Tu La Kiếm Thần

Chương 101: Cháu Muốn Đi Biên Cương Một Mình





Tiểu tử này rảnh rỗi quá rồi, đáy lòng ông cụ Cố thầm mắng một tiếng, trán nổi đầy gân xanh.
“Ông nội, chẳng lẽ ông muốn cháu sống cả đời dưới sự bao bọc của mình sao? Nếu ngay cả ông cũng buông bỏ tướng uy của Cố gia ta, vậy thì cháu cũng không còn lời nào để nói”, Cố Thiên Mệnh cố ý dùng ngữ khí kích tướng đáp.
“Cháu”, ông cụ Cố chỉ vào Cố Thiên Mệnh, ngực phập phồng hừ lạnh nói: “Cháu muốn đi biên cương làm gì?”
“Cháu muốn đi mài giũa tâm tính của mình, đi xem phong cảnh nơi biên cương, cho dù cháu có không thể tu hành thì sau này cũng sẽ không phải vâng vâng dạ dạ, bảo sao nghe vậy nữa, có thể kế thừa một tia tướng uy của Cố gia.
Ông yên tâm, tính cách của cháu ông còn chưa hiểu sao, cháu sợ chết hơn ai hết”.
Cố Thiên Mệnh nói xong, khẽ cười hai tiếng, đem không khí trầm trọng trong phòng giảm bớt phân nửa.

Nghe thấy Cố Thiên Mệnh lại có thể nói được những lời hăng hái như vậy, vẻ mặt giận dữ của ông cụ Cố nhất thời vơi bớt không ít, nhìn hai tròng mắt của Cố Thiên Mệnh có một tia vui mừng: “Tên nhóc thối, tâm ý của cháu ta đã biết, có điều tạm thời cháu còn không thể đi ra ngoài rèn luyện, sau này có cơ hội hãy tính sau.
Dù sao Sương Nhi vẫn còn ở nhà chúng ta, cháu đi rồi, Sương Nhi biết tính sao?”
“Ông nội, Lý tiểu thư bên kia cháu sẽ tự xử lý, mong ông đồng ý”, mãi mới nghe được ông cụ Cố buông lỏng tâm tình, Cố Thiên Mệnh đương nhiên phải tiếp tục thuyết phục đến cùng.
“Cháu...!ai! Thôi vậy! Cháu cũng đã qua lễ trưởng thành, chỉ cần không làm bậy là tốt rồi, muốn đi thì cứ đi đi!”, ông cụ Cố thở dài, nặng nề vỗ bả vai Cố Thiên Mệnh nói: “Bảo Dịch bá đi cùng cháu đến biên cương xem một chút cũng tốt!”
Để Dịch bá đi cùng? Vậy làm sao còn có thể để thân thể hắn trải qua lễ rửa tội bằng máu tươi đây?
“Cái đó...!ông nội, ý cháu là, cháu sẽ đi biên cương một mình”, Cố Thiên Mệnh cũng không muốn có người đi cùng, bằng không sẽ ảnh hưởng đến hành động của hắn.
“Cái gì? Thằng nhóc cháu muốn đi một mình? Cháu có biết biên cương nguy hiểm cỡ nào không? Chỉ cần sơ sảy chút thôi là mất mạng rồi, muốn đi 1 mình, tuyệt đối không được”, ông cụ Cố đương nhiên không muốn hắn đi theo bước chân hai huynh trưởng của mình, bằng không ông ấy chính là tội nhân ngàn thu của Cố gia.
“Nhưng mà, ông nội, ông nên hiểu, cháu là con cháu nhà họ Cố, một ngày nào đó cháu bắt buộc phải học cách đi về phía trước một mình”.
Cố Thiên Mệnh mở miệng giải thích: “Nếu người để Dịch bá đi cùng cháu, làm sao cháu có thể ngộ giác được sinh tử nơi biên cương? Huống chi, thân phận của Dịch bá mẫn cảm như vậy, nếu bảo vệ cháu tới biên cương, nhất định người khác sẽ biết cháu là người Cố gia, vậy còn có ý nghĩa gì?”
“Cái này...”, ông cụ Cố biết lời nói của Cố Thiên Mệnh quả thật có đạo lý, nhưng ông ấy thật sự lo lắng Cố Thiên Mệnh không có năng lực tự bảo vệ mình ở nơi biên cương dày đặc tử khí.
Lần trước dằn lòng cho Cố Thiên Mệnh một mình đi tới Kiếm Khư, đã khiến ông ấy kinh hồn bạt vía.
Lúc này đây, ông cụ Cố không dám để Cố Thiên Mệnh mạo hiểm ra ngoài một mình nữa.
“Ông nội, lần trước ông đồng ý cho cháu đi Kiếm Khư, hy vọng có thể tìm thấy cơ duyên của mình.

Cho nên, ông cũng không muốn cháu cả đời làm một công tử bột chỉ biết ăn chơi, sống dưới sự che chở của ông đúng không?”
Cố Thiên Mệnh biết rất rõ về ông cụ Cố, từng bước từng bước dẫn dắt ông cụ nổi giận đến mất lý trí, để ông ấy không thể suy nghĩ kĩ suy nghĩ thấu đáo.
“Thôi vậy.
Cháu tự quyết định đi”, ông cụ Cố cắn răng, trầm ngâm thật lâu, hạ quyết tâm nói.
“Đa tạ ông nội đã thấu hiểu, cháu nhất định sẽ không khiến người thất vọng”, cuối cùng đã được ông cụ Cố cho phép, Cố Thiên Mệnh cũng yên tâm hơn phần nào, khom người hành lễ nói.
“Cháu đi nói với Sương Nhi một tiếng, dù gì hai đứa hiện tại cũng đã đính hôn rồi”, ông cụ Cố nhịn không được lườm Cố Thiên Mệnh một cái, nghĩ thầm: ‘sau nhiều năm như vậy, thằng nhóc cháu không biết đã làm ta thất vọng bao nhiêu lần, ta cũng quen rồi’.
“Vâng, cháu hiểu ạ”, Cố Thiên Mệnh dứt lời liền định rời đi.
Lúc này, ông cụ Cố gọi lại Cố Thiên Mệnh đang chuẩn bị rời đi: “Chờ ta một chút”.

“Dạ?”, Cố Thiên Mệnh hơi nghi hoặc nhìn ông cụ Cố đang đi vào trong thư phòng.
Chỉ một lát sau, ông cụ Cố từ trong thư phòng đi ra, trong tay cầm một phong thư đóng dấu ấn quan văn màu hồng.
“Cầm cái này, ít nhất khi đến biên cương cũng không phải làm một tên lính hầu, cứ đi học hỏi một chuyến rồi trở về”, ông cụ Cố đen mặt, vừa lo lắng cho Cố Thiên Mệnh bị nguy hiểm, lại có chút vui mừng vì hắn đã trưởng thành, tâm tình phức tạp đến cực điểm: “Còn nữa, nếu gặp phải tình huống gì bất giờ, nhớ lấy tướng lệnh Cố gia ra, có thể điều động đại quân, bao cháu bình yên vô sự, đã hiểu chưa?”
“Hiểu rồi, ông nội, người cứ yên tâm ạ”, dù là Cố Thiên Mệnh mang theo kí ức của kiếp trước, lúc này đứng trước mặt ông cụ Cố tóc bạc trắng dặn dò nhiều lần, cũng không khỏi có chút chua xót nơi chóp mũi.
“Ừm, về sớm một chút, bằng không ta sẽ gọi Dịch bá đi bắt cháu trở về”, ông cụ Cố vỗ vỗ bả vai Cố Thiên Mệnh, sau đó đột nhiên nhẹ nhàng đẩy vai Cố Thiên Mệnh một cái, không khiên nhẫn nói: “Mau đi đi! Lão tử nhìn cháu liền thấy đau đầu”.
“Vâng!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.