Tú Hồn

Chương 8:




Thời gian trôi qua cực nhanh, thu đi đông lại, lúc tuyết nhẹ rơi, cửa ải cuối năm cũng sắp đến.
Tới mỗi cuối năm, chẳng những dân chúng bình thường sẽ vì những việc vặt bận rộn liên tục, ngay cả văn võ bá quan triều đình cũng vì ủy nhiệm chức trách khác nhau mà bắt đầu lo trong lo ngoài.
Năm mới của hoàng gia vẫn không tránh được tập tục, ngoài trừ phải giăng đèn kết hoa, quét tước hơn một dặm ngoài, quan trọng nhất chính là nghi thức tế tổ tháng giêng đầu hàng năm.
Nghi thức này là quy củ tổ phụ Hoàng Phủ Tuyệt định ra, một năm bái tế một lần, ba năm làm lễ bái tế lớn một lần. Năm nay vừa tròn năm năm tiên hoàng mất, lại đến tế lớn ba năm một lần, cho nên triều đình cực kì coi trọng nghi thức tế tổ lần này.
Dựa theo lệ thường, nghi thức tế tổ ngoại trừ hoàng thượng phải đích thân trình diện, những người trong dòng họ hoàng thất khác cho dù đang ở phương nào, đều phải trở về tham gia, không cho phép vắng mặt trong lúc đó.
Con gái dưới gối tiên hoàng ít ỏi, trừ hai vị công chúa đã lấy chồng ở xa, đại hoàng huynh lớn hơn Hoàng Phủ Tuyệt gần mười tuổi chết non sau khi sinh không bao lâu.
Nhị hoàng huynh và Tam hoàng huynh là một đôi song sinh, hơn Hoàng Phủ Tuyệt bảy tuổi, cũng là rường cột nước nhà, nhất biểu nhân tài, đáng tiếc hai người tám năm trước có ý đồ mưu phản, ép tiên hoàng thoái vị, sau khi bị tiên hoàng tìm được chứng cớ, phán lấy hình phạt trảm thủ.
Về phần ngũ hoàng đệ của Hoàng Phủ Tuyệt, vào sáu năm trước trong một lần săn bắn mùa thu bị thú dữ đột nhiên xuất hiện cắn xé đến chết. Bởi vậy nay, hoàng thất Doanh quốc chỉ còn lại có đương kim Thánh Thượng và Lục Vương Hoàng Phủ Kỳ bị nhốt ở Lệ châu.
Bởi vì năm đó Hoàng Phủ Kỳ khởi xướng án nghịch hoàng, tuy rằng sau khi xảy ra chuyện, hoàng thượng nhớ tình cảm anh em tha cho hắn một con đường sống, vốn dĩ hắn là thân phận tội thần, muốn trở lại kinh thành tham gia nghi thức tế tổ cũng không có khả năng. Thì ở trên triều đình lại xuất hiện một vài triều thần tư tưởng cổ hủ, cố tình đem luật lệ tổ tông hoàng gia tôn sùng là trời định, Công bộ Thượng thư Từ Tắc Viễn chính là một người trong đó.
Lão đầu này năm nay đã bảy mươi lăm, bởi vì lúc trước đã làm vài chuyện lớn có ích cho dân chúng và triều đình, cho nên rất được tiên hoàng coi trọng. Trong mắt hắn, Lục Vương tuy là thân mang trọng tội, nhưng dù sao cũng là con ruột của tiên hoàng, nay huyết mạch hoàng thất cũng không nhiều, người lớn ít ỏi sẽ khiến nghi thức tế tổ hổ thẹn. Cho nên, ở trên đại triều hội, hắn trước mặt văn võ bá quan tấu trình Hoàng thượng, triệu hồi Hoàng Phủ Kỳ bị cầm tù ở Lệ châu về kinh thành, đợi tế tổ xong lại phái người đưa hắn đuổi về Lệ châu.
Đề nghị vừa mới đưa ra, quần thần liền chỉ trích.
Phải biết rằng, Lục Vương bị trọng tội, cho dù đương kim thiên tử nhớ tình huynh đệ vẫn chưa chém đầu hắn, nhưng đây cũng không thể xoá tội danh hắn từng muốn giết huynh đoạt vị.
Tuy rằng mấy năm nay, hắn ở Lệ Châu cũng không có gây sóng gió, nhưng nên phòng hoạ chưa xảy ra, nhân vật nguy hiểm này kính trọng nhưng không gần gũi mới là thượng sách.
Việc này tại triều bị đưa ra đàm luận thì Hoàng Phủ Tuyệt ngồi ở trên kim loan đại điện hôm nay lại một mực bảo trì thói quen lặng yên.
Bởi vì mỗi lần nhớ tới Hoàng Phủ Kỳ, hắn đều không tự chủ được liên tưởng đối phương và một người khác cùng một chỗ.
Nhớ ngày đó, Nạp Lan Trinh Trinh sở dĩ từ thân thể hắn chôn xuống Phá Hồn cổ, mục đích thực sự, chính là muốn diệt trừ hắn, trợ Hoàng Phủ Kỳ đi lên ngôi vị hoàng đế. Mặc dù âm mưu của bọn họ cuối cùng không có thành công, nhưng vết thương ở đáy lòng hắn, vô luận qua bao nhiêu năm cũng chưa từng khép lại.
Không bao lâu, triều đình rất nhanh liền chia làm hai bên, một bên tán thành hoàng thượng triệu Lục Vương vào kinh thành, dù sao nghi thức tế tổ lớn ba năm một lần, đại biểu cho tôn nghiêm cùng phong phạm hoàng gia, con cháu trình diện tham gia là sứ mệnh không thể chối từ.
Mà ngược lại một bên lại phản đối ý kiến đó, bọn họ cho rằng đã là thân phận tội thần vô luận tôn quý đến cỡ nào, thủy chung không thoát được một chữ "tội", nếu sau khi phạm phải tội nặng, hoàng thượng còn công khai triệu hắn quay về kinh, vậy tôn nghiêm hoàng đế không còn sót lại chút gì, về sau chỉ sợ dân chúng khó có thể khâm phục.
Cho dù tiếng thảo luận và tranh chấp càng lúc càng lớn, triều đình tựa như chợ náo loạn, biểu tình Hoàng Phủ Tuyệt trước sau như một vẫn lạnh lùng, tựa hồ đã quen lũ triều thần thỉnh thoảng sẽ không chú ý thân phận, tranh chấp biện luận. Hắn cao ngạo ngồi ở trên ghế rồng đại biểu quyền uy, thờ ơ lạnh nhạt tất cả.
Cho đến khi có mấy người có vẻ xem sắc mặt thần tử trong lúc vô ý liếc mắt nhìn đến ánh mắt chế giễu của hoàng thượng thì mới nháy mắt ra dấu với nhau, không tiếp tục khắc khẩu nữa, tránh khiêu chiến quyền uy của hoàng thượng.
Cuối cùng, triều đình náo nhiệt rốt cục cũng yên lặng lại, mọi người để ý cẩn thận nhìn Hoàng Phủ Tuyệt, chờ đợi hắn ra quyết định cuối cùng.
Không biết qua bao lâu, hắn mới chậm rãi mở miệng, vẻ mặt lãnh túc (lạnh lùng nghiêm túc) nói: “Nếu lúc trước Lục Vương mưu phản, thua ở dưới tay trẫm, nay chắc hắn cũng không còn bản lĩnh tiếp tục gây sóng gió nữa. Cứ như thế, tế tổ năm nay, triệu hắn vào kinh thành tham gia đi.”
Nghe vậy, bên tán thành lập tức lộ ra ánh mắt đắc ý, mà người chống lại thì mặt có lo lắng, sợ hãi Lục vương vào kinh thành sẽ khiến cho dân tình xôn xao.
Hoàng Phủ Tuyệt cười lạnh một tiếng lại nói: “Cho dù năm đó hắn phạm phải nhiều sai lầm, nhưng trong thân thể hắn vẫn đang chảy dòng máu hoàng gia, nếu việc trẫm cố ý không triệu hắn quay về kinh truyền ngoài thì người khác sẽ nói trẫm không tốt. Chuyện này không có gì cần thảo luận, tâm ý trẫm đã quyết, ba ngày sau truyền chỉ, triệu Lục vương vào kinh thành.”
***
Sắp đến cuối năm, nhiệt độ không khí kinh thành càng ngày càng lạnh, Hoàng Phủ Tuyệt vừa phân phó ngự thiện phòng chưng thêm nhiều canh nuôi thân bổ dưỡng cho Nhan Nhược Tranh tẩm bổ, vừa sai người đem rất nhiều áo lông chồn nhung tốt nhất làm thành các kiểu áo choàng cho nàng sưởi ấm.
Phi tử khác trong hậu cung không có đãi ngộ tốt như vậy, thấy mà không khỏi đỏ mắt, nhưng ngại thân phận quý phi của Nhan Nhược Tranh, lại được hoàng thượng ân sủng như thế, cho nên mặc dù đáy lòng có chứa nhiều oán hận, mặt ngoài cũng không dám để lộ ra chút bất mãn nào.
Dáng người Nhan Nhược Tranh cao cao thon gầy, lông da thượng đẳng trong cung tỉ mỉ may làm thành áo choàng mặc ở trên người nàng, càng hiển lộ rõ ràng khí chất cao quý trời sinh của nàng, làm người ta thấy không khỏi bắt đầu kính nể.
Mà Hoàng Phủ Tuyệt vừa thầm khen khí chất bẩm sinh độc đáo của nàng, vừa thầm đoán trong lòng trên người nàng rốt cuộc giấu bao nhiêu bí mật không muốn cho người khác biết.
Cùng nàng ở chung, hắn càng phát hiện ra giữa nàng và Nạp Lan Trinh Trinh có nhiều chỗ tương tự lắm, oán hận đọng lại dưới đáy lòng nhiều năm, bởi vì phát hiện này mà trở nên dị thường hưng phấn cùng chờ mong.
Hắn không rõ chính mình đến tột cùng muốn kết quả như thế nào, nhưng ít ra trước mắt, hắn rất nóng lòng từ các tình tiết chậm rãi làm rõ chân tướng bị cố ý che dấu.
Giờ phút này, mấy bộ xiêm y vừa thay được cung nữ hầu hạ cất xong, Nhan Nhược Tranh chậm rãi đi đến bên cạnh Hoàng Phủ Tuyệt ngồi ở trước bàn, tao nhã giúp hắn rót ly trà nóng rồi sau đó ngồi xuống.
“Nghe nói hoàng thượng hạ chỉ, cho Lục vương bị cầm tù ở Lệ Châu trở về kinh tế tổ.”
Hoàng Phủ Tuyệt tiếp nhận trà nàng đưa tới, bất động thanh sắc khẽ nhấp một cái, đáy mắt vì vấn đề nàng đưa ra lộ ra một chút thần sắc phức tạp.
Chớ trách hắn, đối với đề tài này mẫn cảm như thế, nhớ năm đó, hắn vẫn còn là thái tử, phụ thân của Nạp Lan Trinh Trinh - Nạp Lan Khang, cùng mẹ đẻ của Hoàng Phủ Kỳ - Dung quý phi là bà con. Hơn nữa trước đây Nạp Lan Trinh Trinh, thường xuyên theo cha nàng vào cung kiến giá, cùng Hoàng Phủ Kỳ có thể xem là thanh mai trúc mã, hai trẻ nhỏ vô tư.
Khi lần đầu tiên hắn nhìn thấy Nạp Lan Trinh Trinh, nàng đang cùng Lục đệ ở trong ngự hoa viên chơi trốn tìm, mà nháy mắt nàng đang che mắt ngộ nhận mình là Lục đệ ôm lấy hắn, hắn sinh ra ý nghĩ liều lĩnh cũng muốn lấy được nàng.
Sau án nghịch hoàng án, hắn từng không ngừng nghĩ, nguyên nhân chủ yếu sở dĩ Lục đệ phát động chính biến, có phải Nạp Lan Trinh Trinh cũng có ảnh hưởng đến quyết định này hay không. Dù sao năm đó hắn có thể thuận lợi nàng cưới vào cửa như thế, cũng không thể không tính đến nguyên nhân là do mình được phụ hoàng sủng ái, hơn nữa còn có danh hiệu thái tử.
Giờ phút này, đối mặt với câu hỏi giống như vô tâm của nàng, hắn cười cười đáp: “Cho dù năm đó hắn làm chuyện đại nghịch bất đạo, nhưng rốt cuộc cũng là đệ đệ của trẫm, là một trong những huyết mạch của hoàng thất số lượng không nhiều lắm.”
Nhan Nhược Tranh đang cầm ly trà nhỏ, ngửi hương trà Long Tĩnh Tây Hồ đặc biệt, giống như đối với trả lời của hắn hình như không có ý muốn nghĩ tiếp.
Hoàng Phủ Tuyệt lại không muốn chấm dứt đề tài này, trịnh trọng nói: “Rất nhiều người đều nói sau khi trẫm bình định án nghịch hoàng lần đó, bốn phía giết hại đại thần triều đình, quả thật là hành vi của bạo quân. Nhưng bọn họ không có nghĩ tới, nếu trẫm thật sự là một bạo quân, tại sao sau khi Lục vương phạm phải lỗi lớn như vậy, vẫn tha cho hắn không chết?”
“Đây là hoàng thượng nhân từ.”
“Trẫm cũng không phải là nhân từ, chính là không muốn lấy phương thức tàn nhẫn hủy diệt thân tình nhiều năm mà thôi.” Biểu tình của hắn đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc, yên lặng nhìn nàng. "Giống như Thái Tử Phi năm đó, nếu từ khi mới bắt đầu nàng thẳng thắn nói tất cả với trẫm, thì chẳng lo nàng thật có lòng mưu hại trẫm hay không, trẫm cũng sẽ không khó xử nàng. Đáng tiếc là...”
Hắn biến sắc, ánh mắt nhìn về phía nàng bởi vậy sâu thẳm vài phần. "Từ khi nàng có mục đích, ý đồ đẩy trẫm vào chỗ chết, từ ngày bắt đầu lừa gạt trẫm, tất cả đã không cách nào quay lại nữa rồi.”
Muốn đẩy hắn vào chỗ chết sao?
Nhan Nhược Tranh cười khổ ở trong lòng, đối với kết án như vậy không biết nên trả lời thế nào.
Năm đó cha nàng nhận được ý chỉ của tiên hoàng, gả nàng cho Hoàng Phủ Tuyệt thân là thái tử, kỳ thật cũng không nói gì với nàng về âm mưu đó.
Quen Hoàng Phủ Tuyệt, hiểu hắn cho đến khi yêu hắn, đều là chuyện sau khi nàng gả cho hắn, tình cảm thâm sâu của bọn họ là từ từ bồi dưỡng mà có được.
Khi đó nàng cũng không biết mình trở thành công cụ đoạt quyền, được an bài ở bên người Hoàng Phủ Tuyệt, cũng không biết thủ cung sa do cha nàng điểm ở trên người nàng khi xuất giá mang theo lực sát thương khổng lồ như thế.
Đến khi tin tức tiên hoàng băng hà truyền đến, một khắc sau Hoàng Phủ Tuyệt hôn mê bất tỉnh, nàng mới khiếp sợ phát hiện, từ đầu tới đuôi, cha nàng đều muốn nàng trở thành một quân cờ mưu hại Hoàng Phủ Tuyệt, ẩn mình ở bên cạnh hắn suốt ba năm.
Cũng mặc kệ năm đó những sự tình kia đến cuối cùng do ai làm chủ, người hại hồn phách Hoàng Phủ Tuyệt bị hút đi, thậm chí thiếu chút nữa vứt bỏ tánh mạng, chính là nàng.
Cho nên, để bù lại sai lầm lớn này, nàng cam tâm tình nguyện dùng thứ quý giá nhất của mình cùng chủ nhân Hắc Sơn trao đổi, nhưng bốn năm qua đi rồi phu quân từng vì nàng suýt nữa chết, lại vẫn xem nàng là kẻ thù lớn nhất mà oán hận.
“Nàng có biết điểm lợi hại nhất của Phá Hồn cổ là gì không?”
Thanh âm sâu kín của hắn từ bên tai truyền đến, nàng còn chưa kịp phản ứng thì cổ tay liền đột nhiên bị hắn dùng lực bắt lấy.
“Người bị hạ cổ, nếu không phải yêu người hạ cổ sâu đậm, thì có cả đời cũng không thể phát tác.” Hắn đột nhiên cười lạnh, “Yêu càng sâu, tổn thương càng nặng, Nạp Lan Trinh Trinh tàn nhẫn, nàng không cần đến một đao đã làm trẫm thương tích đầy mình.”
Nhan Nhược Tranh bị biểu tình nghiêm túc của hắn làm hoảng sợ, không biết có phải nàng thấy nhầm hay không, chất vấn cùng hận ý trong mắt của hắn, giống như đang là nhằm vào nàng.
Nàng sợ hãi muốn chạy trốn, lại không biết nên trốn hướng nào, đang muốn mở miệng tùy tiện nói chút gì đó, đã bị nụ hôn mãnh liệt của hắn đánh úp lại.
Bất thình lình, nụ hôn có chứa ý tứ trừng phạt dọa nàng sợ, làm nàng chỉ có thể kinh ngạc trợn to hai mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc của hắn. Thẳng đến bị hắn chặn ngang ôm lấy nàng ném về phía long sàng, hắn mới từ trên cao nhìn xuống nàng, lộ ra mỉm cười không rõ ý nghĩa.
Ngoại trừ gương mặt này, thì từng đặc điểm trên người nàng cũng làm cho hắn cảm thấy quen thuộc. Mặc kệ nàng có bao nhiêu lời khó nói, hắn đều rất nhẫn nại, chờ nàng chính mồm tự nói sự thật với mình. Hoàng Phủ Tuyệt nghĩ như thế ở trong lòng.
Hoàng Phủ Kỳ không nghĩ tới, một ngày kia mình còn có cơ hội bước đi trên mảnh đất của kinh thành này.
Nhìn hai bên ngã tư đường quen thuộc, đám người lui tới, lần trước đi qua nơi này giống như là ở trong giấc mộng xa xôi.
Mà nay, hắn đã trở lại, mặc kệ trên người có bao nhiêu tội danh không thể tha thứ, cũng không quản hành vi khỉ gió của hắn lúc trước ở trong mắt người thiên hạ có bao nhiêu đại nghịch bất đạo, giờ này khắc này, hắn công khai trở lại quê hương sinh ra hắn nuôi lớn hắn.
Từ xưa, đã có câu “người thắng làm vua, người thua làm giặc”, năm đó nếu hắn tạo chính biến thành công, như vậy hiện tại người cầm quyền sanh sát thiên hạ trong tay, được văn võ bá quan lễ bái, sao lại là Hoàng Phủ Tuyệt!
Từ sau nghịch hoàng án xảy ra, hắn rất nhanh đã bị tứ hoàng huynh Hoàng Phủ Tuyệt bắt giữ, cầm tù ở Lệ Châu, kinh thành từ nay về sau hoàn toàn ngăn cách với hắn. Nhưng mà mỗi đêm tỉnh mộng thì dung nhan khuynh quốc khuynh thành của Nạp Lan Trinh Trinh luôn xuât hiện rõ ràng trong giấc mơ của hắn.
Hắn liều lĩnh tìm hiểu tung tích của nàng, không nghĩ tới lại biết được tin tức khi nàng đang trốn tránh đuổi bắt thì bất hạnh rơi xuống vách núi, đánh mất tính mạng.
Hắn vĩnh viễn cũng không quên được trong tối ngày biết tin tức, mình phát điên như thế nào, tự nhốt mình trong phủ đệ, hắn không tin một người con gái thiện lương như vậy sẽ chết thê thảm như thế, càng oán hận Hoàng Phủ Tuyệt cư nhiên không để ý tình cảm vợ chồng ngày xưa đuổi tận giết tuyệt nàng.
Bởi vậy cho dù sau khi nghịch hoàng án xảy ra, Hoàng Phủ Tuyệt tha cho hắn không chết, hắn cũng không bởi vậy mà đối hoàng huynh sinh ra nửa phần cảm kích.
Hắn hận Hoàng Phủ Tuyệt!
Tựa như đứa nhỏ trên đời này không được cha mẹ coi trọng, lại trơ mắt nhìn huynh đệ tỷ muội mình được sủng ái, đang dần dần hiểu được ghen tị, hiểu được oán hận, hiểu những chữ không công bằng thì hắn cũng đã xem tứ hoàng huynh liệt vào quân địch của mình.
Đều là hoàng tử như nhau, đều nổi tiếng ở mọi phương diện như nhau, nhưng đơn giản chỉ vì mẹ đẻ của Hoàng Phủ Tuyệt là hoàng hậu, thân là trưởng tử hoàng thất, mà đãi ngộ giữa bọn họ liền khác biệt, phụ hoàng dễ dàng phủ định tất cả của hắn.
Không được phụ hoàng yêu thích, hắn có thể nhịn; không được đại thần coi trọng, hắn có thể nhịn; mà khi hắn lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay đối một cô nương động tình thì hoàng huynh của hắn lại ỷ vào thân phận thái tử đương triều, dễ dàng cướp đi hạnh phúc thuộc về hắn, lúc này hắn rốt cục không thể nhịn được nữa!
Nạp Lan Trinh Trinh là cô nương từ nhỏ hắn lập chí muốn kết hôn, hai người thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, tuy rằng muốn kết hôn với nàng được coi như lời nói của trẻ nhỏ, nhưng trong lòng hắn sớm nhận định nàng là nương tử tương lai mình muốn kết hôn.
Nếu như không có Hoàng Phủ Tuyệt, cuộc sống của hắn sẽ cùng thời thơ ấu hạnh phúc mà trôi qua, nhưng Hoàng Phủ Tuyệt lại hủy tất cả!
Cho nên hắn dự mưu tạo phản, ý đồ soán vị, bất kể hậu quả mướn cướp đi tất cả mọi thứ của Hoàng Phủ Tuyệt, chỉ có như vậy, hắn có thể từ trên tay đối phương đoạt lại nữ nhân mình yêu thích. Cho dù tương lai bị người trong thiên hạ lăng mạ sỉ nhục, bị đại thần cả triều không tha, hắn cũng không quan tâm.
Nạp Lan Khang phụ thân của Nạp Lan Trinh Trinh, là người trong tộc của mẫu phi hắn, hắn cũng từng xả thân cứu mạng ông, cho nên lúc ấy Nạp Lan Khang liền hứa hẹn, tương lai cho dù hắn đưa ra yêu cầu như thế nào, cũng sẽ trợ giúp tất cả trả lại nhân tình này cho hắn.
Bởi vậy một khắc kia khi phụ hoàng hạ chỉ, đem Nạp Lan Trinh Trinh gả cho thái tử Hoàng Phủ Tuyệt, hắn biết mình không thể làm phụ hoàng thay đổi chủ ý, càng không có khả năng làm hoàng huynh buông tha nàng, nên không còn cách nào khác, hắn đành phải ra hạ sách này, tính trong lúc vô tình hại chết hoàng huynh mà Nạp Lan Khang không thể tránh khỏi, thành kẻ chết thay trong trận tranh đấu quyền lực này.
Nếu trên trời buộc hắn đi phải đi con đường không lối về này, hắn chỉ có thể bất kể hậu quả, vì nữ nhân mình muốn mà cố gắng, không tiếc mưu phản hại hoàng huynh của mình.
Chỉ khi nào hoàng huynh chết đi, thì hắn - Lục vương gia này mới có thể danh chính ngôn thuận được chúng thần tôn lên vị trí hoàng đế.
Chỉ có ngồi trên vị trí trên vạn người kia, mới có thể có được hạnh phúc hắn muốn.
Nguyên bản, hắn cho là mình thành công, bởi vì hoàng huynh trúng Phá Hồn cổ hắn bày ra mà tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, ngay cả những thái y y thuật cao trong cung đều nói, bệnh tình như vậy muốn cải tử hồi sinh, trừ phi có thần tiên xuất hiện, hơn nữa chỉ sống qua bảy ngày, bảy ngày sau đó, uy lực Phá Hồn cổ sẽ đạt tới cực hạn, đến lúc đó, ba hồn bảy vía của hoàng huynh sẽ tan thành mây khói.
Nhưng... Ngay khi hắn sắp thành công thì một đạo sĩ không rõ lai lịch xông vào cung điện thái tử, không biết làm pháp thuật gì, lại làm cho người vốn nên đi gặp Diêm Vương kỳ tích thức tỉnh, làm mình thất bại trong gang tấc...
Dòng nước lũ trí nhớ dần dần bay xa, hiện nay Hoàng Phủ Kỳ đứng lặng trước cửa cung hoa lệ trước mặt, tựa như sự châm chọc đáng buồn nhất, đùa cợt thân phận tội thần hiện tại của hắn.
Nhưng mà mặc kệ đáy lòng hắn nghĩ như thế nào, khi hắn phong trần mệt mỏi một lần nữa bước vào mảnh đất kinh thành này thì Hoàng Phủ Tuyệt vẫn làm hết chức trách thân là huynh trưởng, phái người đưa hắn tiến hoàng cung.
***
Xa cách nhiều năm nay gặp lại, cho dù có dấu hận ý sâu bâo nhiêu, thì đôi huynh đệ này ngoài mặt vẫn diễn lại tiết mục huynh hữu đệ cung.
Hoàng Phủ Tuyệt dẫn dắt triều thần cùng các phi tử hậu cung, ở Chiêu Nhân điện thiết yến vì Lục Vương đón gió tẩy trần, đối đãi ân cần như vậy ở trong mắt người ngoài xem ra, tựa hồ cho Lục Vương đủ mặt mũi, nhưng Hoàng Phủ Kỳ thuở nhỏ cùng nhau lớn lên với hoàng huynh lại hiểu rất rõ ràng, hoàng huynh của hắn chính là đang dùng một cách thức khác để hung hăng nhục nhã tự tôn còn sót lại của hắn.
Ý tứ của Hoàng Phủ Tuyệt cực kỳ dễ hiểu được, tựa như đang nói ——
Mặc kệ lúc trước ngươi làm bao nhiêu chuyện có lỗi với trẫm, trẫm cũng có thể coi như ngươi còn trẻ không biết, không hiểu chuyện, không cần cùng ngươi so đo. Dù sao ngươi bất quá là một cái món đồ chơi trong tay trẫm, từ nay trẫm đùa giỡn như thế nào cũng không thể có nửa câu oán hận. Tàn khốc hơn mà nói, trẫm muốn ngươi bị cầm tù ở Lệ châu, ngươi cũng sẽ phải ngoan ngoãn cút ra kinh thành; một đạo ý chỉ của trẫm triệu hồi ngươi, ngươi phải phủ phục ở dưới chân trẫm, hướng trẫm dập đầu cảm ơn.
Bởi vậy, đối mặt triều thần giả nhân giả nghĩa ân cần thăm hỏi, cùng với Hoàng Phủ Tuyệt không hề có thành ý ôn chuyện thì Hoàng Phủ Kỳ chính là khách sáo hưởng ứng, thủy chung không có để phần "ân sủng” này vào trong mắt.
Cho đến khi một hài tử mặc áo gấm vàng xuất hiện ở Chiêu Nhân điện thì Hoàng Phủ Kỳ vẫn thờ ơ lạnh nhạt, hai mắt sáng ngời, bị dung nhan phấn điêu ngọc mài trong suốt hấp dẫn.
Đứa bé kia ước chừng sáu, bảy tuổi, làn da trắng lộ ra một tầng ánh sáng nhu hoà, mày rậm mắt to, tròng mắt màu đen lóe ngây thơ hồn nhiên.
Hoàng Phủ Kỳ bị cậu hấp dẫn thật sâu, trí nhớ giống như trở về rất nhiều năm trước, hắn còn nhỏ lần đầu tiên nhìn thấy thiên kim Tể tướng gia thì cũng giống như vậy bị dung nhan tuyệt sắc làm cho kinh sợ.
“Trinh Trinh...”
Một tiếng gọi lơ đãng thoát ra miệng, làm Hoàng Phủ Kỳ ngây ngốc tại chỗ, mà Hoàng Phủ Tuyệt ngồi cách hắn cách đó không xa, cũng vì tiếng "Trinh Trinh” kia mà lộ ra vẻ mặt trêu tức.
Tuy rằng những đại thần đang dùng tiệc không có chú ý tới sự khác thường này, nhưng Hoàng Phủ Kỳ vì thất thố của mình mà lâm vào trong ảo não thật sâu.
Sao hắn lại quên, năm đó khi Nạp Lan Trinh Trinh gả cho Hoàng Phủ Tuyệt thì sau đó không lâu liền sinh hạ một đứa con, gọi là Hoàng Phủ Ngọc, đúng là đương kim thái tử, cũng chính là đứa nhỏ phấn điêu ngọc mài trước mắt này.
Chẳng qua theo năm tháng khi lớn lên, ngũ quan đứa nhỏ này cùng Nạp Lan Trinh Trinh qua đời nhiều năm càng ngày càng tương tự, mới có thể làm hắn nhất thời nghĩ đến nàng khi còn nhỏ.
“Ngọc nhi, vị này là lục hoàng thúc của con, còn không đi qua hành lễ với hoàng thúc?” Hoàng Phủ Tuyệt ngoài miệng giới thiệu như vậy, miệng lại khó nén một tia tà ác đắc ý.
Hoàng Phủ Ngọc nhu thuận tiêu sái đến trước mặt Hoàng Phủ Kỳ khom người thi lễ, mềm mại khẽ gọi một tiếng: “Lục hoàng thúc.”
Hoàng Phủ Kỳ nhất thời hoảng hốt, đột nhiên có loại ý tưởng rất lớn mật. Nếu hài tử xinh đẹp là nhi tử của hắn cùng Trinh Trinh, thật là tốt bao nhiêu?
Sau khi hành lễ, Hoàng Phủ Ngọc đi thẳng về phía Nhan Nhược Tranh. Gần đây Thái Phó bỏ thêm không ít công khóa, thời gian nhàn hạ của cậu ít đi, tự nhiên cơ hội ở chung với xấu nương cũng theo đó giảm bớt rất nhiều.
Gần cuối năm, đại yến tiểu yến trong cung không ngừng, thừa dịp hôm nay đón gió tẩy trần cho lục hoàng thúc, cậu thật vất vả mới có cách ở cùng xấu nương, kể việc vặt mấy ngày gần đây xảy ra với hắn.
Hoàng Phủ Kỳ theo bóng dáng tiểu oa nhi nhìn lại, lúc này mới chú ý tới sự tồn tại Nhan Nhược Tranh.
Bên cạnh những phi tử dung nhan tuyệt mỹ, thân thể thướt tha kia, thì bộ dạng nàng thật sự rất không đáng chú ý, vừa vặn vì thái tử Hoàng Phủ Ngọc lại vọt tới trong lòng nàng, làm cho hắn không khỏi đối với nữ tử dung nhan bình thường này nhìn vài lần.
Khi hắn nhìn phía đối phương thì nàng cũng rất có lễ phép hướng hắn hơi hơi cúi đầu, thần sắc không hiểu sao làm cho hắn cảm thấy có vài phần thân thiết.
Hắn không biết có phải mình nhìn nhầm hay không, vì sao bộ dáng nàng cười rộ lên, lại làm cho hắn cảm thấy quen thuộc trước nay chưa từng có?
Ánh mắt Hoàng Phủ Kỳ nhìn thẳng Nhan Nhược Tranh, rất nhanh khiến cho người nào đó bất mãn.
Hoàng Phủ Tuyệt cố ý ho nhẹ một tiếng nói: “Trẫm nhớ rõ Lục đệ rất thích nghe diễn tuồng, cho nên yến tiệc hôm nay, trẫm đặc biệt vì Lục đệ chuẩn bị mấy xuất diễn.” Nói xong, hắn hướng một bên nháy sắc.
Một tiểu thái giám liền hai tay cầm diễn phổ (sách có ghi tuồng diễn) quỳ đến trước mặt hoàng thượng chờ hắn chọn kịch.
Hắn tiếp nhận diễn phổ, tùy tay lật lật, nhẹ giọng thì thầm: “《Mẫu Đơn đình kinh mộng》, 《Oan Đậu Nga》, 《Hán cung thu》, 《Bạch xà truyền》,《Gấm ký》, 《 trăm ngày duyên 》.”
Hắn một hơi đọc lên hai mươi mấy xuất diễn, cuối cùng nhẹ nhàng đem diễn phổ đóng lại, giống như khó xử lắc đầu.
“Kịch hay thật sự nhiều lắm, trẫm trong lúc nhất thời cũng không biết chọn thế nào mới tốt, Tranh nhi..” Hắn nhìn nữ nhân cách đó không xa đang giúp Hoàng Phủ Ngọc lột tôm, “Nàng tới giúp trẫm ra chủ ý đi.”
Không nghĩ tới hoàng thượng sẽ bảo mình chọn kịch, Nhan Nhược Tranh ngẩn ra, liếc Hoàng Phủ Kỳ cách đó không xa một cái, thuận miệng trả lời: “Vậy 《Trường hận ca》 là được.”
Dứt lời, nàng phát hiện hai đạo ánh mắt đồng thời hướng về phía mình. Trong mắt Hoàng Phủ Tuyệt lóe lên sự hứng thú dạt dào cùng tính kế; mà trong mắt Hoàng Phủ Kỳ lại biểu lộ sự khiếp sợ trước nay chưa có.
Bởi vì vừa rồi Hoàng Phủ Tuyệt một hơi đọc lên hai mươi mấy xuất diễn, chưa bao giờ đề cập tới 《Trường hận ca》.
Năm đó chỉ có Nạp Lan Trinh Trinh mới biết rõ, đó chính là vở diễn Lục vương Hoàng Phủ Kỳ yêu thích nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.