Tu La Giới Chí Tôn

Chương 185: Rèn Đại Đạo






Khi Võ Thừa mở mắt ra trước mặt hắn chỉ còn lại một mảnh tinh thần hải vô biên vô tận.
Võ Thừa hít xâu một hơi hắn chậm rãi cất lời.
- Tiền bối người muốn ta làm gì?
Bên phải hắn hư không xuất hiện thân ảnh của thiên khải,hắn bây giờ trong bộ dạng trung niên giống hệch với lúc mà võ thừa tận mắt thấy hắn vì chém giết ngoại vực mà biến mất vào trong cái hố đen kia.
Vừa xuất hiện Thiên khải đưa ánh mắt vô cùng thăm thúy nhìn võ thừa.
Hồi lâu sau hắn cất lời.
- Mãnh đất này chứa đựng hết thảy những ký ức kia của ta.
Mặc dù ta không muốn một chút nào những chuyện đó xảy ra nhưng nó đã từng như vậy.
Thiên Khải xoay người chấp tay sau lưng thân hình thẳng tấp đôi mắt xa xâm lại nói tiếp.
- Năm đó khi vị diện xảy ra chiến tranh, bên trong Thiên Cơ Tông đã phát ra một lời tiên tri.
Vị Diện sẽ phải hứng chịu một tràng hạo kiếp, toàn bộ sinh linh nơi này sẽ bị duyệt tuyệt.
Khi đó tất cả những cường giả thời bấy giờ củng mơ hồ cảm nhận được ngày đó sẽ đến.

đều đó sẽ xãy ra.Chúng ta, những người đứng đầu vị diện lúc bấy giờ,không thể nào chấp nhận được mãnh đất quê hương này bước vào hủy diệt.
Một cuộc hợp giữa chúng ta đã bàn bạc cuối cùng chỉ còn một phương pháp.
Phong Ấn Vị Diện.
- Sau khi làm đều này lão tổ Thiên Cơ Tông không tiếc trả giá bằng sinh mệnh để đọc ra thêm một lời tiên tri, cuối cùng khi hắn bị phản phệ sắp chết đã để lại một duy ngôn.
Nói đến đây ánh mắt Thiên Khải lại càn trở nên thâm thúy nhìn Võ Thừa lên tiếng.
- Sẽ có một người đến xé mở phong ấn và đưa phần truyền thừa cuối cùng của các tông môn đem ra ngoài một lần nửa gây dựng lại.
Võ Thừa gật gù việc này hắn đã nghe lão già bên ngoài Minh Đạo Tông nói qua.
Lại nghe khải thiên nói tiếp.
- Truyền thừa của Thủy Khởi Hoang Chùy bản thân ngươi khi cùng ta sơ lượt qua một lần ký ức ngươi đã có đầy đủ.đó là phần thực nghiệm chứa đựng cả một đời Đạo ý của ta.
Thiên Khải phất nhẹ cánh tay miếng ngọc giản mà lúc trước hỏa ô đưa cho hắn hư không bay ra lơ lửng trước mặt Khải Thiên, hắn lại nói tiếp.
Bên trong này là toàn bộ phần lý thuyết mà ta có thể đúc kết được, cả về tu luyện và nghệ thuật trong rèn binh, nếu có thể đem hai mảng này kết hợp ta tin tưởng rằng rèn binh không chỉ đơn thuần chỉ là rèn ra binh khí.
Khải Thiên phất tay miếng ngọc giản kia lại lơ lửng trước mặt Võ Thừa.
- Mà còn có thể rèn Thiên Địa, Rèn Tinh không, Rèn nhân sinh,rèn pháp tắc hay hoặc giả...
Đôi mắt Thiên Khải trở nên vô cùng thâm thúy hắn từng chử cất lời.
- Rèn Đại Đạo...
Tâm thần võ thừa chấn động, da đầu hắn gần gần có một loại cảm giác không nói nên lời.
- Ta năm xưa đã mơ hồ chạm đến cảnh giới Rèn Tinh không.
có thể từ trong vô biên vũ trụ rèn ra được thứ pháp khí mình mong muốn, nhưng có lẽ chấp niệm rèn nhân sinh của ta quá xâu nặng để có thể phục sinh nàng ta đã không thể bước qua cảnh giới tiếp theo được.
bản tôn ta bây giờ có lẽ củng lành ích giữ nhiều hoặc giả cái địa phương này đã làm hắn có quá nhiều ký ức đau buồn thống khổ..
Còn ta ở đây một đạo ý chí này qua bao nhiêu tuế nguyệt củng không còn lại bao nhiêu thời gian nửa, đó sẽ là cơ duyên cuối cùng mà ở đây ta có thể cho ngươi.
- Tiền bối người....
- Ngươi muốn hỏi bản thể của ta lúc đó đã đi về địa phương nào sao?
khi thấy võ thừa muốn hỏi lại thôi thì Thiên Khải lên tiếng.
- Khi đi qua cái hố đen kia ta và bản thể đã mất đi hoàn toàn cảm ứng, có khả năng bản thể đã vẩn lạc tại đâu đó ngoài kia, củng có thể hắn vẩn còn sống xót và đang lưu lạc để tìm biện pháp cứu sống được nàng.
Nói đến đây đôi mắt Thiên Khải chợt có một chút nhu tình mà phần nhiều là một nổi buồn mang mát.
Võ Thừa hiển nhiên hiểu rõ nàng trong lời của Thiên Khải là ai, hắn khi một lần nhìn lại toàn bộ ký ức của thiên khải đã thấy được chấp nhất của người này như thế nào, Thiếu nử nhu mì như nước tên Như Thủy kia được hắn đặt trong một quang tài bằng Cực Hàn Thánh Băng một loại vật chất có thể phong được cả thể xác lẩn linh hồn, thế nhưng mặc dù tu vi của Thiên Khải đã cao không thể dò xét thế nhưng biện pháp phục sinh nàng là một đều cực kỳ khó khăn, bởi vì đều này đi ngược lại với nguyên tắc vận hành của vũ trụ.
- Được rồi...!sau khi ngươi nhận được truyền thừa của ta, thì đạo ý chí này củng sẽ tiêu tán, nếu bản thể còn sống hẳn sẽ cảm ứng được truyền thừa của hắn đã được đưa xuống.
Ta ở đây củng quá lâu rồi, ta củng có chút mỏi mệt ngươi chuẩn bị xong chưa?
Thiên Khải đôi mắt sắc bén nhìn võ Thừa chậm rãi cất lời, võ thừa lặp tức gật đầu khẻ hít xâu một hơi,
- Ta đã sẳng sàng....
Trong lúc đạo ý chi Thiên Khải cầm lấy cái ngọc giản kia ở bên ngoài ngọn núi của Thủy Khởi Hoang Chùy, lão già do hỏa ô biến thành đang vui vẽ giới thiệu cho xích lân cùng Bạch tượng các loại linh bảo đột nhiên thân hình hắn chợt rung rẩy lên một cái, đều này khiến cho Xích Lân cùng Bạch Tượng phút chốc ngẩn ra, nhìn thấy săc mặt hỏa ô thay đổi liên tục, rồi hắn ngồi bẹp xuống đất ngửa cổ lên trời khóc rống..
- Chủ nhân ơi...!ngươi vì sao lại bỏ ta ở đây một mình vậy? ta muốn cùng ngươi cùng một chổ a...
Tiếng nứt nở thê lương tới cực điểm làm cho Xích Lân cùng Bạch Tường thoáng chốc nhìn nhau...
Đâu đó trên 13 ngọn núi cao lớn nhất của Đảo Ký ức, Lão già khô gầy tay cầm cây gậy đang từng bước tiến lên dỉnh của một trong 13 ngọn núi nơi này.
Phía sau lão có một cô gái với mái tóc xù, đôi mắt màu ngọc bích, gương mặt như thiên sứ từng bước đi lên, nàng này to mò nhìn quanh hết chổ này tới chổ khác.
- Lão gia gia à..
người dẩn ta đi đâu mà xa quá vậy?
hồi lâu sau nàng chu cái miệng nhỏ giống như đang bất mãng với lão già phía trước.lão già không xoay người chỉ khàn khàn lên tiếng.
- Ngươi không phải nói muốn giúp đại ca ngươi một tay sao?
- Đúng a..
ta muốn giúp huynh ấy nhưng đi bộ lên núi thế này..
có thật là giúp được không?
Lão già miễm cười lắc đầu.
cô gái này quá thuần khiết.
- Sáp tới rồi..
phía sau cô gái chỉ chu cái miệng một cái rồi không nói gì mà cắn răng bước tiếp.
Lại nghe lão lẩm bẩm như để cho cô gái này nghe như để tự nhắc nhở chính lão.
- Bọn họ đều là những anh hùng hào kiệt đã từng dùng tính mạng để bảo vệ mãnh đại lục này, hôm nay ta bước chân lên tổ địa của những người đó thì trong lòng củng phải có một tia thành kính cùng nhớ ơn, không vì bọn hò không còn mà có thể tùy tiện đi lại dẫm đạp lên tôn nghiêm của bọn họ.
dĩ nhiên bằng vào tu vi của lão hiện tại, chỉ cần vài cái hô hấp đã có thể đứng trên đĩnh ngọn núi này, thế nhưng lão vẩn chọn từng bước đi lên, tỉnh thoảng gặp một số đền đài bị tàn phá lão còn khom người cuối chào một cái.
Hải Sa nàng nhìn riếc thành quen cũng chỉ có thể từng bước đi theo sau lưng lão.
hồi lâu hai người đứng trước một tòa tế đàng hình tròn bán kính khoảng 100m nếu từ trên nhìn xuống có thể mơ hồ thấy được những hình ảnh đêu khắc trên tế đàng khá phức tạp cùng tối nghĩa.
Lão già dừng chân phía trước tế đang này, hắn khom người vái một cái thật xâu vào bên trong tế đàng một cái rồi lại xoay người nói với Hải Sa đang tò mòng ngó nghiên ngó dọc.
- Tiếng vào đi thôi..
Lão chỉ tay vào bên trong tế đàng ở vị trí trung tâm có một nơi như để cho người ta ngồi tỉnh tọa, Hải Sa chớp chóp mắt đẹp hơi có chút do dự, rồi lại nghe.
- Ngươi có muốn....
- Ta muốn ta muốn, ta muốn giúp huynh ấy a..
lão già ngẩn ra lời lão chưa nói hết Hải Sa đã hét lên liên tục giống như đã biết trước lời lão muốn nói gì, sau đó đôi mắt nàng hiện ra một tia kiên định, chạy thẳng vào trung tâm tế đàng.

Ong...
một cột sáng màu tím cùng những pháp tắc phù văn kỳ dị từ dưới mặt tế đàng bắn thẳng lên cao, bao quanh Hải Sa vào bên trong.
Lão già bên ngoài thấy cảnh này thì chớp chớp mắt một cái.
- Ta chưa nói xong mà?? mà thôi mà thôi..
lão xoay người lại từng bước đi xuống dưới núi hồi lâu sau khi lão đi thì cột sáng kia củng dần tắt tế đàng vẩn như trước chỉ có đều ở trung tâm tế đàng Hải Sa đã không còn ở đó nửa.
- Những mãnh gép đã dần đầy đủ, chỉ còn vài mãnh nửa thôi....
Đôi mắt lão sáng người khi vừa đi ra khỏi đỉnh núi lặp tức thân hình lão hóa thành một đạo cầu vòng nhanh chóng lao đi...
Rất nhanh lão đã đứng trước mặt của một người Thanh Niên, người này một thân Bạch Bào cả người toát ra một cổ ngạo khí cùng cố chấp, mài kiếm mắt sáng chỉ có đều đôi mắt hắn lúc này lại có một cặp đồng tử màu đỏ..
Lão già vừa xuất hiện hắn lặp tức xựng người lại tay phải lặp tức rút thanh kiếm ra nhìn chầm chầm vào lão già khô gầy không nói lời nào.
- Ngươi lại có thể kìm chế độc tính của Dạ Xoa Ma Da.
lão già ồ lên một tiếng kinh ngạt rồi lên tiếng.
Người thanh niên đôi mài nhíu lại mặt dù tay đã rút kiếm ra nhưng bản thân hắn biết bản thân hoàn toàn không phải là đối thủ của người trước mặt, chỉ là hắn bây giờ tính khí lại trở nên vô cùng thiết huyết.
- Cũng tốt a cũng tốt..
Chàng trai trẻ ngươi tên gì?
Lão già chậm rải mở miệng.Thanh niên hơi có chút chần chờ rồi hắn hạ thanh kiếm xuống lên tiếng.
- Đặng Vũ Lặp..
tiền bối người là...
- Tên tốt..
ta có một tạo hóa cho ngươi, ngươi có nguyện ý đi cùng ta?
Đặng Vũ Lặp lại nhíu mài một cái, hắn biết trên đời không ai cho không ai thứ gì, vã lại hắn đã rong rủi ở đây gần một năm thời gian rồi, chỉ để tìm người kia và người con gái tên Tiểu Đông.
- Ta muốn tìm một người nếu gặp được nàng ngươi muốn ta làm gì củng được.
- Hủm...!ngươi lại ra đều kiện với ta sao?
Lão già hơi nhíu mài giọng đều đã có phần không vui, thế nhưng Đặng Vũ Lặp gương mặt lại không chút biểu tình lên tiếng.
- Cho đến khi biết được nàng có an toàn hay không, ta mới nguyện ý làm tất cả.
Lão già thấy người này tính tình cố chấp như vậy đôi mặt lóe ra một tia hàng mang uy áp trên người lão ầm ầm phát tán khiến cho Đặng Vũ Lặp không ngừng lùi về sau hơn 7 bước, mỏi bước chân đi ra đều phung theo mộc ngụm máu đặc sệch có mùi tanh hôi tới cực điểm, bước thứ 7 vừa xong gương mặt hắn tái nhợt thế nhưng đôi mắt có đôi đồng tử màu đỏ đã biến mất..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.