Từ Giới Giải Trí Đến Nhà Giàu Số 1

Chương 91: Làm bà nội




Bỗng nhiên, ánh mắt cô bé nhìn về phía một chỗ, hai mắt sáng ngời, lập tức giãy khỏi tay Tiêu Vũ, chạy tới trước mặt Triệu Tố Lan.
"Bà nội."
Cô bé ôm đùi Triệu Tố Lan, vui vẻ gọi.
Triệu Tố Lan: "???"
Bà nhìn cô bé xinh đẹp như tạc từ ngọc đang ôm đùi mình, vừa nhìn một cái liền thích.
Triệu Tố Lan ngồi xổm người xuống, rất là hòa ái nói: "Bạn nhỏ, có phải là bị lạc cha mẹ không?"
Nghe vậy, trong đôi mắt nhỏ của Dương Kỳ Kỳ lập tức lộ ra vẻ nghi hoặc. Mình nhìn thấy bà nội, nhưng sao bà nội lại không biết mình chứ?
Lúc này Dương Kỳ Kỳ không khỏi cảm thấy có chút tủi thân.
Trương Hồng Anh ở bên cạnh Triệu Tố Lan cười nói: "Đứa bé này thật là hợp với bà, vừa nhìn thấy bà liền gọi bà nội."
Triệu Tố Lan cười nói: "Tôi cũng thật hi vọng có một cháu gái ngoan."
Hiện tại để cho bà chăm cháu gái và những cái khác, bà cầu còn không được. Lúc này hy vọng lớn nhất trong lòng bà là Dương Lỗi kết hôn, sau đó sinh cho bà cháu trai cháu gái.

Bà nhìn Dương Kỳ Kỳ một cái, cười nói: "Hồng Anh, cô bé này rất giống với Tiểu Lỗi nhà tôi."
Thoạt nhìn, mắt và miệng của cô bé quả thật như đúc từ một khuôn với Dương Lỗi ra.
Lúc này bà nghĩ, nếu cô bé trước mặt này thật sự là cháu gái của mình thì tốt biết bao nhiêu.
"Kỳ Kỳ."
Tiêu Vũ đang mua đồ, thì con gái lập tức giãy khỏi tay mình, chạy về phía xa, Tiêu Vũ lập tức luống cuống, vội vàng chạy tới.
Lúc cô nhìn thấy Triệu Tố Lan, liền lập tức ngẩn người, Dương Lỗi đã từng cho cô xem ảnh chụp của Triệu Tố Lan.
"Mẹ, bà nội không biết con."
Dương Kỳ Kỳ nhìn thấy mẹ mình đã đến, tủi thân nói: "Có phải là bà nội không không thích con không?"
Lúc này Tiêu Vũ cảm thấy có chút bối rối, không nghĩ tới lần đầu tiên mình và mẹ chồng gặp mặt lại là cảnh tượng này, hơn nữa Dương Lỗi còn không ở đây.
"Chào... Chào dì... Không... Mẹ..."
Có thể thi đậu đại học Thanh Bắc, Tiêu Vũ rất thông minh, nhưng mà lúc này cô cũng có chút luống cuống chân tay, nói chuyện có chút lộn xộn.
Triệu Tố Lan liếc mắt nhìn Tiêu Vũ một cái, đang lấy làm lạ sao cô gái này nói chuyện lại lắp bắp như thế, nhưng mà, bà nhìn Tiểu Vũ, càng xem sắc mặt càng hơi thay đổi.
Bà từng nhìn thấy Tiêu Vũ từ trong điện thoại di động của con mình, mấy ngày trước còn xem một lần.
"Mẹ."
Đúng lúc này, Dương Lỗi cũng nhận thấy được tình huống nơi này, nhanh chóng chạy tới, khi nhìn thấy Triệu Tố Lan, hắn cũng ngây ngẩn cả người.
"Cha."
Nhìn thấy Dương Lỗi đến, bạn nhỏ Dương Kỳ Kỳ đang tủi thân lập tức tìm được chỗ dựa, chạy tới bên người Dương Lỗi, muốn hắn ôm.
"Hình như bà nội không thích con." Cô bé tủi thân nói.
"Tiểu Lỗi, con đã về?"

Nhìn thấy con mình, đáng ra Triệu Tố Lan phải thật vui mừng, nhưng mà lúc này ánh mắt của bà hoàn toàn không đặt ở trên người Dương Lỗi, mà là nhìn Tiêu Vũ và một cô bé trong tay cô, cùng với một cô bé trong ngực Dương Lỗi, trái tim bà run lên, nhịn không được hỏi: "Tiểu Lỗi, này... Này rốt cuộc sao lại thế này?"
Trong lòng bà mơ hồ xuất hiện một ý nghĩ, cả người đều hơi kích động.
Bà nhớ tới lúc trước con trai nói cho mình một sự ngạc nhiên.
"Mẹ, đây là Tiểu Vũ, con dâu của mẹ."
Ở dưới ánh mắt của bà, Dương Lỗi nắm tay Tiêu Vũ, đi tới trước mặt bà, trịnh trọng giới thiệu: "Đây là con gái của con và Tiểu Vũ, cháu gái ruột của mẹ, đây là chị Dao Dao, đây là em Kỳ Kỳ."
Nghe tin tức này, Triệu Tố Lan sửng sốt một giây, sau đó hoàn toàn trở nên kích động.
Bà liếc nhìn Dương Kỳ Kỳ một cái, lại nhìn Tiêu Vũ dắt Dương Dao Dao, nhìn khuôn mặt hai bé giống với con trai mình.
Đây là cháu gái ruột của mình, còn là song sinh?
Lúc này Triệu Tố Lan chỉ cảm thấy mình được thần may mắn hoàn toàn đập trúng!
Lúc trước khát vọng lớn nhất của bà là có cháu trai cháu gái, hiện tại liên tiếp xuất hiện, còn là hai đứa.
Nhìn thấy dáng vẻ tủi thân của Dương Kỳ Kỳ, Triệu Tố Lan cảm giác trái tim như tan chảy, đây chính là cục cưng của bà đó.
"Kỳ Kỳ đúng không? Bà nội thích cháu mà, rất thích cháu, đến đây nào, bà nội ôm."
Triệu Tố Lan nghe được Dương Kỳ Kỳ tủi thân, rõ ràng có chút kích động, vội vàng nói.

Dương Kỳ Kỳ nhìn thoáng qua Dương Lỗi, Dương Lỗi cười gật đầu với bé, sau đó Dương Kỳ Kỳ liền chạy tới trong lòng Triệu Tố Lan.
"Dao Dao, đây là bà nội của con, mau gọi bà nội." Tiêu Vũ vội vàng nói với Dương Dao Dao.
Dương Dao Dao trông như một bà cụ non, thùy mị gật gật đầu, đi tới trước mặt Triệu Tố Lan, ngửa đầu gọi: "Bà nội."
"Ừ, Dao Dao ngoan." Triệu Tố Lan bế Dương Dao Dao lên.
Bà làm việc nhà nông, sức lực khá lớn, cho nên ôm lên cũng không quá cố sức.
Ôm hai cháu gái, Triệu Tố Lan cảm giác hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của mình, bà nhìn Dương Lỗi, vội vàng nói: "Tiểu Lỗi, con và Tiểu Vũ rốt cuộc là sao thế này?"
Hai cháu gái của mình đã lớn như vậy, thế mà đến bây giờ mình mới biết được?
Bà cũng không hoài nghi cái gì, hai cô bé ngoại trừ đôi mắt, thì những thứ khác gần như là cùng một khuôn với Dương Lỗi lúc nhỏ, vừa nhìn liền biết là cháu gái ruột của mình.
"Mẹ, việc này từ từ con sẽ nói với mẹ." Dương Lỗi cười nói.
"Được."
Lúc này trong lòng Triệu Tố Lan rõ ràng có chút nôn nóng, nhìn thoáng qua Trương Hồng Anh, nói: "Hồng Anh, tôi đi về trước."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.