Tu La Giới Chí Tôn

Chương 123: Giang An Vương




Đây là một thế giới chỉ có hai màu đen trắng,núi non, cây cối, sông ngòi, biển cả thế giới mặt đất thuần một màu trắng vô cùng mơ hồ và kì lạ. Nhưng bầu trời lại là một mãnh tinh không đen kịch, không trăng, không sao không có ánh mặt trời bất kể ngày đêm nó cũng chỉ thuần tí một màu đen.
Giữa mãnh thiên địa này một thanh niên đang đứng trên một ngọn núi đôi mắt mê mang nhìn lê phía bầu trời đen kịch, dường như đang đợi đều gì.
Đột nhiên ánh mắt hắn hiện lên một tia sắc bén, trên không trung trong bóng tối mơ hồ cũng có một bóng người đứng đó nhìn xuống phía dưới đôi mắt hắn cũng vô thần.
Nếu có ai đó ở đây chắc chắc sẽ giật mình khó hiểu, bởi vì hai người ở hai thế giới hắc bạch kia giống nhau như đúc, mà người này chính là Võ Thừa, còn thế giới này chính là thức hải của hắn.
- Ta nhớ đã giao chiến với ngươi rất nhiều lần.
Hồi lâu sau Võ Thừa ở dưới mặt đất lên tiếng.
- Ta cũng nhớ rất nhiều lần đánh nhau với ngươi.
- vì đều gì.? Vì đều gì, vì đều gì..
Âm thanh như truyền khắp thế giới này và đổi lại chỉ là một mãnh u ám.
- Ngươi đang bị người khác giam cầm, hãy để ta thành toàn cho ngươi được giải thoát.
Võ Thừa trên bầu trời mở miệng.
- Giam cầm sao..? Ta là ai..
Gương mặt hắn biến đổi liên tục, hai tay hung hăn ôm lấy đầu mình hắn ngửa cổ lên hét lớn một tiếng rồi ngã quỵ xuống đất nhấm mắt.
Võ Thừa trên bầu trời cũng dần hòa vào không gian màu đen trên bầu trời chỉ thấy lúc này màu đen đang dần lấn áp xuống phía dưới.
- Anh trai, anh trai.
Dưới một gốc cây một thiếu niên gương mặt có chút khẩn trương chạy đến một thanh niên đang tựa lưng vào gốc cổ thụ kia nhấm mắt. Khi nghe người thiếu niên kia gọi người thanh niên này từ từ mở đôi mắt. Hắn nhíu mài rồi rất nhanh mở miệng.
- Gì vậy em trai, lại bị những người khác ức hiếp sao?
Người thiếu niên đôi mắt ửng hồng nói với giọng uất nghẹn.
- Bọn họ nói hai anh em chúng ta là con của một nô tì trong cung không xứng được gọi là hoàng tử.
Người thanh niên này rất nhanh giãn đôi lông mài ra nhẹ nhàn đứng dậy rồi xoa xoa đầu người thiếu niên nói.
- Em đừng so đo với bọn họ, sau này Anh sẽ tự tay dựng lên một đất nước để cho Mẹ và em sống ở đó, không còn ai có thể chêu gẹo chúng ta.
Người thiếu niên nghe người thanh niên nói thì gật đầu rất nhu thuận, dường như hắn rất tin tưởng anh trai của mình.
Bốp, bốp, bốp...
- Hay... hay lắm... Võ Thừa tam hoàng tử thật có khí phách của một bậc quân vương.
Một tên thái giám sắc mặt nhợt nhạt vừa vổ tay vừa đi đến miệng hắn thì gọi Võ Thừa là tam hoàng tử nhưng gương mặt không chút che dấu sự khinh bỉ coi thường.
Võ Thừa khẻ liếc nhìn hắn một cái cũng không nói gì nắm tay em trai của mình định rời đi. Tên thái giám này hiển nhiên là một thân tín của hoàng hậu hắn thường xuyên có những lời lẽ khiêu khích hai anh em nhà Võ Thừa.
- Chậm đã..
- Ngươi có ý gì.?
Hừ... tên thái giám này hừ lạnh một tiếng rồi móc trong óng tay áo một tấm da.
- Ta truyền lệnh của bệ hạ, Tam hoàng tử cùng thập hoàng tử cùng đến chính điện nghe hoàng thượng phong vương.
Nói xong hắn ném tấm da cho Võ Thừa xoay người rời đi không có chút ý tứ gì tôn trọng.
- Hừ.. cẩu nô tài này..
Người thiếu niên nghiến răn.
- Đừng so đo với hắn, đi thôi anh dẫn em đi vào chính điện.
Bên trong một chính điện to lớn vô cùng xa hoa lộng lẫy, vị trí phía trên cao nhất là một cái ghế được vác bằng vàng rồng, khảm nạm rất nhiều chân châu bảo thạch. Một người trung niên gương mặt không giận mà đầy uy nghiêm đang ngồi thẳng tấp phía trên. Người này nhìn phía dưới có hơn 13 ghế ngồi có nam có nử, trong đó có Võ Thừa, cùng em trai hắn đang ngồi gần nhau sau đó hắn mở miệng.
- Tây Nam Giang An Thành tiếp giáp với Thuận Cam Quốc đang khuyết một người chấn thủ, ai nguyện ý đến đó?
Nói xong hắn quét mắt tất cả 13 người bên dưới khi đến vị trí Võ Thừa hơi ngưng lại một chút rồi lướt qua. Khi ánh mắt hắn quét tới vị trí ai người đó cũng vô ý đưa ánh mắt nhìn về hướng khác.
Lặp tức có tiến bàn tán vang lên, Giang An Thành cái địa phương xa xôi hẻo lánh không có chút tiền đồ, rừng thiên nước độc ai nghe đến đều không nguyện ý đi đến, vã lại nơi đây thường xuyên bị Thuận Cam Quốc tấn công tình hình vô cùng phứt tạp.
Hồi lâu trôi qua không có ai trả lời chợt hoàng hậu ở một bên lên tiếng.
- Giang An Thành là một nơi có vị trí chiến lược quan trọng, nếu không chấn thủ tốt sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thế cục của đất nước. Ta nghe nói Tam Hoàng tử võ nghệ hơn người cho nên ta đề nghị Tam hoàng tử đến đó chấn thủ.
Lời hoàng hậu vừa nói ra lặp tức có vài bá quan văn võ gật đầu tán thành phụ họa, có người giật mình có người khóe miệng miễm cười đắc ý.
- Không được, ai cũng biết nơi đó hung hiểm thế nào nếu để Tam ca đi chắc chắn lành ích giữ nhiều.
Một thiếu nử dung nhan tuyệt sắc đứng dậy phản bác không đồng ý.
- Ngủ công chúa, đây là việc hệ trọng ngươi không được phát biểu linh tinh.
- Nhưng...
Nàng vừa định nói gì nửa thì ngưng lại vì ánh mắt hoàng thượng trên cao đã quét đến nàng, dường như nàng rất sợ vị vua cha này.
- Võ Thừa ngươi thấy thế nào.? Có nguyện ý đi đến chấn thủ Giang An Thành không?
Võ Thừa đứng dậy khỏi ghế chợt một cánh tay nắm lấy hắn đó là người em trai, bởi vì thân phận Mẹ hắn có chút đặc thù nên những cuộc hợp trong cung đều không có mặt thay vì những phi tầng khác đều có, ở đây chỉ có hai anh em nhà bọn họ và một vị cha chung ngồi ở vị trí cao cao tại thượng ở trên kia.
Võ Thừa vỗ nhẹ lên tay của em trai rồi nhẹ gật đầu, sau đó hắn đi ra giữa điện một gối quỳ xuống ngẩn cao đầu hô lớn.
- Ta.. nguyện ý đi đến chấn thủ Giang An Thành.
- Được.. ta phong ngươi là Giang An Vương, nếu có thể chấn thủ Giang An Thành 10 năm thì khi trở về sẽ sắc phong làm thái tử.
- Cái gì, hoàng thượng... hoàng thượng..
Rất nhiều người chấn kinh không ngờ hoàng thượng lại ra quyết định như vậy, phải biết rằng có hơn 13 người con nhưng vẩn chưa có ai được phong làm thái tử kể cả con của hoàng hậu cũng vậy.
- Không cần nhiều lời, ý ta đã quyết như vậy, ba ngày sau Tam Hoàng tử sẽ lên đường.
Võ Thừa cảm nhận được rất nhiều đôi mắt chất chứa sát khí bắn đến người hắn, nhiều nhất là hoàng hậu cùng các vị phi tầng khác, thế nhưng gương mặt hắn vẩn không đổi khí chất hiên ngan như một cây tùng xanh vạn năm đứng vững giữa trời xanh.
Ba ngày sau Võ Thừa vỗ vai em trai nói vài lời từ biệt còn có ngủ công chúa nước mắt dàng dụa trên má phấn. Hắn lên một chiếc xe ngựa từ từ đi ra khỏi kinh thành phồn hoa, phía xa xa là những cánh đồng lúa phì nhiêu cùng những ngọn núi trọc trời bị sương mù bao phủ. Nơi hắn ở gọi là Phù Nam Đế Đô phù nam quốc.
Dọc đường cũng có nhiều người nghe tin tam hoàng tử đi chấn thủ biên cương, vài vị hương thân phụ lão ăn bận lắm lem bùn đất khi thấy xe ngựa chở Võ Thừa đi qua thì khom mình hành lễ, ngày thường Võ Thừa thường đi ra ngoài cùng cày cấy với những người nông dân thái độ không có gì là phong phạm của một hoàng tử cao cao tại thượng nên rất được người dân nơi đây yêu mếnh.
Có vài người đứng ở giữa đường chặn đầu xe ngựa Võ Thừa cho xe ngừng lại bước chân ra ngoài đở lấy những người này lên.
- Các vị lão bá, không cần làm như vậy.
Có vài người trên tay mang theo một vỏ củ khoai, trái bấp đưa đến cho hắn, thần sắc đợm buồn như người thân của họ rời đi.
Xa xa trên tường thành. Hoàng thượng thấy cảnh này thì khẻ gật nhẹ đầu, đôi mắt hắn sáng như sao không biết đang nghĩ gì.
Đoạn đường từ Phù Nam Đế Đô đến Giang An Thành mất khoảng nửa năm đi ngựa kéo, khá xa xôi, cùng đi với hắn chỉ có một lão phu xe cùng hai người hộ vệ.
Đêm đến trên một thảo nguyên bọn họ hạ trại đốt lửa, dùng lương khô.
- Hoàng tử người nghĩ ngơi đi chúng ta sẽ canh gác.
Một hộ vệ lên tiếng, người kia cũng gật đầu, hai người bọn họ cũng rất kính nể vị tam hoàng tử này, từ cái cách người dân tiển biệt cũng thấy rỏ cách đối nhân xử thế của vị hoàng tử này rất được lòng người khác.
- Tối nay chúng ta chia nhau canh chừng thành ba ca. Ta sẽ gác ca đầu.
- Tam...
- không cần nói nửa các ngươi ngày đường cũng như ta mà thôi, nghĩ ngơi trước đi ta sẽ gác ca đầu.
Võ Thừa phất tay hai người hộ vệ nhìn nhau một cái cũng không nói thêm gì hai người đi vào liều rất nhanh đã nghe tiếng ngáy của bọn họ, hiển nhiên họ cũng đã rất mệt mỏi, hơn 1 tháng qua đoạn đường cũng đã khá xa Đế Đô.
Vài giờ trôi qua Võ Thừa ngước nhìn xung quanh một mãnh đen kịch hắn nhíu mài như có đều xuy tư, cảnh tượng này sao bổng mơ hồ trong mắt hắn, bầu trời đêm nay không có ánh trăng chỉ có rất rất nhiều sao trời chớm lóe rất nhiều màu sắc, thỉnh thoảng có vài ngôi sao băng lướt qua chỉ để lại một đường ánh sáng cắt ngan mãnh trời đen kịch.
Khẻ thở dài một hơi hắn lẩm bẩm.
- Nhân sinh như một giấc mộng, phải chăn đâu đó trong không gian u mịt kia vẩn còn một ta vẩn đang vật lộn với một cuộc đời trông gai nào khác.
- Haiz...
Một tiếng thở dài vang lên
Võ Thừa nhìn lại chỉ thấy lão giả phu xe vẩn không ngủ mà nhặt vài khúc củi khô đi đến ném vào đống lửa,
- Lão bá người nên chợp mắt một chút cho khỏe.
Lão giả cười cười, rồi lên tiếng..
- Ngủ một giắc củng là ngủ, ngủ một giây củng là ngủ có khi ta chớp mắt đã là ngủ vĩnh hằng có khi ta mở mắt đã là qua trăm ngàn thế kỷ.
Võ thừa vừa nghe lão nhân này nói chợt trong lòng chấn động mạnh, hắn lắp bấp mở miệng..
- Lão bá, người....
Lão giả cười cười đôi mắt đục ngầu bổng dưng sáng quắt, như chứa cả nhật nguyệt tinh không.
- Chàng trai trẻ cậu có tin có một thế chỉ cần cậu phất tay thiên địa chở nên hôn ám, nhật nguyệt chuyển dời, núi đồi sang phẳng, sông biểu khô cạn, câu có tin có một thế giới như vậy không.?
Võ Thừa nhíu mài nhìn lão giả hồi lâu rồi mở miệng.
- Ý ngày nói là.. Tiên nhân sao?
Lão giả lại cười càng sáng lạng hơn.
- Tiên nhân!.. haha đó là cách một phàm nhân gọi họ như vậy nhưng bọn họ gọi nhau là Võ Giả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.