu hỏi ngờ vực này.
“Tiểu công tử Cố gia khét tiếng đó của Thiên Phong quốc lại là vị hiệu úy oai phong lẫm liệt đứng giữa sa trường? Đang đùa cái gì vậy?”
Vô số người không muốn tin sự thật này, tất cả đều âm thầm phái thân tín nhanh chóng thăm dò tính thực hư.
“Ngươi nói cái gì? Tên tiểu công tử Cố gia chuyên gây chuyện thị phi chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, ức hiếp các công tử tiểu thư khác lại đứng nơi sa trường ngăn cản đại quân Bắc Việt quốc?”
"Điều tra! Nhất định phải điều tra rõ ràng cho ta! Tên phế vật đó của Cố gia sao có thể có bản lĩnh này? Vậy mà nói hắn đột phá cảnh giới Linh Huyền ngay giữa chiến trường, tránh thoát được một mũi tên tập kích của cường giả Địa Huyền, đúng là trò đùa nực cười nhất thiên hạ mà”.
Chỉ trong thời gian một ngày ngắn ngủi, tin tức về trận chiến tại Nhạn Hành quan gần như đã truyền khắp toàn bộ Thiên Phong quốc, dấy lên từng đợt sóng tại nơi ngoài mặt vốn cực kỳ an tĩnh này.
Ta, Cố Thiên Mệnh, cháu trai của trấn quốc đại nguyên soái Thiên Phong quốc Cố Nghị, con trai của Thừa Mông tướng quân Cố Thừa Quân năm xưa, cũng là cháu trai của Huyết Hùng tướng quân Cố Ưu Mặc.
Những lời kinh thiên động địa của Cố Thiên Mệnh tất nhiên cũng lan tới nơi sâu của kinh đô, truyền đến đại điện hoàng cung.
Mạc Tu Ương, quân thượng của Thiên Phong quốc ngồi trên ghế rồng, dùng vẻ mặt ngưng trọng lạnh lẽo quét qua quan viên văn võ một lượt, khiến bầu không khí bức bối tới cực điểm.
“Báo! Biên quan Nhạn Hành bắc cương có tin báo khẩn cấp!”
Bên ngoài đại điện hoàng cung, một tướng sĩ vội vàng từ ngoài cửa xông thẳng vào, sau khi hét to một tiếng, trực tiếp hướng Thiên Cảnh Đế- Mạc Tu Ương quỳ xuống một chân.
Một trận này tại Nhạn Hành quan chỉ kéo dài một ngày liền thông qua bồ câu đưa thư bằng đủ con đường cấp tốc đưa tin tức trong quân về kinh đô.
“Đọc!”
Mạc Tu Ương tiếc chữ như vàng phun ra một từ này.
Trong nhất thời, tất cả quan viên đều nén chặt hô hấp, đổ dồn ánh mắt lên tướng sĩ đang quỳ một gối ở giữa đại điện kia, nội tâm bất giác kéo căng như dây đàn.
“Khởi bẩm quân thượng, Nhạn Hành quan trận này thắng lớn”.
Tướng sĩ đưa tin lập tức nhìn vào quân báo, lớn tiếng đọc: “Tướng quân Phong Ngạo Cẩm phái ra một vạn tinh binh đối chiến, dùng năm nghìn binh sĩ chém giết đại quân Bắc Việt quốc, thành công đẩy lùi quân địch”.
“Hay!”, Mạc Tu Ương nghe vậy không khỏi túm chặt tay vịn của ghế rồng, trên gương mặt cũng lộ ra một tia mừng rỡ.

Tinh thần căng thẳng của quan viên văn võ lúc này cũng được thả lỏng, cực kỳ hân hoan.
Khi tướng sĩ truyền tin thấy được vài dòng nội dung phía sau tờ quân báo thì ánh mắt có chút ngạc nhiên khựng lại, sau đó như nín thở mà lớn tiếng hô tiếp: “Trong khi đại quân thu quân về thành có một hiệu úy xông ra hạ gục hàng chục binh lính của quân Bắc Việt quốc, đồng thời tuyên bố: Xâm phạm Thiên Phong quốc ta, chém!”
“Lời này vừa vang lên cũng làm lay động sĩ khí của đại quân Bắc Việt quốc”, sau gáy của tướng sĩ đưa tin phát lạnh, tiếp tục: “Đột nhiên thống soái Bắc Việt âm thầm tập kích vị hiệu úy này nhưng hắn đã an toàn né tránh chỉ với tu vi Linh Huyền sơ kỳ”.
Giờ phút này, tất cả quan viên đều nín thở lắng nghe tin tình báo, có người không khỏi thầm than trong lòng: “Không hổ là tướng sĩ của Thiên Phong quốc ta, bậc nam nhi phải dũng mãnh như vậy!”
Mạc Tu Ương tựa hồ nhìn thấy dáng vẻ một hiệu úy quét ngang chiến trường từ trong quân báo, nhiệt huyết trong lòng như được thổi bùng, đan xét chút hưng phấn.
“Thống soái Bắc Việt hỏi: Ngươi là ai?”, tướng sĩ đưa tin cảm thấy như mình đã đọc lầm, dùng sức chớp mắt mấy lượt mới nghiến răng hét lớn: “Hiệu úy đáp: Ta là Cố Thiên Mệnh của Cố gia, Thiên Phong quốc! Sau đó sĩ khí đại quân Bắc Việt sa sút, không còn sức chiến đấu, trận này bên ta đại thắng”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.