Tu La Khuynh Thành

Chương 67: Biến dị Tín Phong Bạch Huyết Khổng Tước




Mạc Lâm một lần nữa xuất hiện trước mặt Thiên Vũ dùng kiếm thuật đánh vỡ từng mãnh băng. Bảo vệ người mà y vốn đã trao cả trái tim mình. Y quay lưng lại xem tình hình của Thiên Vũ.
- Thiên Vũ, nàng không bị thương...
‘Xẹt’ cơn gió từ con thần thú cắt sâu vào lưng cậu làm cậu ngã vào người Thiên Vũ. Trước cảnh tượng đó Thiên Vũ như người chết đứng ôm lấy Mạc Lâm, những người còn lại chậm mất một nhịp thở. Tiểu Nguyệt đột nhiên gầm lên như một con thú mất bình tỉnh. Tam Tinh sợi liên tục phát sáng. Bỏ qua nó, cậu tập chung ma lực trên bàn tay hướng thẳng bầu trời
- Chết đi!!!!!!
Hàng chục tia sắm sét từ bầu trời đánh xuống đôi cánh. Con thần thú một lần nữa bị đánh đến loét vết thương, máu cứ thế tuông ra. Bất ngờ từ bầu trời một lần nữa gần mười tia sét đánh tiếp vào đôi cânh con thần thú làm nó đau đớn vô cùng. Đoàn đánh vừa rồi là của Vương Chiên Quân tuy không uy lực như Tiểu Nguyệt nhưng lần này làm con thần thú sắp không trụ được mà từ từ hạ xuống. Vừa hạ thấp đến ngọn cây thì phía dưới nhiệt độ tăng đột ngột làm nó hoảng loại.
- Phía dưới là tiểu Nguyệt hai lòng bàn tay là hai ngọn lửa đang bùng cháy: Ngươi phải trả giá!!!
Là kim hoả, cậu dùng lôi hệ tiến đến gần con thần thú nhất có thể tung một chưởng lực kim hoả. ‘Bùm’ lửa cháy nghi ngúc, cả một khoảng rừng bị thiêu thành tro, nhưng con quái vật ấy vẫn không dính đoàn. Hay nói đúng hơn là không chịu tác động từ chiêu thức vừa rồi làm cậu rất bất ngờ. Chính là nhờ phong chắn giáp mà ngọn lửa của cậu không chạm được cơ thể nó.
- Con quái thú đắc ý: Nộp mạng đi!!!.
Nó dùng chiếc mỏ sắc thép của mình bổ thẳng về phía Tiểu Nguyệt, trong lúc sơ xuất chỉ có thể chống đỡ bằng tay không nên bị hất tung ra xa mà mang thương tổn.
Thiên Vũ xuất hiện như một ác quỷ mang theo một tầng sát khí bức người chầm chậm tiến đến con quái thú đang đau đớn, đi đến đâu cây cỏ điều hoá băng. Trong lúc đi không xung quanh Thiên Vũ xuất hiện từng mãnh băng mang kích thước to lớn xuất hiện, dần dần thành hàng trăm cái đồng loạt cùng lúc bay đến mục tiêu.
Con thần thú tạo ra vài cơn gió ngăn được hơn chục mãnh băng, dùng mỏ bổ vỡ thêm chục mãnh băng còn lại như cơn mưa ào ạt trút xuống hơn trăm cái đâm vào cơ thể nó, làm nó kêu la thãm thương. Thiên Vũ tập chung ma lực bằng tay, nén ma lực thành một quả cầu với ý định kết liễu nó.
“Nguyệt Muội! Mau ngăn tên nhóc đó lại!!!” -Hoàng Nguyệt
Từ phía sau Tiểu Nguyệt bay đến nắm chặc cánh tay y. Thiên Vũ hiện tại gần như mất hết lý trí vùng vẫy ra khổi khống chế của Tiểu Nguyệt, còn định dùng ma lực để tấn công cậu thì một đoàn mạnh bằng tay không dáng thẳng vào chấn thuỷ làm Vũ gục ngây lập tức.
- Tiểu Nguyệt thở dốc: Hội Trưởng ta cần người và Anh Kỳ hỗ trợ!!!
Nhanh chóng hai người kia có mặt, đỡ lấy Thiên Vũ cùng Mạc Lâm.
- Cậu đã có sắp xếp của riêng mình: Mang hai người bọn họ cùng những người còn lại hãy quay trở về! Báo với Thừa Tướng đã hoàng thành nhiệm vụ!!
- Anh Kỳ lo lắng, cùng khó hiểu: Còn cậu!!!
- Tiểu Nguyệt kiên quyết với ya định của mình: Ta sẽ lo phần còn lại!!!
- Vương Chiêu Quân phần nào hiểu được sự cứng đầu của cậu: Ta hiểu rồi, chúng ta đi thôi!!
- Anh Kỳ vẫn không hiểu: Nhưng...!!!
- Vương Chiêu Quân bước đi: Đi thôi!!
Anh Kỳ cũng nhanh chóng rời theo.Xung quay cũng chẳng còn ai, sau khi một lần nữa xác nhận thì cậu tiền đến gân con thần thú.
- Con quái thú vẫn còn cao ngạo: Nhân loại, tuy ta bị thương nhưng một người như ngươi không làm được gì ta đâu!!!
- Cậu cười nhếch: Ngươi nghỉ mình là ai???
- Nhân loại chết tiệt!!
Chiếc mõ ấy bổ vào cậu nhanh nhất có thể. Cứ nghỉ nhưng lần đầu mà nó đâu biết rằng, cậu đang chơi đùa với nó. Chiếc mõ sắc bén ấy chỉ cần một bàn tay là cậu đã khắc chế được. Tay còn lại cậu dùng uy lực cực đại của chiến sư vã thẳng vào đầu nó.
‘Bốp’ cái đầu to bự bị vã bay thẳng xuống nền đất. Tâm trí của nó gần như hỗn loạn. Một nhân loại, rõ là một ma thuật sư nhưng sức mạnh vật lý lại vượt mặt cả chiến sư cấp 9 tiền kỳ. Cậu mang vài lọ thuốc trị liệu ra uống vào, nhanh chóng hồi phục vết thương. Rồi nhẹ nhành tạo liên kết triệu hồi trận.
- Con quái thú bất đầu hoản loạn: Ngươi là triệu hồi sư!! Nhân loại, ta giết ngươi!!! Nhân loại!
Nó dùng hết sức còn lại nhân lúc Tiểu Nguyệt quá tự tin mà thoát khỏi trận. Nhưng nó đâu hiểu được khi vùa trốn thoát, thì bị một con rắn dài quấn chặt lắy cơ thể. Phía đối diện thì bị đuôi hồ ly liên tiếp tấn công.
- Đau đớn đến không thể cử động: Bọn khốn các ngươi!!! Àaaaaaaaaaa!!!
- Giờ thì chịu quy phục rồi chứ???
- Chủng loại hạ đẳng ngươi nghỉ mình là ai!!!! Xem đây!!!!
Thần thú một lần nữa xoè đuôi, giang đôi cánh của mình tạo ra một tư thế tấng công cực kỳ đẹp. Rồi thứ ánh sáng từ cơ thể nó đang ngày càng mạnh và sáng hơn rất nhiều.
Nguyệt Tỷ hồi hợp: “Là quang nguyên tố, nguyên tố hỗ trợ, nó làm tăng gắp 2, 3 lần sức mạnh của người được hỗ trợ!! Tiểu Nguyệt nguy hiểm mau phòng thủ!!”
- Tiểu Nguyệt khó chịu: Lui!! Không ngờ con thần thú này lại gian xảo như vậy, còn chừa lại con ách chủ bài này. Quả là một cục mỡ không nuốt trôi.
Hai con một linh thú một ma thú nghe lệnh Tử Nguyệt nhanh chóng lui về đứng phía trước của cậu.
- Tử Linh hỗ trợ ta!!
- Vâng!! Thua chủ nhân!
- Tiểu Nguyệt dùng ma lực kéo lên một lớp đất đá: Thổ chi thuẫn! Đại Địa Thiên Thần!!!
- Tử Linh thì tạo ra những cánh cửa: Quỷ môn quan!!!
Người ở bên trong xem kịch cũng hào hứng: “Hai chủ tớ các người một quỷ một thần, ăn nhập với nhau nhĩ!!”
Hàng trăm cánh cửa khép chặt mang hình thù đáng sợ nối tiếp mọc lên. Và cuối cùng là một tượng đài thiên thần giang đôi cánh về phía trước tạo ra một áo giáp vững chắc. Từng cơn gió mang ma lực bay thẳng đến làm sụp đổ từng cánh cửa một. Cứ liên tục như vậy con thần thú gần như không biết mệt là gì.
Rồi cũng đến lúc bước tượng thiên thần gánh chịu tác động rồi cũng ngã đổ sau một khoảng thời gian. Bụi bay mù mịch, phía trước không có một ai, con quái vật bấy giờ trở nên cảnh giác.
- Tử Nguyệt phát động tính hiệu: Tử Linh! Ra tay!!
- Thiên Thạch Dáng!!!
Ba quả đất với đường kính khoảng 20m bay từ trên trời thẳng xuống nơi con quái vật.
- Con Thần thú khinh bỉ chuyển khai phương thức tác chiến: Ngu dốt!!
Ngay lặp tức ở mỗi lông bao đuôi tại những đồng tiền tạo ra hàng nghìn phi tiêu hình lông bao bay thẳng lên trời làm vỡ 3 quả cầu.
- Ngay lúc này!!!! Phượng Cửu!!!
Hoả lực tập chung hết ở trược mặt Phượng Cửu thành một quả cầu to lớn rồi đột ngột thu nhỏ lại bị Phượng Cửu cắn chặt rồi bắn ra.
Trong lúc đang tập chung đánh những quả cầu của Tử Linh thì nguồn ma lực cực đại của Phượng Cửu ở phía dưới bắn lên, và kết quả nó trúng đoàn trực diện bị thương mà rớt xuống đất.
- Tiểu Nguyệt gào lên: Lần này tao không tha cho ngươi đâu!!! ĐỊA BỘC THIÊN TINH!!!!
Những cục đất vỡ từ trận chiến được nhấc bổng lên, bay thẳng đến Tín Phong Khổng Tước, giam nó trong một quả cầu bằng đất cực chắt cực to cực mạnh. Con quái vật không thể cử động.
Ngay lặp tức cậu thi chuyển liên kết triệu hồi trận. Lần này là 6 màu sắc lượng lờ trước mặt làm con thần thú xuýt nữa ngất đi vì độ biến thái của Tủ Nguyệt.
- Nhân loại ngươi có đến 5 nguyên tối, lại có phục sinh nguyên tố??
- Ngươi thấy mà!
- Nguồn ma lực của ngươi hơn cả ta??
- Tất nhiên!
- Ngươi... Ngươi thân tu tam thần???
Đáp lại cho câu trả lời là hành động lấy vài viên đan dược ra uống cùng lúc lấy ra vài lọ chứa chất lỏng trực tiếp đổ vào người hai con triệu hồi thú, giúp hồi phục vết thương.
“Là thân tu tứ thần! Xem ra ta cũng không thể tự do mãi như vậy rồi!!”
Con thú hít một hơi thật sâu rồi cũng chịu hàn phục.
Liên kết triệu hồi trận hoàn thành, chiếc nhẫn liên kết cũng xuất hiện. Một chiếc nhẫn làm bằng một dạng kim loại rất giống bạc nhưng thật sự nó quý hiếm và đẹp hơn rất nhiền (Paladi, là một kim loại hiếm màu trắng bạc và bóng). Trên chiếc nhẫn không nối liền nhau mà chia làm hai đầu, phía đầu là hình một chiếc đầu khổng tước điêu khắc công phu, đầu còn lại là hình lông bao với một chiếc đồng tiền được đính huyết kim cương, loại đá quý siêu siêu hiếm có tiền cũng không mua được.
Thực lực y đột ngột tăng lên, đột phát Tinh sứ cấp bậc. Cơn đau đớn kinh khủng truyền đến, từng thớ da, từng tế bào trở từng lúc tăng nhiên độ, cơ thể cậu như một ngọn lửa. Cậu nhanh chóng ngả gục trong cơn đau quằn quại Tử Linh và Phương Cửu lo lắng đến sắp điên. Cùng lúc đó Hoàng Nguyệt bên trong phát ra âm thanh.
- Cô cũng lo đến thở không kiệp: Mau hộ pháp cho muội ấy!! Nhanh!!
Từng cơ co giật truyền đến, cơ thể cậu lớn thêm vài phần.
- Phượng Cửu chứng kiến điều phi lý diễn ra: Chuyện gì vậy???
- Tử Linh thì đang rất lo cho cậu: Chủ nhân!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.