Từ Giới Giải Trí Đến Nhà Giàu Số 1

Chương 72: Thu phục mẹ vợ




Trên mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười.
Nhìn thấy mẹ mình như thế, Tiêu Vũ và Dương Lỗi liếc mắt nhìn nhau một cái, Dương Lỗi nháy mắt với cô một cái, dường như muốn nói: xem đó, chồng của em ra tay, thoải mái thu phục mẹ vợ.
Xem dáng vẻ của Dương Lỗi, Tiêu Vũ trừng mắt liếc hắn một cái.
Nhưng lúc này trong lòng cô lại thở phào nhẹ nhõm. Xem như đã qua một cửa của mẹ.
Nhưng mà sau đó cô lại có chút buồn rầu, cửa ải của mẹ dễ qua, nhưng mà còn cửa của cha mình kia...
Đồ ăn của nhà hàng lớn Phú Nguyên rất ngon, lúc ăn cơm Dương Lỗi bóc tôm cho Tiêu Vũ và hai cô con gái, gắp thức ăn cho bọn họ, trong mắt tràn đầy vẻ cưng chìu.
Nhìn thấy những điều này, trong lòng Tôn Nhã Như lại gật gật đầu, xem dáng vẻ của Dương Lỗi hoàn toàn không phải giả vờ, bà là một giáo viên, rất am hiểu việc quan sát người khác.
Dương Lỗi chắc chắn là một người rất có trách nhiệm, người như vậy chắc chắn sẽ rất quan tâm đến vợ con.
Cơm nước xong, Tôn Nhã Như chơi đùa với hai cháu gái một chút, cuối cùng đứng lên, nói: "Được rồi, mẹ về trước."

"Mẹ, con tiễn mẹ." Dương Lỗi vội vàng nói.
Tôn Nhã Như liếc mắt nhìn Dương Lỗi một cái, từ lúc tiếp xúc đến bây giờ, bà vẫn rất vừa lòng với Dương Lỗi, đây đúng là một chàng trai trẻ rất xuất sắc.
Nhưng mà bà lắc lắc đầu, nói: "Không cần, Tiểu Vũ, con tiễn mẹ một chút, mẹ có chút chuyện muốn nói với con."
Bà đi ra ngoài, Tiêu Vũ gật gật đầu với Dương Lỗi, cũng vội vàng đi theo ra ngoài.
......
Trên đường đi, Tôn Nhã Như nhìn con gái có chút cận thận bên cạnh, cười nói: "Tiểu Vũ, không cần căng thẳng, mẹ rất vừa lòng với Dương Lỗi."
Nghe vậy, trên mặt Tiêu Vũ lập tức lộ ra vẻ vui mừng, nói: "Cám ơn mẹ."
Cô lắc lắc cánh tay Tôn Nhã Như, làm nũng nói: "Con biết mẹ là tốt nhất."
Tôn Nhã Như bất đắc dĩ nói: "Thật ra hôm nay cũng chỉ là hỏi Dương Lỗi một chút, con của các con đều đã lớn như vậy rồi, cuối cùng thì mẹ cũng không thể thật sự nói cái gì đúng không?"
Tiêu Vũ cũng là con gái cưng của bà, bà không thể thật sự làm ra chuyện chia cắt con mình được.
Sau khi nói xong, trên mặt của bà lại lộ ra vẻ nghiêm túc, nói: "Mẹ gọi con đi ra là muốn nói với con chuyện này, thằng bé Dương Lỗi này rất xuất sắc, kiếm tiền cũng rất giỏi, nhưng mà mẹ nói với con, mặc kệ nó kiếm được bao nhiêu tiền, con cũng nhất định không được nghỉ việc, làm nội trợ trong nhà. Không có công việc của riêng mình, thì sẽ trở nên vô dụng, mẹ cũng hi vọng con có thể trở nên càng ngày càng xuất sắc."
Nghe được lời của Tôn Nhã Như, Tiêu Vũ gật gật đầu, nói: "Lúc trước Thạch Đầu cũng nói ủng hộ con tiếp tục đi làm, ý tứ trong lời anh ấy cũng không khác lắm với lời mẹ nói lúc này."
Nghe vậy, Tôn Nhã Như mỉm cười, nói: "Xem ra Dương Lỗi là một người có tâm, hiện tại mẹ cũng yên tâm không ít."
Nhìn mẹ mình, Tiêu Vũ do dự một chút, nhưng vẫn hỏi: "Mẹ, chỗ cha..."
Tôn Nhã Như mỉm cười nói: "Đừng lo, tính tình của cha con có chút cứng rắn, đêm qua lúc mẹ đi tắm ông ấy còn lật xem di động của mẹ, nhìn lén hình của Dao Dao và Kỳ Kỳ, thấy mẹ tắm xong, lại vội vàng buông xuống, làm như không có việc gì ngồi ở trên ghế sa lon, còn tưởng rằng mẹ không biết."

Nghe mẹ nói, nghĩ đến dáng vẻ cha mình thật cẩn thận nhìn lén hình chụp, Tiêu Vũ cũng nở nụ cười.
"Tiểu Vũ, sống cho tốt, trước đó mẹ hỏi Dương Lỗi, Dương Lỗi chuẩn bị mua một căn nhà tốt một chút ở Giang Lăng này, hiện tại nó còn chưa đủ tiền, nhưng mà mẹ tin là sẽ rất nhanh, đợi đến lúc các con mua nhà, mẹ sẽ khuyên bảo cha con đến xem một chút."
Tôn Nhã Như cười nói.
Hiện tại Tiêu Vũ làm việc ở nhà xuất bản, cũng không thể cùng Dương Lỗi dọn đến một nơi nhỏ có giá nhà đất chưa đến 10.000 ở thành phố Lan, rồi tìm việc làm lần nữa được.
Cho nên, mua nhà ở Giang Lăng là điều rất cần thiết.
Một căn ở quê nhà thành phố Lan, một căn ở bên thành phố Giang Lăng này, thật ra khoảng cách giữa hai nơi cũng không bao nhiêu, nếu lái xe trên đường cao tốc đại khái khoảng ba, bốn giờ là đến.
Dương Lỗi cũng có thể đón cha mẹ mình đến Giang Lăng này.
"Vâng, cám ơn mẹ." Tiêu Vũ ôm Tôn Nhã Như, rất là cảm động nói.
"Bao nhiêu tuổi rồi, còn giống đứa trẻ." Nhìn dáng vẻ của Tiêu Vũ, Tôn Nhã Như dở khóc dở cười nói.
"Đúng rồi, thứ bảy các con về quê Dương Lỗi phải không?" Tôn Nhã Như hỏi.
"Vâng, trở về ở một ngày." Tiêu Vũ gật gật đầu.

"Đến đó thì phải biểu hiện cho tốt biết không?"
Tôn Nhã Như dặn dò con gái mình, nói: "Nhưng mà cũng không nên chịu uất ức, nếu cha mẹ Dương Lỗi làm khó dễ con, thì hãy trở lại, gọi điện thoại cho mẹ."
Nghe vậy, Tiêu Vũ lập tức làm nũng nói: "Mẹ, cha mẹ Thạch Đầu tốt lắm."
Nhìn con gái cưng hoàn toàn hướng về người ngoài, Tôn Nhã Như cũng bất đắc dĩ.
Dặn dò vài câu, cuối cùng Tôn Nhã Như cũng rời đi.
......
Sau màn gặp mặt mẹ vợ căng thẳng qua đi, Dương Lỗi liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau khi Tiêu Vũ trở về, cũng nói lại với hắn về lời của mẹ Tiêu một chút, trong lòng hắn lại yên lòng.
"Kế tiếp sẽ chờ kiếm tiền, kiếm tiền mua nhà, rồi lại thu phục cha vợ!" Dương Lỗi nói thầm trong lòng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.