Từ Giới Giải Trí Đến Nhà Giàu Số 1

Chương 56: Cha mẹ vợ




Dương Lỗi yên lặng nghe, cũng biết rõ tình huống cụ thể của Tiêu Vũ.
Anh nắm tay Tiêu Vũ, đau lòng nói: "Mấy năm nay em thật sự vất vả rồi."
Nép trong lòng Dương Lỗi, Tiêu Vũ lắc đầu nói: "Nhìn Dao Dao và Kỳ Kỳ không ngừng lớn lên, em liền cảm thấy cũng không khó khăn gì."
Ôm Tiêu Vũ trong ngực, Dương Lỗi suy nghĩ một chút, hỏi: "Anh có thể đi gặp cha mẹ vợ không?"
Bây giờ Dương Lỗi nhất định phải gặp cha mẹ của Tiêu Vũ.
Không dễ gì mới tìm thấy Tiêu Vũ và con gái mình, một trong những điều quan trọng nhất hắn phải làm bây giờ là để cha mẹ vợ thừa nhận hắn.
Tiêu Vũ nói: "Phía mẹ em chắc không có vấn đề gì, nhưng phía cha em có khó khăn."
Khi Tiêu Vũ đột nhiên đưa hai cô con gái về nhà, mẹ Tiêu cũng rất tức giận, nhưng sau khi hết giận, bà cũng chủ động tìm con gái, giúp cô chăm sóc bọn trẻ, bà cũng rất yêu hai đứa trẻ.
Nhưng phía cha vợ lại có một vấn đề lớn.
Cha của Tiêu Vũ tên là Tiêu Quốc Cường, là con thứ hai trong gia đình, trên ông còn có một người anh trai.

Anh cả của Tiêu Quốc Cường tên là Tiêu Quốc Phúc. Nói đến Tiêu Quốc Phúc, đó thực sự là người có năng lực.
Hai ba mươi năm trước, là khoảng thời gian ngành bất động sản của nước Hạ phát triển nhanh nhất, nhà cửa hồi đó không có giá trị lắm.
Tiêu Quốc Phúc lúc trước làm việc chăm chỉ ở bên ngoài, ông chủ không có tiền để trả lương, vì vậy đã sử dụng các tòa nhà để trả lương.
Sau đó, giá nhà đất tăng ngày càng khủng khiếp, Tiêu Quốc Phúc đã phát tài nhờ vào những tòa nhà này. Ông ta cũng có sự nhạy bén nhất định trong kinh doanh, liền thử bắt đầu làm ăn.
Mà hiện tại, tổng tài sản của nhà Tiêu Quốc Phúc thậm chí đã vượt qua một tỷ, không nghi ngờ gì là nhà giàu có khá giả!
So ra, em trai của Tiêu Quốc Phúc, cha của Tiêu Vũ, Tiêu Quốc Cường kém hơn rất nhiều. Ông là giáo viên cấp ba, tuy gia đình đủ ăn đủ mặc nhưng hoàn toàn không so sánh được với gia đình Tiêu Quốc Phúc.
Khi gia đình Tiêu Quốc Phúc trở nên giàu có, cơ bản nhà bọn họ cũng không thơm lây được gì.
Những người quen biết hai anh em bọn họ khi nói về bọn họ, thì thái độ hoàn toàn trái ngược.
"Con cả nhà họ Tiêu thật có bản lĩnh, hết hồn luôn, là người giàu nhất khu thành thị của chúng ta!"
"So với con cả nhà họ Tiêu, con thứ hai nhà họ Tiêu kém quá xa, khoảng cách giữa hai người bọn họ quá lớn."
"Đó là số phận rồi. Thần Tài đã hoàn toàn chiếu cố cho con cả của nhà họ Tiêu rồi."
......
Không chỉ những người quen biết mới xôn xao bàn tán mà thái độ của những người thân trong nhà họ Tiêu càng rõ ràng hơn.
Việc họ hàng tặng quà cáp vào dịp năm mới là chuyện rất bình thường, nhưng trong một thời gian dài, quan hệ với một số họ hàng đã nhạt đi, có thể không tặng quà nữa, thậm chí cháu ngoại trai cũng không tặng quà cho nhà cậu nữa.
Không có nhiều người tặng quà cáp đến nhà Tiêu Quốc Cường, nhưng những người không tặng này nhất định sẽ đến nhà anh trai Tiêu Quốc Phúc tặng quà.
Sau một thời gian dài, trong lòng Tiêu Quốc Cường chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu.

Những người họ hàng đều đến nhà anh trai ông vào những ngày lễ, nhưng rất ít người đến nhà ông, ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu.
Tuy nhiên, con gái Tiêu Vũ của ông là niềm tự hào của ông. Từ nhỏ đến lớn, cô luôn đứng đầu lớp, cuối cùng cô đã vào được Đại học Thanh Bắc!
Tiêu Quốc Phúc cũng có một cô con gái, nhưng điểm kém đến nỗi cô ta không thi đậu đại học.
Vào ngày con gái ông trúng tuyển vào Đại học Thanh Bắc, rất nhiều họ hàng đã đến uống rượu. Ngày hôm đó có thể nói là ngày mà Tiêu Quốc Cường cảm thấy mở mày mở mặt.
Vốn dĩ cứ nghĩ con gái sẽ luôn là niềm tự hào của mình, nhưng sau khi học xong đại học, bản thân không dễ gì mới tìm được cho con gái một công việc tốt, sau đó con gái lại quay về với hai đứa con.
Con gái Tiêu Vũ vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của Tiêu Quốc Cường.
Nhưng mà, Tiêu Quốc Cường thật không ngờ, con gái của mình lại không nói một tiếng liền sinh ra hai đứa bé, hơn nữa còn không thể tìm thấy cha của hai đứa nhỏ.
Ngày hôm đó, Tiêu Quốc Cường tức giận đến suýt chút nữa ngất xỉu, đứa con gái mà mình kiêu ngạo nhất lại đột nhiên biến mình thành trò cười.
Ông nghiêm nghị hỏi con gái mình về chuyện của cha hai đứa nhỏ, nhưng mà Tiêu Vũ nói mình cũng không biết Dương Lỗi ở nơi nào...
Mãi cho đến hiện tại, Tiêu Vũ cũng chỉ về nhà vài lần, mà Tiêu Quốc Cường cũng không đến xem con gái và cháu ngoại mình một lần nào.
Dương Lỗi có thể tưởng tượng, hiện tại nếu mình xuất hiện ở trước mặt cha vợ, đoán chừng rất có thể Tiêu Quốc Cường sẽ lấy dao chém mình.
Dương Lỗi đang suy nghĩ, mình nên thu phục cha vợ thế nào.

Nhìn dáng vẻ của Dương Lỗi, Tiêu Vũ nhẹ giọng nói: "Thật ra cha em cũng tốt lắm, chỉ là không bỏ xuống được mặt mũi của mình. Lúc mẹ em tới, thường xuyên chụp hình Dao Dao, Kỳ Kỳ, mẹ em nói cha em sẽ thừa dịp bà không có mặt xem trộm hình trong điện thoại bà, có đôi khi mẹ em nhất quyết bảo em về nhà một chuyến, cha em sẽ lấy cớ đi ra ngoài, mãi đến sau khi em đi mới về nhà."
Tiêu Quốc Cường rất trọng sĩ diện, không thể nào chủ động cúi đầu trước con gái mình.
Nghe được lời của Tiêu Vũ, Dương Lỗi nắm tay cô, nhẹ giọng nói: "Anh nhất định sẽ làm cho cha vợ, mẹ vợ chấp nhận anh."
Hắn không có bất mãn gì với Tiêu Quốc Cường.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, nếu như mình gặp phải tình huống như vậy, đoán chừng ngay cả ý muốn giết người cũng có.
"Ừ, chỉ cần anh ở bên cạnh em là tốt rồi." Tiêu Vũ ôm Dương Lỗi, trái tim cũng bình tĩnh lại.
Cô dò hỏi: "Thạch Đầu, mấy năm nay anh sống thế nào?"
Cô tựa vào trong ngực Dương Lỗi, chữa bệnh nhiều năm, quãng thời gian đó chắc hẳn Dương Lôi đã phải chịu rất nhiều đau khổ.
Dương Lỗi liền kể lại tình huống của mình một chút.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.